Chương 471: Món Qùa Mà Anh Tặng

“Là anh nói mài Anh nói em muốn cái gì anh cũng sẽ tặng cho eml” Hình Nhất Nặc vô cùng ủy khuất hỏi ngược lại.

Ôn Lương Diệu làm bộ như không nhớ: “Em nghĩ kỹ lại một chút em, trước khi ra nước ngoài xem còn thiếu cái gì không, anh mua cho em.”

Hình Nhất Nặc không khỏi cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự mất mát, có điều cô cũng tự tìm cho mình một lối thoát nói: “Em chỉ là nói đùa thôi!”

Ôn Lương Diệu quay đầu liếc nhìn cô một cái nói: “Bây giờ vẫn còn thời gian, em hãy nghĩ thật kỹ.”

Hình Nhất Nặc ủy khuất nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bi thương.

“Vậy em không nghĩ nữa, anh muốn tặng cái gì thì tặng cái đấy đi!” Hình Nhất Nặc đem vấn đề ném lại cho hắn.

Ôn Lương Diệu nghĩ một chút rồi nói: “Anh tặng em một bộ sách!”

Lần này Hình Nhất Nặc quay đầu kinh ngạc nhìn anh, từ chối: “Đừng mài Em không muốn anh tặng em sách đâu!”

Khóe miệng Ôn Lương Diệu nhếch lên một nụ cười vui vẻ, quay đầu nhìn cô: “Vậy em có muốn không?”

“Được rồi! Em sẽ nghĩ lại.” Hình Nhất Nặc cảm thấy anh vô cùng đáng ghét, rõ ràng là biết cô ghét nhất là đọc sách vậy mà còn tặng cô sách! Ôn Lương Diệu dừng xe ở trước cửa của một trung tâm mua sắm thành phố, tới con đường này rốt cuộc Hình Nhất Nặc cũng đã nghĩ xong, cô muốn anh tặng cho cô một sợi dây chuyền, sau đó, chỉ cần là thứ mà anh tặng cô đều sẽ mang theo bên người, cái này cũng coi như là một loại tưởng niệm đi.

Ôn Lương Diệu dẫn Hình Nhất Nặc tới một cửa hàng trang sức đề cô lựa chọn, Hình Nhất Nặc thích kiểu dáng đơn giản mà tự nhiên một chút, cô nhìn thấy một sợi dây chuyển cỏ bốn lá liền thích ngay lập tức.

“Em muốn cái này.”

“Thích thì mua thôi.” Ôn Lương Diệu không can thiệp vào sở thích của cô.

Hình Nhất Nặc trực tiếp để nhân viên đeo lên cho mình, Ôn Lương Diệu đi trả tiền, Hình Nhất Nặc vuốt hình cỏ bốn lá trên cổ, cười hỏi anh: “Anh biết cái cỏ bốn lá này đại biểu cho cái gì không?”

Mục đích cô hỏi như vậy đương nhiên là có nguyên do của cô, cô mỉm cười nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ngọt ngào: “Cỏ bồn lá tượng trưng cho hạnh phúc.”

“Vậy sao?” Ôn Lương Diệu hỏi ngược lại một câu.”Đúng vậy, trên thế giới này chỉ có cỏ ba lá chứ không có cỏ bốn lá, truyền thuyết nói rằng người có được cỏ bốn lá thì sẽ hạnh phúc.” Hình Nhất Nặc nói xong, cười che cỏ bốn lá trước ngực, mỉm cười nhìn anh: “Ừm, em đã có được cỏ bốn lá rồi, cho nên em sẽ có được hạnh phúc.”

Bước chân của Ôn Lương Diệu hơi chậm lại, ánh mắt hắn nhìn về phía cô có chút phức tạp và nhẫn lại.

“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp đây?” Hình Nhất Nặc không hề phát hiện ra sự khác thường của anh.

“Chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, nói chuyện cho rõ ràng đi.” Ôn Lương Diệu đã nói qua, mục đích ngày hôm nay của anh chính là tâm sự với cô.

Hình Nhất Nặc chớp mắt nhìn: “Được thôi, đúng lúc em cũng đang khát, em muốn uống nước trái cây.”

Hai người đi tới một quán cafe cao cấp ở tầng mười, tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, vị trí này khá là khuất bởi vì bên cạnh có một cái cột che khuất tầm nhìn nên đã tạo thành một nơi yên tĩnh. Ôn Lương Diệu gọi một ly cafe, gọi cho Hình Nhất Nặc một ly hoa quả, thêm một vài món ngọt, Hình Nhất Nặc đang cầm điện thoại bắt đầu chụp chiếc cỏ bồn lá trên cổ, thấy hình chụp hiệu quả khá là tốt cô liền hài lòng cười một tiếng, đắc ý đưa cho người đàn ông đối diện xem.

“Này, rất đẹp đúng không! Ánh mắt của em thật sự là quá tốt mà.”

Ôn Lương Diệu mỉm cười: “Không tồi, rất „ đẹp.

