(Có câu cuồng khốc bá túm, kiểu như bá đạo sát thủ hoành tráng ấy, chữ túm này chính là trong câu đó)

Lần này là Nhu phi, lúc đi tản bộ, một bước giẫm thẳng lên lưng rùa, rùa mới từ trong nước bò ra trơn trượt, Nhu phi lập tức ngã xuống, cố tình bên cạnh chính là hồ nước!

Người khác rơi xuống nước, xui xẻo thì cảm lạnh mười ngày nửa tháng là khỏe, riêng Nhu phi vốn thể yếu, giờ xong rồi, toàn bộ mùa đông không ra được khỏi phòng luôn.

Hai con rùa kia, tối hôm đó đã bị ninh thành canh đưa đến trước giường Nhu phi.

Tiểu mỹ nhân không được đế sủng như Cầm Phương nghi, cứ thế bị biếm vào lãnh cung, trở thành hàng xóm với Cầm Phương nghi suốt ngày gọi tên Tranh Tranh.

Diệp Khuynh lại biết ẩn tình khác, nhà Nhu phi năm đó tao ngộ kịch biến, cả nhà già trẻ chỉ có nàng và đệ đệ trốn thoát, tìm kiếm đệ đệ nhiều năm rốt cuộc có tin tức, ai ngờ lại là giặc cỏ.

Lại còn vừa mới gây ra vụ án lớn, cướp đoạt tài sản một nhà phú hộ địa phương, giết hết mấy chục mạng nhà người ta, người già trẻ nhỏ không tha.

Toàn bộ triều đình chấn kinh, Lương Bình đế muốn giấu cũng không giấu nổi, quan viên thẩm tra án này rất kiên cường, đệ đệ Nhu phi vừa bị bắt trực tiếp hành quyết xử trảm, làm Lương Bình đế ngay cả cơ hội ra ân chỉ cũng không có.

Quan địa phương hạ phán quyết chính là cha ruột của tiểu mỹ nhân nuôi rùa!

Diệp Khuynh cảm thấy việc này Nhu phi làm đặc biệt không phúc hậu, có điều lúc đó Diệp gia bề ngoài cẩm tú cao lương, mà thực tế nam tử tráng niên toàn gia đã chết trận, muốn nàng trực tiếp đối nghịch với Lương Bình đế, nàng cũng không có bản lĩnh đó.

Diệp Khuynh đành phải phái người hỏi tiểu mỹ nhân kia một câu, lãnh cung và am ni cô, chọn đi.

Tiểu mỹ nhân sớm bị Cầm điên cách vách dọa chết khiếp, không nói hai lời quyết đoán chọn xuất gia làm ni cô.

Diệp Khuynh gọi người đưa tiền nhan đèn, lại qua vài năm am ni cô cháy lớn, tiểu mỹ nhân thi cốt không còn, vụ này chìm vào quên lãng.

Về sau, Diệp Khuynh ăn hồ đào tiểu mỹ nhân lén phái người đưa vào cung, cất lời oán trách đối phương, thật vất vả kiếm được người tướng công biết lạnh biết nóng, nên thoải mái sống qua ngày, đưa mấy quả hồ đào không đáng tiền này vào làm gì, bị người khác phát hiện thì biết làm sao!

Nữ quan bên người cười híp mắt: “Đây là nhớ được ân của nương nương mà!”

Diệp Khuynh ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng rất ngọt.

Liên tục hai vụ không hay ho dẫn phát từ nuôi sủng vật, trong cung trở nên yên tĩnh, đừng nói chó mèo, đến ngay cả chim cũng không ai nuôi.

Cho nên lúc quý phi khuyển phiên bang đưa tới, các phi tần chỉ cầm quạt tròn đứng từ xa nhìn, chậc chậc hiếu kỳ, mà không ai đề xuất muốn đem về nuôi.

Cuối cùng là Nguyên phi khí phách ra tay, dũng cảm nhận lấy vật nhỏ đáng thương từ phiên bang đến này.

Kết quả một năm sau, Nguyên phi mang thai, con cún không thể lưu lại, cún yêu của Nguyên phi ai dám tiếp nhận, hầu hạ tốt thì thôi, chứ hầu hạ không tốt có vấn đề gì, thoát tội được sao!

Hơn nữa chuyện nguy hiểm như nuôi sủng vật, không chừng đến lúc đó chó được Nguyên phi cứu mạng, bản thân mình sẽ xảy ra chuyện!

Thật ra một năm nay Nguyên phi mang tâm can bảo bối theo, không thiếu diễu võ dương oai, số người đỏ mắt không ít mà chẳng có ai dám nuôi.

Cuối cùng Nguyên phi hết cách, cầu Lương Bình đế ra mặt tìm tới Diệp Khuynh.

Đôi khi Diệp Khuynh cảm thấy, sự anh minh thần võ của Lương Bình đế đều bị hủy trên người mấy nữ nhân hắn âu yếm.

Vì một con chó tới gặp nàng, người đứng đầu lục cung, thế mà Lương Bình đế cũng làm được!

Lập trường Diệp Khuynh rất rõ ràng: “Nuôi có thể, nhưng chó này về sau là của bổn cung, bổn cung có cho con chó này đi bắt chuột hay trực tiếp giết ninh thịt, Nguyên phi đều không thể can thiệp!”

