(revised 14/4/2020)


Thẳng đến ngày thứ ba, Nhiễm Nhan cuối cùng cũng tỉnh.

Nhiễm Nhan mở mắt nhìn thấy Vãn Lục dựa vào mép giường, trong lòng ngực ôm hòm thuốc, trong lòng hơi ấm áp. Nàng mấy ngày nay tuy rằng hôn mê, ngẫu nhiên có ý thức, lại trùng hợp nghe thấy được chuyện Vãn Lục bám lấy Ngô Tu Hòa không cho lão rời đi.

Hiện giờ, ở lại Đại Đường đã là chuyện chắc chắn, Nhiễm Nhan nhìn Hình Nương cùng Vãn Lục hai người suốt ngày đầy mặt u sầu, cũng cảm thấy băn khoăn, liền hạ quyết tâm không suy nghĩ nhiều nữa, hảo hảo sống sót mới là lẽ phải.


Bên ngoài loáng thoáng truyền vào tiếng la lối ầm ĩ, Nhiễm Nhan không định quấy rầy Vãn Lục, lặng lẽ đứng dậy khoác áo xuống giường, đi đến dưới hành lang, mang giày, sửa sang lại quần áo, rồi đi theo hướng thanh âm tìm ra ngoài.

Ra đến sân, Nhiễm Nhan phát hiện thôn trang Nhiễm phủ cũng không chỉ có chỗ tiểu viện mà nàng ở kia, bên ngoài viện của nàng là một hoa viên lớn, cỏ dại mọc đầy, chắc là không được xử lý tốt, dọc theo đường đi, còn có mấy căn phòng, tường trắng ngói sẫm nhìn cực kỳ bình thường, không tinh xảo như viện nhỏ của nàng.

Càng đi ra bên ngoài tiếng ồn ào càng rõ ràng, mơ hồ có thể nghe được một ít nội dung nói chuyện, đều là Ngô ngữ nhẹ nhàng, dù là giọng nam nhân thanh âm cũng mang chút ôn nhu, Nhiễm Nhan trước kia chỉ biết tiếng phổ thông, nhưng nghe khẩu âm nhu nhu mềm mại kia, nàng lại hiểu được.


"Ngô thần y, gà này ngài cần phải nhận lấy a"

"Ngô thần y, đây là củ cải ngài đừng ghét bỏ a."


Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ tới, hình như Vãn Lục cùng Hình Nương nói chuyện đều không dùng Ngô ngữ, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới biết được, nguyên lai Nhiễm thị nhất tộc có nguồn gốc ngược dòng về thời Xuân Thu, tổ tiên là Nhiễm Ung, về sau đến thời Ngụy Tấn thì có một vị Nhiễm Mẫn, khi thành lập chính quyền Nhiễm Ngụy mười sáu quốc gia, gia tộc này của Nhiễm Nhan là hậu nhân của con trai Nhiễm Mẫn, tên Nhiễm Dận, thời trẻ sống ở vùng Sơn Tây, sau lại dời đi nhiều nơi, nhưng đều ở phương bắc, chỉ là gần đây mới dời đến phía nam.


Nhiễm Nhan vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã sắp đi tới chỗ đám người.

Đám người đang ồn ào ở đại môn ngay lúc Nhiễm Nhan xuất hiện đột nhiên im bặt, mấy thôn dân ở cửa đang nhét đồ vật vào tay Ngô Tu Hòa vừa thấy Nhiễm Nhan nhất thời ngưng hẳn động tác, cũng quên luôn mình đang làm gì.

Dưới ánh mặt trời, Nhiễm Nhan một bộ áo váy tố hoa ngang ngực, áo lụa bao phủ tầng tầng lớp lớp bên ngoài, tóc đen rối tung, khuôn mặt tinh xảo lại tái nhợt cùng tóc đen như mực hỗ trợ nhau mà nổi bật lên, hắc bạch phân minh, vừa cực kỳ đẹp lại vừa giống như một mảnh đầm lầy tăm tối, làm người nhìn không nhịn được mà thấy lòng phát lạnh.


Ngô Tu Hòa nhìn thấy Nhiễm Nhan, nếp nhăn trên gương mặt già giãn ra, phân phó người gác cổng nhanh đem đồ vật nhận lấy, sau khi chắp tay cảm tạ đám thôn dân, mới xoay người đi tới, trên dưới đánh giá Nhiễm Nhan một lần, "Khí sắc tốt hơn chút."

