Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng phanh lại, nhưng lời Lý Bạch cùng vương thất Lý Đường có quan hệ đã như bát nước hắt ra, thu lại không được, với sự nhạy bén của Tiêu Tụng, tất nhiên sẽ phát hiện trong đó có gì không đúng, Nhiễm Nhan sầu lo nhìn Lưu Thanh Tùng.

Lưu Thanh Tùng chồm chồm đến bên Nhiễm Vân Sinh, cực kỳ mặt dày vô sỉ nói: "Đây là thoại bản ta mới nghĩ ra, thế nào? Câu chuyện này có thể được hoan nghênh hay không?"

Nhiễm Vân Sinh sửng sốt một chút, nói: "Lưu y sinh nói có căn có cứ, ta còn cho rằng đây là chuyện người thật việc thật, thì ra chỉ là thoại bản, câu chuyện này đúng là câu chuyện hay, chỉ riêng bài thơ này thôi, đã có thể làm chấn động văn đàn."

Trong lòng Tiêu Tụng tuy có nghi vấn, lại không thật sự để ý, bởi vì Lưu Thanh Tùng xưa nay cũng hay nói hươu nói vượn, thường xuyên nói ra vài câu chuyện, thơ từ làm người kinh diễm, lần này chẳng qua là xuất sắc hơn thôi.

Chuyện hắn nghĩ tới nhiều hơn, đó là trở về phải tra khảo một chút, Lưu Thanh Tùng từ khi nào đã thân với Nhiễm Nhan như vậy!




Nhiễm Văn nhìn Nhiễm Nhan, trong lòng càng lúc càng bất ngờ, nữ hài trầm tĩnh lạnh lùng này thật sự là nữ nhi nhu nhu nhược nhược kia của mình?

Lưu Thanh Tùng sớm đã quên mất ý đồ đến, hưng phấn mà huyên thuyên với Nhiễm Vân Sinh về mấy thoại bản mới nổi, cùng với chuyện hắn ở trên phố Trường An có bao nhiêu người ái mộ vân vân...

Bên kia đang nói bừng bừng khí thế, bên này Tiêu Tụng mỉm cười nhìn Nhiễm Nhan nói: "Ta muốn đi qua chỗ Lưu Thứ Sử một chuyến, ngươi có muốn đi cùng không?"

Kỳ thi mùa thu đã yết bảng, Nhiễm Nhan cũng không biết thành tích của Chu Tam lang như thế nào, nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Vậy làm phiền Tiêu lang quân cho ta đi nhờ một đoạn đường."

Hai người vừa mới nói xong, liền nghe tiếng cười thanh thúy từ cách đó không xa truyền đến.




Bên kia bờ hồ một đám thiếu nữ hoa hòe lộng lẫy vẫy tay với nhà thủy tạ bên này, đứng đầu là Nhiễm Mỹ Ngọc, "Thập Thất, nghe nói ngươi đã trở lại, bọn tỷ muội đặc biệt tới thăm ngươi."

Nhiễm Nhan kinh ngạc, Nhiễm Mỹ Ngọc không phải đang ở tửu lầu sao? Cư nhiên nhanh như vậy liền trở về đây tìm nàng tính sổ?

Nhiễm Văn vốn là không quá đồng ý chuyện Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đi ra ngoài, Nhiễm Nhan tuy rằng không có hôn ước, nhưng rốt cuộc đã treo lên Thôi thị, vạn nhất có lời ra tiếng vào nào gây ảnh hưởng tới hôn sự này, thật sự mất nhiều hơn được. Vừa lúc đám nương tử lại đây, Nhiễm Văn nói: "Tỷ muội các ngươi lâu rồi không gặp nhau, cũng nên hảo hảo tâm sự."

Nhiễm Nhan âm thầm bĩu môi, trước kia ở thôn trang, cách phủ tuy xa, nhưng cũng thuộc Tô Châu, hai năm cũng chưa có ai tới tìm nàng hảo hảo tâm sự, dựa vào cái gì các nàng muốn tâm sự thì nàng phải tâm sự, có điều tốt xấu gì cũng phải ở đây vài ngày, Nhiễm Nhan không muốn không lý do chọc thêm vài người ghen ghét, liền thuận tay đem vấn đề đẩy cho Tiêu Tụng, "Tiêu lang quân thấy sao?"

"Bá phụ nói có đạo lý." Tiêu Tụng cười mà nhìn vẻ thất vọng chợt lóe qua trong mắt Nhiễm Nhan, rồi bẻ lại: "Bất quá gặp Lưu Thứ Sử cũng là đại sự, nếu ngươi có việc, ta chờ một chút cũng không sao."

Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, Nhiễm Văn khẳng định sẽ không để hắn chờ đến khô cằn.




Tiêu Tụng vừa dứt lời, hơn mười thiếu nữ đã vào nhà thuỷ tạ.

Nhiễm Mỹ Ngọc một thân hồng y, e lệ ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, hơi nhún gối hành lễ, thanh âm cao quãng tám rõ ràng được hạ xuống vài nấc, "Gặp qua Tiêu lang quân."

Mấy thiếu nữ còn lại cũng đều vội vàng nhún gối hành lễ.

"Chư vị không cần đa lễ." Tiêu Tụng nhàn nhạt nói.

Một đám nữ tử chậm rãi hành lễ, áo váy đủ các màu theo thân mình các nàng nhẹ nhàng chậm rãi xoay thành những vòng nhỏ, Nhiễm Nhan ngắm thấy thật là cảnh đẹp ý vui.




Nhiễm Mỹ Ngọc sửa lại hình tượng ương ngạnh trước đó, dịu dàng mà nói với Nhiễm Nhan: "Nghe nói Thập Thất tỷ trở về, muội muội liền vội vàng cùng các tỷ muội đến đây vấn an, Thập Thất tỷ sẽ không chê tỷ muội chúng ta đường đột đi!"

Nhiễm Nhan đối với trình độ diễn kịch của nàng ta có chút vừa lòng, không giống Nhiễm Văn giả đến mức làm người nhìn phát ghét, nên cũng rất nể tình nói: "Khách khí rồi."

Sự tình vốn dĩ tiến triển rất tốt, cố tình phía sau đám người bỗng nhiên truyền đến một thanh âm vừa chua loét vừa lười biếng, "Thập Bát tỷ thật là trọng tình tỷ muội, mới vừa rồi lúc ở tửu lầu gặp được Thập Thất tỷ, tiếp đón cũng không kịp làm, liền vội chạy về đây đón tiếp Thập Thất tỷ."

Lời này nói ra nghe trước sau mâu thuẫn, vô cùng không có logic, nhưng thực sự có thể làm người khác nghĩ ra cái gì.




Một đám nương tử sợ Nhiễm Văn hiểu lầm lời này là mình nói, vội vàng tản ra, để cho "hung phạm" lộ ra.

Gương mặt nhỏ xinh xắn của Nhiễm Vận còn mang vẻ buồn ngủ nhập nhèm, ngước mắt thấy vẻ mặt căng thẳng của Nhiễm Văn, phảng phất như chấn kinh mà rụt rụt cổ, "Đại bá, thánh nhân nói đồng ngôn vô kỵ, ngươi đừng nóng giận a."

Nhiễm Văn nỗ lực hòa hoãn sắc mặt, bắt đầu dạy dỗ, "Qua trung thu là tròn mười ba tuổi, đã là đại cô nương, a Vận về sau phải chú ý lời nói cử chỉ mới được."

Nhiễm Vận rũ đầu, thanh âm ôn ôn nói: "A vận đã biết, kỳ thật a Vận vốn dĩ có thể rất hiểu chuyện, nếu oán thì oán cái huynh trưởng thích sủng nịch muội muội kia, dù sao cũng tốt, hắn từ trước đến nay sủng nịch Thập Bát tỷ nhất, vừa mới ở tửu lầu, Thập Bát tỷ mở tiệc chiêu đãi mấy lang quân nương tử đó, hắn còn giúp đài thọ kìa! Hắn từ trước đến nay chưa cho ta được nửa văn tiền nữa."

Cái gì kêu nằm không cũng trúng đạn? Nhiễm Vân Sinh hiện tại chính là ví dụ sống sờ sờ, hắn biết rõ muội muội mình, tiểu nha đầu này trong xương cốt chính là một con bé vắt cổ chày ra nước, khẳng định là tính toán thấy khả năng tiêu phí tiền tài của Thập Bát nương, tâm can thịt đau, lúc này mới không có việc gì liền gây sự.




Lưu Thanh Tùng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Nhiễm Vận, tán thưởng nói: "Ai nha, tiểu nương tử thật đúng là một diệu nhân." Tiểu cô nương này thật sự là quá hợp khẩu vị của Lưu Thanh Tùng, hắn cả hai đời cũng chưa gặp gỡ được người hợp ý như vậy.

Nhiễm Nhan thật sự rất muốn cười to ra tiếng, đáng tiếc một đám người kia đều sượng mặt, nàng cũng không thể quá làm càn.

Tiêu Tụng cúi đầu ở bên tai nàng, trêu ghẹo: "Muốn cười thì cười đi, không sợ nghẹn ra nội thương à?"

