Chương 472: Yêu Thằm

Trong quán cafe yên tĩnh, đôi mắt của Hình Nhất Nặc đã đỏ hoe, tựa như sắp khóc đến nơi rồi.

Cô hoàn toàn không có cách nào đề chấp nhận việc Ôn Lương Diệu sẽ rời khỏi thế giới của cô trong ba năm đó, trong ba năm đó anh sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với cô sao?

“Em khóc cái gì chứ? Chúng ta vẫn có thể liên lạc thế nhưng anh chỉ là không có cách nào để tới gặp em mà thôi.” Ôn Lương Diệu đau lòng nhìn cô.

Hình Nhất Nặc vô cùng đau lòng, đau tới lỗi không nói lên lời, xa nhau ba năm, cô thật sự là không dám tưởng tượng đến chuyện này, quá lâu rồi, nó khiến cô cảm giác như ngày tận thế đã tới.

Ôn Lương Diệu đưa cho cô một cái khăn tay: “Lớn như vậy rồi còn khóc?”

Hình Nhất Nặc hít mũi, ngắng đầu nhìn anh: “Anh có thể không đi không, không đi có được không?”

“Ừm!” Ôn Lương Diệu đồng ý một tiếng, giọng không đổi.

Hình Nhất Nặc cau mũi, muốn nói cái gì đó nhưng lại vội vàng nhận cái khăn tay trên tay anh che mắt lại, bởi vì cô thật sự là quá đau lòng.

“Nhất Nặc, anh sẽ không ở đó ba năm, em phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều phải chăm chỉ.”

“Vậy em nhớ anh thì phải làm sao đây?”

Hình Nhất Nặc nghẹn ngào nhìn anh.

“Không phải là anh đã tặng em sợi dây chuyền cỏ bón lá rồi hay sao? Đây là anh tặng em, khi em nhớ anh thì hãy nhìn nó như vậy là được rồi.” Ôn Lương Diệu mím môi cười nói.

Hình Nhất Nặc cũng biết mình không thể nào thay đổi được cuộc sống của người đàn ông này, anh có con đường mà mình phải đi, cô cũng có cuộc sống mới của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng chua sót, phần tình cảm thầm kín này cô vẫn luôn không dám nói ra.

“Em… em có thể hỏi anh thêm một câu nữa không, lần này nhất định anh phải thành thật trả lời.” Hình Nhất Nặc nhích lại gần bàn, nhìn Ôn Lương Diệu ở khoảng cách gần nhất, tựa như chỉ có như vậy cô mới có thê nghe rõ được câu trả lời của anh.

Nội tâm Ôn Lương Diệu đang rất căng thẳng, anh đại khái cũng biết được cô muốn hỏi cái gì, anh híp mắt lại: “Em muốn hỏi cái gì thì đợi lần sau chúng ta gặp lại rồi hỏi đi!”

“Không muốn! Em muốn hỏi ngay bây giờ.” Hình Nhất Nặc rất kiên quyết, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt trên người anh.

Ôn Lương Diệu cho rằng mình có thể trốn tránh được vấn đề này, thế nhưng không nghĩ tới cô lại kiên quyết muốn biết đáp án đến như vậy.

“Được, em hỏi đi!” Ôn Lương Diệu ôn nhu nhìn cô.

Hình Nhất Nặc chớp mắt, cô hỏi mà không suy nghĩ điều gì: “Lần trước anh nói anh đã có người mình thích rồi, em có thể biết cô ấy là ai không?”

Ôn Lương Diệu khẽ thở dài một hơi: “Tại sao em lại muốn biết?”

“Cô ấy có phải là người anh thầm mến không? Là học sinh của anh? Hay là bạn học? Hay là người nào ở bên cạnh anh?”

Ánh mắt của Hình Nhất Nặc vừa hiện lên sự ưu thương vừa có một loại dũng khí đi †ìm chân tướng sự việc.

Ôn Lương Diệu kinh ngạc vài giây vì không biết phải trả lời thế nào, cho nên đã chọn cách trầm mặc không nói câu nào.

Thế nhưng, Hình Nhất Nặc vốn rất nhạy cảm, sự trầm mặc của anh khiến cô tựa như đã tìm được đáp án mà mình cần, cô dựa người về phía sau: “Em đoán đúng rồi phải không? Là học sinh của anh phải không? Anh thích cô ấy, và chuẩn bị theo đuổi cô ấy?”

“& Ôn Lương Diệu: “… Cô ấy ở đâu ra vậy?

Hình Nhất Nặc vô cùng đau lòng thế nhưng trên gương mặt cô lại làm bộ như thoải mái nhìn anh: “Hừ! Em đoán đúng rồi có phải không? Nếu như anh muốn em giúp anh viết thư tình thì anh có thể nhờ em, em chính là tay cừ khôi về khoản này!

Có muốn em giúp không?”

Ánh mắt của Ôn Lương Diệu nhìn lên khuôn mặt cô, biểu cảm giả vờ vui vẻ đó khiến cho tim anh như bị xé toạc ra, đau.

“Không cần!” Ôn Lương Diệu trả lời.”Vậy thì anh hãy dũng cảm theo đuổi cô ấy đi!

