Ca Lam gật đầu, quỳ ngồi xuống bên người nàng, đem giấy trải trên mặt đất.

"Ngươi có nguyện ý theo ta đi Trường An hay không?" Nhiễm Nhan biết khuyết điểm của mình, nàng nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, nếu có Ca Lam bên cạnh, nàng có thể giảm bớt khá nhiều lo lắng.

Bất quá, Nhiễm Nhan cũng sẽ không vì yêu cầu của bản thân mà khuyên Ca Lam từ bỏ cừu hận, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu chuyện này dừng ở trên người mình, nàng cũng tuyệt đối không thể thiện bãi cam hưu.

Ca Lam đem giấy trải thẳng, đề bút viết: Nô tỳ nguyện ý.

Nhiễm Nhan thấy mấy chữ này, kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

Ca Lam mím môi, viết: Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn, nô tỳ tuy chỉ là một cái tiện tì, mí mắt cũng không tính quá cạn, nếu có thể đạt được càng nhiều quyền hạn, báo thù sẽ càng thêm dễ dàng, nô tỳ tin rằng nương tử ngài không phải nữ tử khuê trung tầm thường.




Nhiễm Nhan lại thật sự kinh ngạc, bởi vì trước đó xem ra, Ca Lam cũng bất quá là am hiểu chút tranh đấu ở nội trạch giữa các phụ nhân, tuy lòng dạ thâm sâu, tóm lại cũng chỉ là đấu tới đấu lui trong cái vòng nhỏ hẹp thôi.

Hơn nữa, Ca Lam có thể đấu với Cao thị, hoàn toàn là bởi vì có Nhiễm Nhan đích nữ này tồn tại, nếu không có Nhiễm Nhan, nàng bất quá là một thị tỳ, mặc cho Cao thị dày xéo mà thôi, có thể lấy cái gì để đấu với bà ta?

"Ta đúng là xem thường ngươi." Nhiễm Nhan cười cười nói.

Trên mặt Ca Lam cũng nở ra một nụ cười, tiếp tục viết: Ngày ấy nghe nương tử bình luận Ngu Thế Cơ, tầm mắt nô tỳ được mở rộng. Thân phận nô tỳ đê tiện, nhưng cũng không tình nguyện dừng lại, cũng muốn nhìn xem khi mình cố hết sức thì có thể đi đến đâu, dù có chết cũng không hối hận.

"Cao thị...đây là chọc tới một đối thủ cỡ nào a!" Nhiễm Nhan duỗi người dựa vào lưng Hồ sàng, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn Ca Lam có chút tỏa sáng, lại có chút hưng phấn. Đây là biểu tình nàng mỗi lần gặp gỡ thi thể kỳ lạ, hứng thú bị kích thích mới có thể lộ ra.

Ca Lam một nữ tử cứng cỏi lại có tâm kế như vậy, đã khiến cho nàng cực kỳ tò mò, "Cừu hận của ngươi, không chỉ có một chuyện của nương tử nhà ngươi đi?"

Ca Lam chần chờ một chút, vẫn gật đầu: Phụ thân nhiều lần thi rớt, nhưng phẩm tính của hắn rất tốt, lại bị người dụ dỗ nhiễm vào thói cờ bạc, rồi thiếu nợ cờ bạc, mẫu thân ta là bị kẻ xấu giết chết, ta biết người làm chủ sau màn kia chính là Cao thị, bà ta hại nhà ta tan cửa nát nhà, mối thù này, nếu không phá hủy Cao thị toàn tộc, Ca Lam chết không nhắm mắt.




Nhiễm Nhan suy đoán, đây hẳn là chuyện sau khi Cao thị gả vào Nhiễm gia, nghe Hình Nương nói, mẫu thân Ca Lam là người rất có tâm kế, Cao thị chắc là sợ Ngọc Nương can thiệp chuyện trong phủ, hoặc sẽ giúp Nhiễm Nhan bày mưu tính kế mà chống đối bà ta. Cao thị dùng có tâm để làm chuyện vô tâm, một cú mà đem Ngọc Nương đẩy vào chỗ chết.

Vì suy nghĩ của bản thân mà làm cho người khác cửa nát nhà tan, thật sự đáng giận.