Nhiễm Nhan trầm trầm nhìn hắn một cái, lại không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng, chỉ một giây liền quay đầu đi, ném cho hắn một cái cái ót, Tiêu Tụng lại cười đến càng vui vẻ.

Bên này thì ngầm nhảy nhót, nhưng không khí trên mặt bàn thì không tốt lắm.

Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Văn đã sắp bùng nổ, lại phảng phất như không nhìn ra, cười nói với hắn: "Thật sự là một tiểu nương tử thiên chân vô tà, bá phụ, nữ nhi gia các nàng tiểu đánh tiểu nháo, chúng ta đừng quá tích cực. Ta cùng với Thập Thất Nương đi gặp Lưu Thứ Sử trước, lần trước hành tửu lệnh may mắn để bá phụ thắng, lúc này ta phải hòa một ván mới được."

Tỷ muội đùa giỡn cũng là chuyện bình thường, bị Tiêu Tụng nói thành như vậy, mặt mũi Nhiễm Văn cũng coi như ổn, không khỏi vuốt râu cười nói: "Lần đó cũng không phải là may mắn, lúc tiệc tối cứ việc phóng ngựa lại đây. Được rồi, các ngươi đi đi thôi, chuyện đứng đắn quan trọng, chớ có để mấy đứa nha đầu này chậm trễ."




Cứ tiếp tục nữa, phỏng chừng sẽ thật sự có chuyện, thừa dịp còn chưa quăng hết mặt mũi, Nhiễm Văn vội vàng thay đổi chủ ý.

Nhiễm Nhan nhanh chóng khom người, nói một tiếng "Xin lỗi không tiếp được" rồi dẫn Ca Lam vội vàng rời đi, vừa đi đến cửa, lén nhờ Nhiễm Vân Sinh chiếu cố Lâm Thủy cư bên kia một chút, miễn cho mấy người Hình Nương bị mấy nương tử đó khi dễ.

Trên thực tế nương tử chân chính có địa vị ở Nhiễm thị chỉ có năm người, Nhiễm thị có một chi khổng lồ khác, thế lực không thua bổn gia, hai đích nữ nhà bọn họ đã xuất giá, bổn gia cũng chỉ còn dư lại Thập Tứ Nương Nhiễm Thiên, Thập Bát nương Nhiễm Mỹ Ngọc, và một người nữa là Nhiễm Vận.

Bản thân Nhiễm Bình Dụ là con vợ lẽ, nhưng hắn là túi tiền lớn của toàn bộ Nhiễm thị, địa vị đương nhiên không giống bình thường, trừ phi không cần tiền, nếu không sẽ không đem nữ nhi của hắn mà coi như thứ nữ.

Nhiễm Thiên đã từng thu chỗ tốt của Nhiễm Nhan, lại cùng Nhiễm Mỹ Ngọc sinh ra một chút khoảng cách, nàng ta cũng sẽ không đến mức gấp không chờ nổi mà chạy đến Lâm Thủy cư gây chuyện, cho nên người muốn phòng chỉ có một mình Nhiễm Mỹ Ngọc mà thôi.




Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Tụng thấy rõ ràng Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Có phải cảm thấy phiền phức hay không?"

Nhiễm Nhan hung hăng gật đầu, nghĩ tới một đám nữ nhân ăn không ngồi rồi, cả ngày tụ tập lại thảo luận mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi, ngươi chọt ta một chút, ta đâm ngươi một chút, cho dù trên mặt thân thiết, nhưng vừa quay lưng đi, không biết khi nào sẽ thọc ngươi một đao.

Nếu nói trên quan trường vì tranh quyền đoạt lợi mà miệng cười tàng đao, Nhiễm Nhan có thể lý giải, nhưng mấy chuyện nhỏ như hạt mè trong hậu viện, vậy mà cũng có thể hại ra mạng người, Nhiễm Nhan chưa trải qua, cho nên vô luận như thế nào cũng không hiểu nổi.




"Nhà ta đến cả một nữ nhân cũng không có." Tiêu Tụng bỗng nhiên phun ra một câu khó hiểu như vậy.

Nhiễm Nhan thu hồi tinh thần, nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Tiêu Tụng không được tự nhiên mà quay mặt đi, ho khan một tiếng, "Trong tộc chúng ta phàm là nhậm chức quan cấp tứ phẩm trở lên, đều có thể ra ngoài tự lập môn hộ, ta hiện tại sống một mình một phủ. Trong phủ chỉ có Thư nương, nàng xuất thân là thảo khấu, tính tình quang đãng, ngươi có thể không cần coi nàng như nữ nhân cũng được."

