(revised 14/4/2020)


Nhiễm Nhan tâm tình thoải mái gật gật đầu, để Vãn Lục đỡ nàng đi chầm chậm xuống dưới. Trên đường ngẫu nhiên gặp được một hai thôn phụ, các nàng đều biết Vãn Lục, thấy nàng đỡ một nữ tử, biết đó là Nhiễm Thập Thất Nương, liền lui đến bên đường hơi hơi nhún người hành lễ.

Nhiễm Nhan cũng khách khí mở miệng thỉnh các nàng miễn lễ, tạo ấn tượng vô cùng hòa khí.

Vì gần đến trưa, Vãn Lục cùng Nhiễm Nhan đi ngang qua giữa thôn, bắt đầu gặp được nhiều người hơn.

Ở Đường triều không có thói quen động một chút liền dập đầu, dù cho những thôn dân đó ở trong thôn trang của Nhiễm thị, khi gặp Nhiễm Nhan, thậm chí khi gặp Nhiễm thị gia chủ, đều chỉ cần hành lễ đơn giản là được.

Khi hai người đi đến đầu thôn, bỗng nhiên nghe thấy một trận kêu la ầm ỹ, qua một lát, liền thấy hơn mười đứa trẻ bị một lão giả cầm quải trượng đuổi theo, giống một đám chim nhỏ, vừa kêu vừa liều mạng mà chạy.

Nữ đồng đều là hai cái búi tóc, lớn một chút mặc váy, nhỏ một chút thì mặc quần cùng áo giao lãnh, nam đồng thì đa dạng hơn, có đứa cũng như nữ đồng, búi hai búi tóc tròn tròn, cũng có búi một búi, còn có một tiểu oa nhi bụ bẫm, ước chừng năm sáu tuổi, đầu tóc đều cạo, chỉ chừa trước đầu một dúm, bộ dáng bẹp miệng sắp khóc.




Nhiễm Nhan thấy trên người chúng đều là bùn, có hai đứa trên mặt còn mang vết máu, liền suy đoán ước chừng là một đám hài tử vừa đánh nhau.

Quả nhiên, nàng vừa mới bước đến gần, liền nghe Vãn Lục chọc đứa nhỏ béo chạy cuối cùng: "Bình tiểu lang, đánh nhau còn bị tóm không lo chạy mau đi, nếu là bị tộc trưởng bắt được, về nhà xem mẹ ngươi làm sao trị ngươi"


Tiểu béo khóc thét lên, dù khóc đến thê thảm, nhưng dưới chân cũng không ngừng nghỉ, hai cái chân ngắn nhỏ dùng sức mà chạy, sợ bị bắt lại. Bộ dáng kia thật sự là đáng yêu vô cùng.

Nhiễm Nhan cười nói: "Vãn Lục, ngươi thật xấu xa"

Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan tựa như thoải mái hơn trước kia, trong lòng cao hứng, cố ý cùng nàng đấu võ mồm: "Nương tử xem náo nhiệt xem đến vui vẻ rồi, còn bố trí nô tỳ!"

Nhiễm Nhan từ trước đến nay chính là loại đức hạnh này, bị người vạch trần không khỏi có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, còn chưa kịp nói tiếp, thân mình bỗng nhiên bị người va phải nghiêng sang một bên, Vãn Lục sợ hãi la lên, vội vàng duỗi tay túm lấy nàng, hai người lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững mà không có bị té xuống mương bên kia.

Nhiễm Nhan sau khi đứng vững, ngẩng đầu nhìn người vừa va phải nàng, là một thôn phụ váy vải bố nâu nhạt, người đã sớm chạy xa, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng thấy bước chân hỗn độn vội vàng, có vẻ thất hồn lạc phách.

"Sao có thể vô lễ như thế." Vãn Lục tức giận, "Nương tử, nô tỳ đưa ngài hồi phủ trước, rồi quay lại tìm thôn phụ kia tính sổ"

Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Thôi, thấy nàng đi vội vàng, sợ là gặp việc gì gấp."

"Việc gấp như trời sập hay sao mà đụng vào người cũng không biết nhận lỗi" Vãn Lục cả giận nói.

Thấy Vãn Lục tức giận, Nhiễm Nhan không khỏi bất đắc dĩ cười.


Nhiễm Nhan phát giác chính mình mấy ngày này đã nhẹ nhàng hơn, tuy rằng toàn ăn không ngồi rồi, nhưng hoạt bát nhiều hơn so với trước kia. Lúc trước khi đối mặt thi thể, do tôn trọng người chết nên cần thiết nghiêm túc, không thể có một chút qua loa, nàng lại công tác cuồng, dần dà liền hình thành một bộ 'mặt người chết' làm người khác kính nhi viễn chi.

Thay đổi này chắc là chuyện tốt đi.


Vãn Lục đỡ Nhiễm Nhan đi đến đầu thôn, chỉ cần đi qua một cây cầu hình vòm liền tới Nhiễm phủ thôn trang, hai người vừa mới bước lên cầu thang, một tiếng khóc tê tâm liệt phế bỗng dưng cắt đứt qua sự yên tĩnh, làm đám chim chóc đậu bên bờ nước kinh hoàng bay tan tác khắp nơi. Đúng lúc ứng với lời Vãn Lục mới nói vừa rồi, trời thật sự sụp.