Thích cô ấy thì anh nhất định phải ra sức theo đuổi, cô ấy nhất định rất xinh đẹp và có khí chất đúng không? Cô gái xinh đẹp như vậy khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi, anh phải cố lên.” Hình Nhất Nặc lập tức hóa thân thành một chuyên gia tư vấn tình cảm, bày mưu tính kế cho anh.

Trong khoảng thời gian này Ôn Lương Diệu thật sự không biết phải nói cái gì, có điều, anh vẫn đang nghĩ làm sao mới có thể khiến cho cô yên tâm học tiếp ba năm tiếp theo, hiển nhiên phương pháp mà tên kia bày ra cho anh vẫn là tốt nhát.

Ôn Lương Diệu mỉm cười nhấp ly cafe: “Anh sẽ suy nghĩ một chút về cách thức của em.”

Trong lòng của Hình Nhất Nặc tựa như bị điện giật một phát, đau đến mức nói không lên lời, cô cắn môi, cảm thấy mình thật là ngốc mà, vô cùng ngu ngốc, lại còn nói cái gì mà cách mới chả thức chứ! Nếu như anh không theo đuổi được thì không phải là khiến cho anh thát tình hay sao.

“Thế nhưng không phải là anh sẽ đi Nam Cực ba năm sao? Vậy thì anh làm sao để theo đuổi cô ấy!” Cô lập tức muốn phá vỡ hết kính ngữ với anh.

Ôn Lương Diệu cũng suy tư một chút rồi nói: “Có lẽ ba năm sau sẽ nói!”

“Ba năm sau mới lại theo đuổi cô ấy? Hoa Daility(*) cũng đã nguội rồi, anh còn cơ hội sao?” Hình Nhát Nặc thay anh sốt ruột cho phần tình cảm này, trong lòng thấy rất phức tạp.

(°) hoa ban ngày “Vậy em muốn anh theo đuổi cô ấy hay là không muốn anh theo đuổi cô ấy? Em chắc rằng có thể làm lên chính sự sao!”

Hình Nhất Nặc có một chút ích kỉ hy vọng anh đừng theo đuổi.

“Em nói đúng, trước mắt anh chỉ chuyên chú vào chuyện này, không có thời gian đi lo những chuyện khác.” Ôn Lương Diệu cho cô một lý do để cô yên tâm. Hình Nhất Nặc nghe xong, khóe miệng không nhịn được mà cười trộm một cái, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, nghe nói anh phải đi Nam Cực ba năm, cô cũng không có gì không vui, nếu như anh tới Nam Cực, rời xa cô ấy, như vậy cũng không phải là rời xa người mà anh yêu thầm sao?

Thật tốt, tới lúc đó, người mà anh yêu thầm tốt nhất nên tìm người yêu mới đi rồi kết hôn, anh quay lại thì cũng đã muộn rồi.

Hứa Nhất Nặc thầm nghĩ một chút sau đó nhìn người đàn ông phía đối diện, không khỏi có chút đồng tình với anh, anh thật là tội nghiệp.

“Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về.” Ôn Lương Diệu nhìn thoáng qua thời gian đã thấy hơn năm ruốõi rồi.

“Khi em lên máy bay, anh có tới đưa em không?” Hình Nhất Nặc hỏi một câu.

“Tới.” Ôn Lương Diệu trả lời một câu vô cũng khẳng định.

Hình Nhất Nặc cong khóe môi cười: “Được! Vậy em đợi anh.”

Chạng vạng, đưa Hình Nhất Nặc về nhà thì Tưởng Lam bảo anh vào nhà ăn bữa cơm chiều, nhưng anh đã từ chối, Tưởng Lam thấy con gái bà về nhà vẫn hoạt bát liền biết Ôn Lương Diệu đã xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi.

Muộn một chút vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn bé con về nhà ăn cơm tối, một gia đình cực kì hòa thuận vui vẻ, Hình Liệt Hàn mời mua một công ty mới, vài năm tới có thể là sẽ chuyển qua nước ngoài.

Một tuần sau, máy bay tư nhân đã tới, hôm nay chính là ngày mà gia đình Hình gia sẽ ra nước ngoài.

Tất cả mọi người của Ôn gia đều tới đưa, Tô Hi nắm chặt tay của Đường Tư Vũ, vẻ mặt không nỡ rời xa: “Không ngờ tới, chúng ta lại phải rời xa nhau, sau này gặp mặt không phải chỉ một cuộc điện thoại là có thể hẹn được nữa rồi, vậy tớ phải làm sao đây?”

“Hàng năm vào những đọt nghỉ đông, nghỉ hè bọn tớ vẫn sẽ quay lại, hơn nữa, bên cạnh cậu không phải còn có ông xã cưng chiều cậu sao?” Đường Tư Vũ mỉm Cười.

Tô Hi quay đầu nhìn hai người đàn ông anh tuần đang nói chuyện với nhau ở bên cạnh, cảm thán nói: “Thật sự là không nghĩ tới, chúng ta đều đã kết hôn rồi.”

“Mẹ nuôi.” Cậu nhóc ôm lấy chân Tô Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play