Hình Nhất Nặc cầm điện thoại trở về, trên màn hình không chỉ có cỏ bốn lá mà còn có khuôn mặt của cô, cô không khỏi thầm nghĩ, lời khen này của anh có phải là khen cô không?

Nghĩ lại thì thấy vô cùng hài lòng.

Cafe, nước hoa quả, đồ ngọt đồng thời được đưa lên, Hình Nhất Nặc càm muỗng nhỏ lên bắt đầu thưởng thức, ăn một miếng liền vui vẻ híp mắt lại, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Ôn Lương Diệu thấy bộ dáng này của cô trong ánh mắt liền hiện lên bộ dáng say mê và ôn nhu, một cô gái như vậy làm sao anh có thể nói ra những lời khiến cô tổn thương được cơ chứ?

Hình Nhất Nặc ăn rồi lại ăn nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của Ôn Lương Diệu vẫn luôn nhìn vào cô, khiến cô không khỏi có chút ngượng ngùng, đem bánh gato đầy trước tới mặt anh: “Anh cũng ăn đi!”

“Anh không ăn.” Ôn Lương Diệu lắc lắc đầu.

“Ừm… em ăn hết sao? Anh thật sự không muốn ăn một chút sao?” Hình Nhất Nặc có chút ngượng ngùng, mặc dù mỗi một hương vị ở đây đều là loại mà cô thích thế nhưng ăn quá nhiều hình như cũng không được tốt lắm!

“Ăn đi!” Ôn Lương Diệu mím môi cười rộ lên, không hề có sức miễn dịch với sự đáng yêu của cô, Hình Nhất Nặc cũng bật cười, sau đó cô thấy anh vô cùng ưu nhã uống cafe, điều này khiến cô không khỏi sinh ra một loại hứng thú: “Cái đó, em chưa từng uống cafe, anh có thể cho em thử một chút có được không, em muốn xem nó có vị gì.

Bởi vì cô còn là học sinh nên cha mẹ trong nhà không cho cô uống, sợ nó không tốt cho cơ thể cô.

Ôn Lương Diệu có chút bất ngờ, sau đó vẫn đem ly cafe tới trước mặt cô, trong lòng Hình Nhất Nặc biết đây là ly mà anh đã uống qua, cô không để ý mà bắt đầu thổi, sau đó vô cùng mong đợi uống một ngụm, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền cau lại.

“Thật đắng.” Hình Nhất Nặc trực tiếp trả ly cafe lại cho anh: “Em không thích.”

Ôn Lương Diệu mỉm cười nhìn bộ dáng này của cô: “Không thích thì sau này uống ít một chút! Uống nhiều cũng không có „”— lợi.

“Vậy nếu như em cứ muốn uống.” Hình Nhất Nặc phản bác.

Ôn Lương Diệu không còn lời nào để nói, chỉ cười một chút, anh quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số.

Hứa Nhất Nặc vẫn ăn và ăn, nghĩ tới cái gì đó, cô không nhịn được cười nói: “Em sắp ra nước ngoài rồi, anh không có lời nào muốn nói với em sao?”

Ôn Lương Diệu vẫn không muốn nhắc tới thế nhưng cô lại chủ động nói ra, Ôn Lương Diệu than nhẹ một tiếng: “Em muốn anh nói gì với em?”

“Anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, anh nói cái gì em cũng muốn nghe hết.”

Ánh mắt của Ôn Lương Diệu hơi trầm xuống, ngữ khí liền trở nên nghiêm túc gọi cô một câu: “Nhất Nặc.”

“Ừm?” Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt nhìn anh.

Ôn Lương Diệu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô, những lời nói ẩn giấu từ tận đáy lòng làm thế nào cũng không thể nói lên lời.

“Anh hy vọng sau khi xuất ngoại, em hãy chăm chỉ đọc sách, phần đấu để tạo cho mình một tương lai tốt đẹp.”

Hình Nhất Nặc không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này, thế nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ, em sẽ dóc toàn lực!”

“Đương nhiên, nhưng cũng không cần phải quá liều mạng, phải tìm một phương thức học tập phù hợp với bản thân.”

“Nếu như có chỗ em không hiểu thì em có thể nhờ anh dạy cho em không? Anh… anh sẽ ra nước ngoài thăm em chứ?”

Hình Nhất Nặc nói xong, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng và trờ mong.

Điều đó hiện rõ trong ánh mắt cô.

Ôn Lương Diệu tựa như không thể nhìn thẳng vào đôi mắt này, ánh mắt của anh rũ xuống nhìn vào ly cafe, nhẹ nhàng lắc, anh có chút kiên định trả lời: “Có thể anh sẽ không tới thăm em được.”

Đôi mắt Hình Nhất Nặc mở to, mím môi, vô cùng mắt mát: “Anh sẽ không tới thăm em sao? Một lần cũng sẽ không sao?

Ôn Lương Diệu ngắng đầu: “Anh phải tới Nam Cực làm một luận đề nghiên cứu, có thể sẽ đi ba năm, trong ba năm đó, anh sẽ không trở về.”

“Cái gì? Anh phải đi tới nơi xa như vậy sao?” Hình Nhất Nặc chớp mắt một cái, vô cùng không nỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play