Ca Lam nhìn thoáng qua Nhiễm Nhan, cúi đầu viết: Nương tử không cảm thấy nô tỳ cuồng vọng lại không biết tôn ti sao?

Nhiễm Nhan nhìn nội dung trên giấy, rồi quay đầu vừa nghiên cứu ống tiêu trong tay, vừa nói: "Con người của ta, chưa từng có quan niệm tôn ti gì, mặc dù một tên khất cái dám mộng tưởng mình tương lai làm bá chủ thiên hạ, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Có mộng tưởng là chuyện tốt, nhưng đầu tiên phải giữ được tánh mạng, giết địch 1000 lại tự tổn hại 800, là đại hạ sách."

Yên lặng một lát.




"Bạch! bạch! bạch!" một tràng vỗ tay, Nhiễm Nhan khựng lại, quay đầu nhìn liền thấy ba người Nhiễm Văn, Nhiễm Vân Sinh cùng Tiêu Tụng đứng ở lối vào của nhà thuỷ tạ.

Vẻ mặt Nhiễm Văn kinh ngạc, Nhiễm Vân Sinh thì tràn đầy thưởng thức, mà Tiêu Tụng vẫn là bộ dáng cười cười, có điều đôi mắt còn sáng hơn so với lúc trước.




Ca Lam bất động thanh sắc đem tờ giấy thu vào trong tay áo, thuận tiện duỗi tay định nâng Nhiễm Nhan dậy.

Tiêu Tụng ngăn cản nói: "Trên người Thập Thất Nương có thương tích, không cần giữ lễ tiết."

Nhiễm Văn lúc này mới thu hồi tinh thần, vội vàng nói: "A Nhan bị thương? Có nghiêm trọng không?"

"Chỉ là gãy cánh tay mà thôi, không phải cái gì to tát." Nhiễm Nhan thật sự ngồi trở lại trên Hồ sàng, nhàn nhạt đáp.

Mấy người tức khắc không nói được gì, gãy cánh tay còn không tính to tát, vậy cái gì mới tính là to tát? Nhiễm Văn cùng Nhiễm Vân Sinh đều cho rằng Nhiễm Nhan đây là nói lẫy, chỉ có Tiêu Tụng cảm thấy, Nhiễm Nhan thật sự cho rằng gãy cánh tay không phải đại sự.

"Cái này cũng chưa tính to tát?" Nhiễm Văn thực sự có chút nóng nảy, vạn nhất Nhiễm Nhan tàn tật một cánh tay, Thôi gia không cần nàng thì làm sao bây giờ?! Lập tức giương giọng nói: "Người tới, đi thỉnh y sinh tốt nhất trong toàn thành tới!"

"Đại bá, hiện tại nghe đồn y sinh tốt nhất trong toàn thành chính là A Nhan a" Nhiễm Vân Sinh thề, hắn thật sự không phải cố ý muốn phá đám, chỉ là ăn ngay nói thật.

Nhiễm Văn sắc mặt có chút không nhịn được, xụ mặt nói: "Nàng mới học mấy ngày y thuật? Bất quá cơ duyên xảo hợp mới có được tên tuổi thần y, vẫn cần phải để cho lão y sinh có tư lịch vài thập niên lại đây nhìn một cái mới thỏa đáng."

"Không bằng như vậy đi, vẫn là để Lưu Thanh Tùng nhìn một chút đi, thương của Thập Thất Nương vốn chính là hắn chẩn trị, hắn đối với tình huống của nàng cũng tương đối hiểu biết." Tiêu Tụng nói.




Nếu Tiêu Tụng đã mở miệng, Nhiễm Văn cũng không phản đối được, Tiêu Tụng tuy rằng mang khẩu khí thương lượng, nhưng cảm giác cho người ta là không thể hoài nghi, Nhiễm Văn cảm thấy y thuật của y sinh Tiêu gia hẳn là không kém hơn ngự y, khách sáo hai câu, nói: "Vậy làm phiền Tiêu hiền chất."

Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, mới vừa rồi bất quá trong vòng hai câu liền từ Tiêu Thị lang biến thành Tiêu lang quân, một lát không thấy đâu, đã lại từ Tiêu lang quân thăng cấp thành Tiêu hiền chất! Phỏng chừng ở xong hai ngày, cả cái chữ "Tiêu" kia cũng mất luôn!