"Ngài diệu thủ nhân tâm cứu trở về mệnh của ta, ta trước mắt cái gì cũng không có, không dám nói cảm ơn, ngày sau, chắc chắn báo đáp" Nhiễm Nhan biết Ngô Tu Hòa này là người thực tế, nói với lão những câu đào tim đào phổi cảm tạ kia, còn không bằng một câu thành khẩn hứa hẹn.

Ngô Tu Hòa giật mình, chợt xoa chòm râu, tươi cười đầy mặt nói: "Ta tận tâm tận lực mà trị liệu ngươi hai năm, hoàng thiên không phụ người khổ tâm a, ngươi hiện giờ chắc là sẽ khỏi hẳn."

Bộ dáng ra vẻ cao nhân này, nếu là nguyên chủ Nhiễm Nhan, chắc sẽ bị hù đi, nhưng Nhiễm Nhan kia đã chết.

"Nương tử..." Vãn Lục vội vàng ôm hòm thuốc chạy ra, thấy Nhiễm Nhan, mới nhẹ nhàng thở ra, nhắc mãi nói: "Nương tử, phía nam cùng phương bắc không giống nhau, nhiều quy củ hơn, dung mạo này của người bị người ngoài nhìn thấy được chỉ sợ không được tốt"

Nhiễm Nhan rất muốn nói, đã bị người ngoài thấy rồi, hơn nữa không chỉ một người, nhưng nhìn Vãn Lục lải nhải, sợ nàng không dứt, cũng đem lời muốn nói nuốt xuống, cúi đầu tỏ vẻ nghe lời.

Vãn Lục thấy nàng bày ra dáng vẻ tiểu tức phụ, phì cười, "Ngày xưa a, nô tỳ nhiều lời một câu, nương tử liền không muốn nghe, nay lại ngoan ngoãn cực kỳ."

Ngoan ngoãn? Nhiễm Nhan chớp chớp mắt, có đến mười mấy năm không ai đánh giá nàng như vậy đi

Vãn Lục nhìn Nhiễm Nhan toàn không còn thương xuân bi thu như trước, trong lòng cũng rất cao hứng.

Hai người cúi chào Ngô Tu Hòa, Vãn Lục đem hòm thuốc trả Ngô Tu Hòa, rồi cùng nhau trở về hậu viện.

Vãn Lục nhìn nhìn bốn phía, thấy không có người, mới yên tâm mà nói: "Nương tử, kia cây trâm bán đi, được mười lăm lượng bạc, tốn không tới hai lượng mua chút gạo thóc, đủ chúng ta ăn hơn nửa năm, bốc thuốc tốn hai lượng bạc, đều là thuốc bổ tốt nhất." Sau lại ra vẻ đau khổ, khẽ cắn môi, "Nô tỳ tự chủ trương mua dược liệu tốt mà đưa cho Ngô thần y, hắn cũng vui vẻ."

Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Nên như vậy."

Nhiễm Nhan cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu không có khái niệm mười lăm lượng bạc là như thế nào, trong lòng không khỏi thở dài, nguyên chủ thật đúng là một vị đại tiểu thư không biết thế sự, nàng đây muốn sống sót cũng không thể tiếp tục như vậy, bèn hỏi: "Một lượng bạc có thể mua bao nhiêu gạo thóc?"

Vãn Lục trong lòng khó chịu, nếu nương tử nhà mình vẫn ở chủ trạch, đã sớm học cách quản gia, nhưng hôm nay đến một đấu gạo mấy đồng tiền cũng không biết.

Đau lòng thì đau lòng, Vãn Lục vẫn tỉ mỉ nói cho Nhiễm Nhan: "Một lượng bạc là nhất quán, cũng chính là một ngàn văn, một đấu gạo là năm văn tiền. Mười đấu gạo là một thạch, một lượng bạc có thể mua hai mươi thạch gạo thóc. Cả năm đều như vậy, nếu là được mùa, chúng ta ở Giang Nam gạo thóc ba, bốn văn một đấu cũng thường có."