"Tam Lang... Tam Lang..."


Tiếng phụ nhân khóc thảm ở cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng nam nữ già trẻ mồm năm miệng mười an ủi, đơn giản là nén bi thương gì gì đó.

Nỗi đau mất con như triệt nội tâm, huống chi, Chu Tam lang này là con trai duy nhất của Lưu thị, Lưu thị là một quả phụ, trước kia có hai con trai, đều nhiễm bệnh mà mất, phu quân nàng ba năm trước đây cũng buông tay nhân gian, đem huyết mạch duy nhất phó thác cho Lưu thị, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nỗi đau này càng khó có thể thừa nhận.


Lưu thị khủng hoảng nói: "Không, Tam Lang nhà ta không thể chết được, ta muốn đi tìm Ngô thần y, hắn nhất định có thể cứu sống Tam Lang nhà ta"


"Đúng, đúng, Lưu tẩu tử, ngươi chờ chút, chúng ta mang Tam Lang đi tìm Ngô thần y." Có cái hán tử phụ họa nói.


Mắt thấy Chu Tam lang đã chết, nhưng mọi người tựa hồ đối Ngô Tu Hòa đặc biệt mê tín, tình nguyện mà cho rằng lão thật là thần y, có thể làm Chu Tam lang khởi tử hồi sinh.


Nhiễm Nhan sau khi nghe được một trận xôn xao, liền nhìn thấy một đám người hoang mang rối loạn vọt ra từ một mảnh rừng nhỏ, đi đầu là một anh nông dân ôm một hài tử, trên người mặc bộ áo ngắn quần ngắn bó lại màu xám, tất cả quần áo tóc tai đều bị nước ướt dán lên người, lộ ra thân thể chắc nịch, bên cạnh hắn người còn có mấy thanh niên trai tráng cũng ướt dầm dề như hắn.

Theo sát phía sau là mấy phụ nhân mặc váy dài vải bố, trong đó một người chính là người vừa rồi đụng phải Nhiễm Nhan.


Một đám người từ xa nhìn thấy Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục đứng ở đầu cầu, liền kêu lên: "Tiểu nương tử mau mau hỗ trợ thỉnh Ngô thần y đến cứu mạng"


Vãn Lục vội nhỏ giọng với Nhiễm Nhan: "Ngô thần y sớm hôm nay liền đi Tây Sơn hái thuốc, giờ này chắc chưa về"

"Mặc kệ như thế nào, về trước nhìn thử, vạn nhất đứa nhỏ này mệnh không nên tuyệt thì sao?" Nhiễm Nhan thúc giục nàng.


Vãn Lục nghe Nhiễm Nhan nói có lý, gấp gáp xách váy lên, xoay người chạy vào trong phủ.

Một đám người chạy rầm rập theo sau, vọt qua bên người Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan tùy tay bắt lấy một thanh niên, bị hắn tốc độ kéo đến lảo đảo.


"Vị nương tử này, ngươi đừng lôi kéo tại hạ, cứu mạng quan trọng a!" thanh niên nôn nóng bất an, nhưng vì lễ tiết, không dám duỗi tay đẩy Nhiễm Nhan ra.


"Ngươi đi làm cái gì, vạn nhất Ngô thần y không có ở trong thì sao? Còn không chạy nhanh tìm con ngựa, đi gần đây thỉnh một y giả lo trước khỏi hoạ." Nhiễm Nhan âm thanh lạnh lùng.


Thanh niên sửng sốt một chút, vội vàng chắp tay, "Đa tạ tiểu nương tử chỉ điểm"


Nhiễm Nhan cũng không cùng hắn so đo, nói xong liền vội theo sau đám người, nước xa không giải được cái khát ở gần, nếu đứa bé kia còn có một đường sinh cơ, nàng cũng không thể để thời cơ cứu sống nó chậm trễ trôi qua.

Nhiễm Nhan làm pháp y lâu rồi, có cái tật xấu, đó là thấy thi thể liền muốn nhìn, gặp được người còn cứu được, nhất định phải nghĩ mọi cách toàn lực mà cứu, rốt cuộc đối với điều tra hình sự, người sống có thể cung cấp tin tức nhiều hơn so với người chết.




Bởi vậy trước mắt Nhiễm Nhan muốn đi cứu hài tử kia, cũng không phải vì lòng từ bi gì, mà hơn phân nửa là xuất từ một loại bản năng là "phải lưu người sống".


Đám người dừng chân ở bên ngoài thôn trang Nhiễm phủ, nôn nóng mà nhìn bên trong, còn phụ nhân kia chỉ biết ôm tiểu đồng mà khóc.