"Hử?" Nhiễm Nhan không hiểu sao lại đột ngột nhảy đến đề tài này, thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tụng đỏ ửng rất khả nghi, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Ca Lam mím môi cố nén cười, cúi đầu nhìn chằm chằm góc váy mình.




Tiêu Tụng nhìn biểu tình cái hiểu cái không của Nhiễm Nhan, hận không thể đem đầu vặn ra sau.

Một nam nhân xưa nay khí thế nghiêm nghị thành thục, bỗng nhiên xuất hiện loại biểu tình có thể được liệt vào dạng "ngây ngô" này, làm Nhiễm Nhan có chút ngạc nhiên.

Ngượng ngùng cũng bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, tố chất tâm lý của Tiêu Tụng cực kỳ cường hãn, trong thời gian vài cái hô hấp đã khôi phục như thường, duỗi tay rót hai chén nước, đẩy một chén cho Nhiễm Nhan, rồi sau đó thản nhiên bưng chén của mình lên uống.

"Ngươi đây là đang thổ lộ với ta? Hay là đang đùa giỡn ta?" Nhiễm Nhan sau khi trải qua phân tích toàn diện, cuối cùng cho ra hai cái kết luận như vậy.

Cái ly trong tay Tiêu Tụng suýt trượt ra, vài giọt nước bắn ra ngoài, máu cả người dâng hết lên mặt, trong tức khắc cả khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, trong lòng thấp thỏm bất an, cực kỳ hận chính mình nói chuyện này quá sớm, biết rõ nàng đây không phải là một nương tử biết ái muội thẹn thùng gì, chưa nói đến hiện tại nàng cũng không có vẻ gì là khuynh mộ mình...

Nghe phải đề tài riêng tư như vậy, Ca Lam rất muốn tìm một chỗ mà tránh, đáng tiếc xe ngựa tuy lớn một chút, thời khắc mấu chốt như vậy, nàng cùng không thể kêu ngừng xe, chỉ có thể đem bản thân biến thành không khí, cả thở cũng nín xuống.

Đối diện ánh mắt nhìn thẳng của Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng suy nghĩ một lúc, khẽ cắn môi nói: "Là...thổ lộ."




Trả lời như vậy, cùng lắm là bị cự tuyệt, đã có lá gan nói ra mấy lời dụ hoặc kia, phải có gan phụ trách mới được, nếu nói là đùa giỡn, Tiêu Tụng cơ hồ có thể khẳng định, ấn tượng của mình trong lòng Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ xấu đến mức chữa không nổi nữa.

"Ừ...cách nói kia của ngươi, là có chút uyển chuyển." Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu sau, thì duỗi tay ra chạm vào tay đang cầm chén nước của Tiêu Tụng, rồi giơ tay lên bắt mạch.

Loảng xoảng!!

Cái chén rơi xuống bàn, không vỡ vụn, chỉ là nước bị đổ tràn ra kỷ, theo xe ngựa rung lắc mà chảy về bốn phía kỷ.




Tiêu Tụng bình sinh đây là lần đầu tiên cảm thấy đầu óc mình không có biện pháp chuyển động, toàn thân cũng không còn cảm giác nào khác ngoại trừ cảm giác hơi lạnh truyền đến từ bàn tay nàng.

Ca Lam bị âm thanh kia kinh động, ngẩng đầu liền nhìn thấy ngay một màn nương tử của mình đang "khinh bạc" Tiêu Thị lang, không khỏi trợn mắt.

Trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm bánh xe lăn trên đường đá xanh...

"Thập Thất Nương..." Tiêu Tụng nỗ lực kéo lý trí của mình về, trong tiếng tim đập bùm bùm đầy đầu đầy óc, gian nan hỏi: "Ngươi đây là có ý gì?"

Nhiễm Nhan không trả lời, phảng phất như đang chuyên tâm mà cảm thụ cái gì đó.

Tiêu Tụng cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẵn mịn kia trượt vào trong lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay mềm như bông nhẹ nhàng áp lên bàn tay hắn, một cảm giác tê dại từ trên tay chui sâu vào đáy lòng, toàn bộ xương cốt như mềm nhũn ra, hắn thật cẩn thận mà khép tay lại, nắm lấy.


Lời editor: mọi người thấy sao? Có thấy chương này cảm động không? Nếu không thì cứ công kích lão đi! Lão thất bại quá mà...thực sự là thương Ca Lam muốn chết luôn, lần đầu bị nương tử nhà mình cho ăn cẩu lương mà như uống cà phê bỏ muối vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play