Nhiễm Nhan gật gật đầu, một thạch gạo ước chừng tương đương 59 kg, cái này nàng biết, chỉ là không nghĩ tới, một lượng bạc ở Đại Đường thế nhưng có thể mua được hơn 1 ngàn kg lương thực. Đồng thời cũng cảm thán, quý tộc cổ đại sống thật sự xa xỉ, một cây trâm có thể đổi như vậy nhiều lương thực

"Nương tử thân mình không tốt, nô tỳ có mua chút bích mễ, bích mễ này là nông sản của Hà Bắc, bản địa không có, gần 40 văn một đấu." Vãn Lục thở dài, bích mễ phần lớn đều chở đến Trường An để bán, mang đến địa phương khác không nhiều, thương gia đều muốn lấy lòng các phủ đệ quyền quý, nên không chỉ có quý, hơn nữa còn khó mua, Vãn Lục cứng rắn giành giật mới mua được 50 cân.

"Chậc chậc, đáng tiếc." Vãn Lục bỗng nhiên cảm thán.

Nhiễm Nhan nghi hoặc nhìn nàng.

Vãn Lục nói: "Trâm khảm hồ điệp đá quý là một đôi, chỉ bán một cây lẻ thiệt hại không ít tiền, nương tử lúc ấy nếu rút thêm một cây trên đầu Thập Bát nương, chúng ta có thể bán được bốn mươi lượng đó"




Nhiễm Nhan phì cười, "Ngươi thật đúng là lòng dạ hiểm độc"

"Lòng dạ hiểm độc thì lòng dạ hiểm độc đi! Nô tỳ trong tay nắm chặt tiền của người khác, trong lòng sẽ thoải mái, nương tử đại phát thần uy, làm bá vương thì sao?" Vãn Lục nhớ tới mấy ngày hôm trước Nhiễm Nhan mang khí phách "Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc" kia, liền kích động đến hai mắt sáng rực.


Nhiễm Nhan mỉm cười mặc kệ cho Vãn Lục ở bên cạnh ríu rít, vào sân, hai người ở dưới hành lang cởi giày, chỉ mang vớ đi lên sàn nhà gỗ, phong tục Nhật Bản là phỏng theo phong cách này của Đường triều.

Vấn đề sinh kế tạm được giải quyết, bệnh tình của Nhiễm Nhan cũng chuyển biến tốt đẹp từng ngày, bởi vậy trong tiểu viện cũng có thêm vài phần không khí vui mừng.

Ngô Tu Hòa không biết nghĩ sao, lại quyết định không đi nữa, có người cấp ăn cấp uống, cũng không còn đi ngồi y quán trong thành, chỉ ngẫu nhiên lên núi hái chút thảo dược tới làm phong phú kho riêng của lão, mỗi ngày trải qua khá vui vẻ thoải mái.

Trong phủ chỉ có mấy cái hạ nhân chỉ chăm sóc thôn trang, không phụ trách hầu hạ Nhiễm Nhan, bởi vậy Hình Nương cùng Vãn Lục bận rộn trong ngoài, một khắc cũng không được thanh nhàn.

Chỉ có Nhiễm Nhan là nhàn rỗi đến mốc meo, nàng trước kia là công tác cuồng, nhưng ở Đại Đường lại không có thi thể cho nàng nghiệm, cho nên mọc rễ trên giường đến nỗi mặt mũi có chút dại ra, Hình Nương cùng Vãn Lục cho nàng không ít chủ ý, nhưng ngâm thơ vẽ tranh cũng không phải sở thích của Nhiễm Nhan, cho nên cuối cùng vẫn không biết làm gì.


Cầm lên bút lông, trên giấy viết xuống một chữ "Tĩnh" đoan đoan chính chính, Nhiễm Nhan lại bắt đầu phát ngốc, nàng không chỉ có kế thừa nguyên chủ ký ức, cũng kế thừa luôn kỹ năng, còn trình độ như thế nào, Nhiễm Nhan cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy chữ này viết đến đoan chính tú khí, đối với nàng, chữ chỉ cần có thể đọc được là được, không cần hơn nữa.

"Vãn Lục, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút." Nhiễm Nhan buông bút, nhìn Vãn Lục sáng sớm khó có được rãnh rỗi.

"Ngô thần y nói ngài thân mình đang dần khôi phục, đi ra ngoài đi một chút cũng tốt." Vãn Lục tính cách sảng khoái, được là được, tuyệt sẽ không cong quẹo. Vừa nói, liền nhanh chóng đứng dậy đi lấy một cái mịch li tới, mang lên cho Nhiễm Nhan.