Thời gian tựa hồ như dừng lại, mới một lát, người chờ bắt đầu nhao nhao, hán tử ôm tiểu đồng lại đây gấp gáp nói: "Nhân mệnh quan thiên đại sự, không bằng để ta vào phủ Ngô thần y đi, nếu sau đó lang chủ trách tội xuống dưới, ta chịu trách nhiệm là được"

Nếu bọn họ mạnh mẽ xông vào, hai người gác cổng sẽ ngăn không được, mọi người sôi nổi phụ họa, đang muốn xông vào, lại thấy Vãn Lục thở hồng hộc mà chạy ra, "Ngô thần y hôm nay sáng sớm đi Tây Sơn hái thuốc rồi, ta tìm toàn bộ sân, lão nhân gia hắn còn chưa về"




Tin tức này không khác một đạo sấm sét, Vãn Lục vừa nói xong, phụ nhân kia liền gào khóc, "Chu gia này một đứa con độc đinh, tiện thiếp cũng không thể bảo vệ cho phu quân a, tiện thiếp xin lỗi ngươi!!!"

Các thôn dân cũng trầm mặc không lên tiếng, vài thôn phụ tiến lên an ủi Lưu thị.

Nhiễm Nhan rẽ đám người ra, trầm mặc mà đi đến trước mặt Lưu thị, mở miệng nói: "Đem hài tử thả nằm trên mặt đất đi."


Thanh âm không lớn, nhưng nghiêm túc, bình tĩnh như không mang một tia cảm tình nào, lại làm Lưu thị đang không ngừng khóc thút thít ngơ ngẩn.

"Nếu thật muốn cứu hắn thì nghe lời ta." Nhiễm Nhan không kiên nhẫn ngồi xổm xuống, từ tay Lưu thị tiếp nhận tiểu đồng.


Cách tầng lụa đen mỏng như cánh ve của mịch li nhìn xuống, có thể thấy rõ tiểu đồng sắc mặt trướng tím, bụng hơi phồng lên, toàn thân đã bị ngâm đến trắng bệch, nắm tay nho nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay còn nắm rong rêu cát đá linh tinh, Nhiễm Nhan trong lòng chợt lạnh, duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên bụng, hỏi Lưu thị: "Ngươi đây là một đêm không nhìn thấy hài tử của mình? "


Lưu thị thấy mặt Nhiễm Nhan nghiêm túc, liền như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, lật đật trả lời: "Hôm qua cơm chiều xong Tam Lang liền nói muốn đi ra đầu thôn chơi trong chốc lát, buổi tối lúc trở về, thần sắc có chút không vui, nói là hắn trưởng thành rồi, muốn một mình trụ một phòng, ta lúc ấy nghe hắn khua môi múa mép cũng không để tâm, liền đồng ý, sáng nay khi vào kêu hắn ăn cơm mới phát giác hắn không ở trong phòng ô ô"


Nói rồi khóc không thành tiếng.


Lưu thị vừa nói xong, người xung quanh nghe thấy đều chết tâm, bị chìm từ tối hôm qua, ngâm một đêm, người đã thành như vậy, làm sao còn cứu sống được, cho dù là Ngô thần y cũng sợ cũng khó có thể cứu về nổi. Mọi người thở dài, khuyên Lưu thị nén bi thương.

Lưu thị trên mặt nước mắt giàn dụa, lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, tuy chưa từng ra tiếng, nhưng trong mắt tất cả đều là cầu xin mong đợi.

Nhiễm Nhan vén lên hắc sa của mịch li, dùng đầu ngón tay đè ép tròng mắt hài tử, quan sát biến hóa của đồng tử .

Đây là một biện pháp phân rõ người chết thật hay là chết giả, nếu đồng tử bị đè ép biến hình, nếu sau khi buông tay đồng tử có thể khôi phục lại, thì người còn hy vọng được cứu sống.




Trong pháp y học có một loại tình huống "Chết giả", gọi là 'nhược tử vong', là chỉ công năng tuần hoàn, hô hấp cùng não người bị ức chế hoạt động, công năng bị giảm đến mức thấp nhất, dùng phương pháp kiểm tra lâm sàng thông thường sẽ kiểm tra không ra là sống hay chết, bề ngoài nhìn như người chết, mà trên thực tế là còn sống, trải qua tích cực cứu trị, có thể sống lại tạm thời hoặc hoàn toàn.

Chết giả thường thấy ở trường hợp bị những tổn thương cơ học như treo cổ chết, bóp chết, chết chìm, hoặc bị trúng độc mà phát tác chậm, Nhiễm Nhan trong công tác trước đây từng gặp qua mấy lần.


Nhiễm Nhan thấy đứa trẻ này đồng tử còn có thể khôi phục, chắc là còn sống. Vì muốn xác nhận kết quả, Nhiễm Nhan dùng khăn quấn hết lên đầu ngón tay đứa trẻ rồi thắt lại.


"Đi tìm bùn khô, càng khô càng tốt mang đến đây, may ra có thể cứu được tánh mạng hắn."


Nhiễm Nhan ngẩng đầu, dùng ngôn ngữ ngắn gọn trực tiếp nhất nói ra.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tô Châu cả vùng sông nước, đi đâu tìm bùn khô??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play