Ước chừng lúc đó Nguyên phi nghĩ chờ nàng sinh đứa nhỏ xong tìm Lương Bình đế ra mặt ổn thỏa đòi lại cún yêu, cho nên lập tức đáp ứng yêu cầu từ Diệp Khuynh.

Chó này rất dễ nuôi sống, dù sao tắm rửa cho ăn đều có chuyên gia xử lý, Diệp Khuynh chỉ cần lúc nào tâm tình tốt đến kiểm tra.

Diệp Khuynh đáp ứng thật ra có một phần muốn xả giận, không phải Nguyên phi thích đi tìm Lương Bình đế đến chèn ép nàng sao, nàng sẽ làm cho con chó này về sau không biết Nguyên phi là ai!

Lại nói tiếp cũng có chút nguyên nhân, lúc trước Cầm Phương nghi có cách huấn luyện chó, không biết bao người đỏ mắt, ngoài mặt âm thầm, phỏng chừng mỹ nhân toàn bộ hậu cung đều từng tìm nàng hỏi thăm.

Lúc đó Cầm Phương nghi đang được thánh sủng, không nể mặt ai hết, trực tiếp từ chối thẳng thừng, chung quy là vũ khí bí mật để tranh thủ tình cảm, nếu đổi là Diệp Khuynh cũng chưa chắc sẽ nói cho người khác.

Kết quả sau này Cầm Phương nghi rớt đài, người Ngự Thiện phòng khó xử, Diệp Khuynh ra mặt giải quyết, Cầm Phương nghi là người yêu ghét rõ ràng, tìm cơ hội chủ động dạy biện pháp huấn luyện chó cho Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh còn tưởng rằng cả đời không dùng đến, ai ngờ Nguyên phi gợi đòn chủ động đưa đến cửa.

Nói thật ra rất đơn giản, chó nhớ ăn, chỉ cần lúc cho nó ăn gọi tên nó, dạy nó làm động tác, làm tốt mới được ăn, làm không tốt không có gì cả.

Diệp Khuynh có tính toán, tự mình cho ăn, còn đặt cái tên rất nhà quê — A Ngốc!

Chó này quả nhiên không chịu thua kém, không bao lâu sau chỉ nhận một mình Diệp Khuynh, lúc Nguyên phi nuôi có thể để các phi tần khác sờ sờ ôm ôm, đến tay Diệp Khuynh gặp ai cắn nấy, hung hãn vô cùng.

Nguyên phi còn đắc chí cảm thấy Diệp Khuynh không có khả năng nuôi chó, cún yêu sớm hay muộn sẽ trở lại tay nàng.

Chín tháng sau, Nguyên phi sinh ra con trai, vốn là Thất Hoàng tử, đáng tiếc chưa được đầy tháng đã mất, nghe nói uống nhầm nước hoa hồng, thật lâu sau Diệp Khuynh mới biết là Lệ phi động tay động chân, dự đoán vụ Lệ phi bị chó va chạm sảy thai chắc chắn liên quan đến Nguyên phi.

Nguyên phi tâm tình hậm hực, không vui thật lâu, Lương Bình đế dùng mọi cách lấy lòng mà không có tác dụng, cuối cùng Lương Bình đế hứa hẹn: “Ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu, nàng muốn cái gì ta đều lấy về cho nàng!”

Nguyên phi trầm mặc thật lâu, mở miệng: “Vậy đem Tuyết Đoàn về cho thần thiếp đi.”

Tuyết Đoàn, chính là tên Nguyên phi đặt cho quý phi khuyển.

Lương Bình đế lại tìm đến chỗ Diệp Khuynh, lần này hắn cũng biết quân vô hí ngôn, bản thân tới lật lọng cho nên chủ động dùng quân bài tình cảm: “Nàng xem A Nguyễn vừa mới tang con, tâm tình không tốt, nàng trả lại Tuyết Đoàn cho A Nguyễn đi!”

Diệp Khuynh vẻ mặt khó xử: “Mà A Ngốc chỉ nhận có mình ta, người khác cho ăn nó cũng không ăn!”

Lương Bình đế không tin, hắn đã từng gặp Tuyết Đoàn, hiền lành đáng yêu, thấy Tuyết Đoàn nằm sấp trong rổ ngay bên chân Diệp Khuynh, đôi mắt tối như mực theo dõi hắn, vẫn đáng yêu như trước đây, hắn duỗi tay muốn trực tiếp ôm Tuyết Đoàn đi.

Tay vừa mới lại gần, A Ngốc gâu một tiếng lao lên, may mắn Lương Bình đế lùi nhanh, A Ngốc chỉ cắn được vạt áo long bào.

Lương Bình đế đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, dùng sức kéo áo choàng mà không thoát được, A Ngốc đột nhiên buông, sủa gâu gâu gâu lại lao lên, Lương Bình đế kinh sợ lùi hai bước, sắc mặt trắng bệch quát: “Người đâu, mau lôi súc sinh này đi!”

Diệp Khuynh nói thầm, A Ngốc cắn hay lắm, đối với súc sinh phải cắn như vậy!

Không phải sợ, súc sinh này sẽ không cắn lại ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play