Thế nhân đa số cho rằng Đại Đường đều là lấy ngực lớn mông lớn là đẹp, có tư tưởng thoáng đãng, kỳ thật không phải, ít nhất vào năm Trinh Quán còn không đến mức đó, nữ tử ra cửa vẫn yêu cầu che chắn một chút, không thể tùy tiện đem dung nhan khoe ra với người ngoài.

Mịch li giống như một loại đấu lạp, bốn phía là lụa đen, sau khi mang lên thì che lại toàn bộ thân mình, mũ có rèm xuất hiện sau này là từ mịch li cải tiến mà thành. Nhiễm Nhan cảm thấy rất mới mẻ.

Sáng sớm, nhiệt độ còn chưa cao, trong gió mang theo hơi lạnh, vô cùng thoải mái.

Nhiễm Nhan đứng trên một cái gò đất nhỏ đầu thôn, nhìn xuống thôn, đường ruộng quanh co, khói bếp lượn lờ, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa, một mảng nhà cửa thấp thấp đắm chìm trong nắng sớm màu da cam, mang vẻ yên tĩnh lại hoạt bát, cảm giác vui vẻ khi sống lại lần đầu tiên nảy lên trong lòng nàng.

Nhiễm Nhan hít thở thật sâu, cảm thụ thế giới thuần tịnh này, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, pháp y Nhiễm Nhan ưa quát tháo kia đã chết, còn hung thủ giết chết nàng, tin rằng nhất định sẽ mau bị đem ra công lý.

Nhiễm Nhan hành sự nghiêm cẩn, trong văn phòng nàng có rất nhiều văn kiện bí mật, cho nên liền trộm gắn cameras trong phòng, khi cảnh sát điều tra, tất nhiên có thể kiểm tra ra được. Trương trợ lý trở về cầm phân văn kiện kia, tất nhiên sẽ bị ghi hình lại, hơn nữa phân văn kiện trong két sắt kia, mặt trên còn có vân tay, chỉ là này hai phân chứng cứ liền đủ để cho cảnh sát đem hắn liệt vào danh sách người bị tình nghi lớn nhất, Nhiễm Nhan tin tưởng với năng lực của Lý đội trưởng đội hình sự, nàng sẽ không chết oan.


Cần lo lắng là, hiện tại tình cảnh của nàng không tốt, cần phải hảo hảo ngẫm lại từ nay về sau ở Đại Đường này nên sống sót như thế nào.

Nếu làm ngỗ tác, các trưởng lão của Nhiễm thị nhất tộc thì thà nàng chết cũng sẽ không đồng ý. Huống chi nàng còn không rõ trong năm Trinh Quán nữ tử có thể nhậm chức gì hay không, mặc dù có thể làm ngỗ tác, tương lai chỉ sợ là không có ai dám mời, dù cho nàng thật tình yêu thích công tác pháp y, cũng không thể không khách quan mà suy nghĩ lại.

Một thân một mình ở Đường triều, Nhiễm Nhan bỗng nhiên có chút khát vọng một gia đình ấm áp.

Kỳ ngộ cho nàng cơ hội sống thêm một lần, Nhiễm Nhan cảm thấy không nên lại đi đường cũ, nghĩ đến mình còn có một tay y thuật, cảm thấy có thể phát triển, chẳng qua chuyện nàng bỗng nhiên biết y thuật chỉ sợ làm người ta nghi ngờ, không bằng trước tiên bái Ngô Tu Hòa làm thầy.

Nhiễm Nhan cảm thấy ý tưởng này rất đáng tin cậy, sau khi hạ quyết tâm, ước chừng lại ngồi thêm một khắc, thì nghe thấy nhóm thôn phụ bắt đầu lục tục ra cửa gọi hài tử nhà mình về ăn cơm.

"Nương tử, chúng ta cũng trở về đi" Vãn Lục nói.




Tác giả ps: Về ngôn ngữ Tô Châu, bởi vì tương đối khó hiểu, ta liền không dịch âm, lại nói nữa ta cũng sẽ không, chỉ lấy vài đặc điểm Tô châu ngữ, để dễ cho người đọc, cũng dễ cho người viết, về sau mọi người liền làm như không thấy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play