"Đúng rồi, A Nhan mới vừa rồi đang nói cái gì? Giết địch 1000 tự tổn hại 800, là đại hạ sách, như vậy cái gì mới là thượng sách?" Nhiễm Vân Sinh vẫn tương đối hứng thú với đề tài này.

"Đi chuẩn bị đệm ngồi." Nhiễm Nhan phân phó Ca Lam, rồi đáp: "Bất quá là vài lời nói cho vui, Thập ca đừng quá tích cực."

Nhiễm Văn cười nói: "Đúng vậy, nương tử gia có thể có kiến thức gì, không biết là thấy trên cuốn sách nào, hồ ngôn loạn ngữ thôi."

Trong lòng Nhiễm Vân Sinh thở dài, người không biết nhìn người, tầm mắt hạn hẹp giống đại bá như vậy, có thể ngồi trên vị trí gia chủ, bất quá là nhờ vào một chữ "đích", nếu cứ như thế mãi, Nhiễm thị sớm muộn gì sẽ xuống dốc đến khi trượt khỏi hàng ngũ "Thế gia" thôi.




Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan không muốn trả lời, ánh mắt dừng trên ống tiêu trong tay nàng, "Mới vừa rồi nghe tiếng tiêu văng vẳng, khúc là ngươi thổi?"

Khóe miệng Nhiễm Nhan run lên, kia có thể xem như một khúc sao? Vì thế liền nói: "Chỉ là gần đây cảm thấy hứng thú mà thôi, vẫn không biết thổi."

Tiêu Tụng nói: "Tấu tiêu, cần hô hấp đúng phương pháp, ngón tay linh hoạt, môi cần linh hoạt mà khống chế, điều tiết khẩu phong, mà lưỡi cũng cần phải có biến hóa mới được, chỉ đơn giản thổi hơi vào thôi thì đương nhiên sẽ thổi không hay."

Nhiễm Nhan cúi đầu nhìn nhìn ống tiêu trong tay, nàng chưa bao giờ cảm thấy học chơi nhạc cụ là chuyện dễ dàng, lại không nghĩ rằng nó phức tạp như vậy, nàng nâng tay, đem tiêu đưa cho hắn, "Ngươi thổi nghe thử một chút."

Sắc mặt Nhiễm Văn khẽ biến, nhẹ giọng quát lên: "A Nhan, sao có thể vô lễ như thế?"

Tiêu Tụng nhàn nhạt cười nhận lấy tiêu, "Nhiễm bá phụ chớ có trách cứ Thập Thất Nương, Tang Tùy Viễn cùng ta đều rất thưởng thức sự thẳng thắn này của Thập Thất Nương, Tùy Viễn còn vạn phần khuynh tâm đó"

Hắn nói, không chờ Nhiễm Văn phản ứng, đã đem tiêu đặt ở bên môi thử tiếng, liền không hề báo trước mà thổi luôn một bài.

Nhiễm Văn mặc dù vẫn còn nhấm nuốt lời vừa rồi của Tiêu Tụng, cũng nếm ra chút hương vị, ý tứ của câu nói kia đại thể chính là: Tang Tùy Viễn chính là thích tính cách thẳng thắn này của khuê nữ ngươi, nếu thật sự sửa lại, Tang Tùy Viễn có lẽ sẽ không thích nữa.

Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, nàng đương nhiên minh bạch, một câu này của hắn đã giúp mình giảm đi không ít phiền toái.

Tiếng tiêu vốn mang ý vị linh hoạt kỳ ảo thê lương, làn điệu của khúc này lại giãn ra, thăm thẳm tựa núi xa, ngẫu nhiên lại tăm tối tựa u cốc, lại có thêm một cảm giác hào phóng thê lương xa xưa.




Tiêu Tụng rũ mắt, ngũ quan sâu sắc có vẻ nhu hòa hơn, dù vậy khí thế vẫn không giảm, giống như làn điệu hắn đang thổi này, từ đầu đến cuối nghe nhu hòa, lại vô cùng trống trải. Tựa như trước mắt bày ra phong cảnh ngoài biên quan muôn hình vạn trạng, rộng rãi đồ sộ.

Người và khúc như hợp thành một, Tiêu Tụng như tan mất đủ loại ngụy trang, tính kế, âm hiểm, mà giống như cây tùng sinh ra bên vách đá cheo leo, cổ xưa, kiên nghị đĩnh bạt.



Cao lầu đương thử dạ, thán tức vị ứng nhàn


(Lầu cao đêm này, cảm thán bản thân còn chưa đến lúc nhàn rỗi)




Tiếng tiêu đã ngưng, vẫn cứ xúc động lòng người thật lâu, dư vị không dứt....


"Minh nguyệt xuất thiên sơn


Thương mang vân hải gian


Trường phong kỷ vạn lý


Truy độ Ngọc Môn Quan


Hán hạ bạch đăng đạo


Hồ khuy Thanh Hải loan


Do lại chinh chiến địa


Bất kiến hữu nhân hoàn"

Trong đầu Nhiễm Nhan tự nhiên mà nghĩ tới bài thơ này, khúc tiêu hay như vậy, nàng không thể không tán thưởng.

Thanh âm lạnh lẽo mà nhẹ nhàng của Nhiễm Nhan niệm lên bài thơ cao tuyệt này, "Quan Sơn Nguyệt" hào khí mênh mang, càng tăng thêm sự chấn động cho khúc tiêu vừa rồi của Tiêu Tụng, làm mọi người lặng im một lát, Nhiễm Vân Sinh mới kích động vỗ tay nói: "Hảo khúc, hảo thơ."

Tiêu Tụng đưa tiêu trong tay cho Nhiễm Nhan, biểu tình suy tư.

"Tiêu Thị lang trước đây từng tòng quân biên quan, bởi vậy đối với bài "Quan sơn nguyệt" này có cảm xúc sâu sắc, đạt đến ý cảnh này thật đúng với tình lý, nhưng A Nhan chưa bao giờ đi ra biên quan, vậy mà cũng có thể làm ra bài thơ tuyệt diệu như vậy, A Nhan nhà ta thật sự là kỳ tài có một không hai." Nhiễm Vân Sinh hưng phấn mà kéo Nhiễm Nhan quỳ ngồi trên đệm vừa trải xong.

Tiêu Tụng thu hồi tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ Nhiễm Vân Sinh nắm tay Nhiễm Nhan, trong lòng chua muốn trào ra, còn có câu "A Nhan nhà ta" kia, trực tiếp làm khuôn mặt luôn luôn mang nụ cười của hắn có chút cứng đờ.

"Thập ca chớ có khen, bài thơ này...là..." Nhiễm Nhan vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Thanh Tùng đang cõng cái rương bự chảng run run rẩy rẩy mà bước lại đây, nói tiếp: "...là nghe Lưu Thanh Tùng Lưu y sinh ngâm, hắn nói là một vị lang quân tên Lý Bạch làm."




Có câu gọi là họa thủy đông dẫn, mấy lời của Nhiễm Nhan vừa nói ra, đã làm cho Lưu Thanh Tùng chân trước mới bước vào nhà thuỷ tạ, chân sau đã bị Nhiễm Vân Sinh truy vấn việc này, Tiêu Tụng cũng có hứng thú muốn biết, Lưu Thanh Tùng khi nào đã lén ngâm qua bài thơ này cho Nhiễm Nhan nghe.

"Quan Sơn Nguyệt? Lý Bạch?" Lưu Thanh Tùng không hiểu ra sao, nhưng nhìn thoáng qua Nhiễm Nhan, liền biết là nàng không cẩn thận gặp phải rắc rối, lập tức vỗ đùi, liền bắt đầu nước miếng bay tứ tung mà nói về sự tích Lý Bạch, "Phụ thân của Lý Bạch tên Lý Khách, là người Thành Kỷ Lũng Tây, phụ thân hắn làm kinh thương ở biên quan, ta cũng là ngẫu nhiên mới gặp được một lần, người này kinh tài tuyệt diễm"

Lưu Thanh Tùng lưỡi xán sinh hoa, hễ nói là quên trời quên đất, lúc bắt đầu dính tới vương thất Lý Đường, Nhiễm Nhan nghe tới đây cảm thấy hắn mà cứ nói tiếp nữa chỉ sợ lòi tẩy, lập tức ho khan một tiếng, chậm rãi lên tiếng: "Ca Lam, pha trà mang tới, ly của ta không cần thêm hương liệu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play