“Tiểu Mục, chuyện này làm sao đổi được? Cô ấy chính là mẹ con mài! Trưa nay chúng ta sẽ đi gặp mẹ, còn có ông ngoại bà ngoại của con.”

Cậu bé lại nhìn người phụ nữ trong ipad, trong đầu lại nhớ về chị xinh đẹp kia, bé chỉ muốn cô làm mẹ của bé thôi.

“Bà nội, có phải người phụ nữ hôm nay cùng daddy ăn cơm là có thể gả cho daddy không?”

Hồng Mỹ San ngần ra, có chút không hiểu bé đang muốn nói gì. Nhưng nghĩ Hứa An An hôm nay gặp mặt chính là người sẽ gả cho con trai mình, bà cười gật đầu: “Đúng vậy, sao thế?”

Cậu bé tinh quái đảo mắt, thần bí cười: “Không có gì đâu bà nội.”

Nếu hôm nay người đến bữa cơm có thể gả cho daddy, vậy nêu chị xinh đẹp đến, chẳng phải sẽ có cơ hội gả cho daddy sao?

Đúng, nhất định phải khiến cho chị xinh đẹp đến đây gặp daddy và bà nội. Bà nội nhìn một cái thì daddy sẽ không phải lấy dì trong ảnh nữa.

Thời gian bát tri bất giác sắp đến 10 giờ, xe bắt đầu xuất phát đến nhà hàng. Cố Thừa Tiêu ngồi một chiếc, Hồng Mỹ San và cậu bé lại ngồi một chiếc khác.

Phong cảnh lùi dần bên ngoài cửa sổ, nắng mặt trời chiếu lên đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông, anh có chút không yên lòng. Chẳng bao lâu sau xe dừng lại trước cổng một khách sạn lớn.

Ánh mắt người đàn ông dừng ở bồn hoa nơi ngã tư, trong đầu nhớ lại cô gái lần trước anh gặp phải, cô bị hai người đàn ông trái phải kéo vào khách sạn. Nghĩa đến gương mặt cô gái đó rất giống con trai anh, không hiểu sao anh lại có chút ảo não. Giống ai không giống lại đi giống con trai anh? Điều này vô tình lại chọc giận anh.



Cậu bé ngồi bên cạnh bà nội trên ghế an toàn, bỗng nhiên trở nên thật im lặng. Điều này khiến Hồng Mỹ San có chút lo lắng, bé nhìn ảnh Hứa An An xong sao lại nói như vậy?

Rõ ràng đó là mẹ ruột của bé! Hai người là huyết thống tình thân, Tiểu Mục lại không cảm nhận được hơi thở của mẹ từ cô ta, nều thấy người thật không chừng Tiểu Mục sẽ cảm thấy thân thiết hơn.

Lúc này trong một khu chợ đông đúc, Hứa Tâm Duyệt đang mua thức ăn, cô cùng một người bán hàng cò kè mặc cả giá thịt cá, cô cảm thấy bà chủ này thấy cô là người lạ nên muốn thét giá với cô, cho nên cô rất không VuÏ.

“Được rồi được rồi, tiểu thư, trông bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, tôi bớt cho cô 5 đồng đi.” Bà chủ có chút chột dạ, nhưng chủ yếu cũng vì gương mặt xinh đẹp của cô mà muốn bớt cho cô vài đồng.

Hứa Tâm Duyệt lúc này mới trả tiền, cầm theo thịt đi ra.

Cô nhìn thấy một bà cụ ngồi trong gốc, những quả cà được bày bán sơ sài, đôi mắt bà cụ chờ mong nhìn những người qua lại hy vọng họ sẽ mua giúp cà của bà. Hứa Tâm Duyệt đi qua, cô ngồi xổm xuống mua giúp bà cụ một ít. Tuy bày trí sơ sài nhưng cô tin rằng đây đều là đồ tốt.

Di nhỏ đã đi làm, Hứa Tâm Duyệt mang đồ ăn trở về nhà bà ngoại, bắt đầu rửa thức ăn nấu cơm, bà ngoại cũng vô cùng vui vẻ.

Xe của Hứa gia tiến vào cổng khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, vợ chồng Lý Tịnh Nhã xuống từ chiếc xe thứ nhất, cửa xe chiếc xe thứ hai mở ra, Hứa An An một thân lễ phục cao cấp bước xuống. Toàn thân trên dưới đều là được thiết kế riêng.

Trong mắt cô ta, chỉ những người có giá trị con người thật cao mới có thể xứng đáng với người đàn ông như Cố Thừa Tiêu.

“An An, hôm nay con rất đẹp.” Lý Tịnh Nhã khen con gái, Hứa Đào Dương bên cạnh cũng vừa lòng gật đầu, nếu có cùng Cố gia kết thông gia, chính là một bước khía Hứa gia tiến vào giới kinh doanh toàn cầu. Có đứa con rễ Cố Thừa Tiêu này, còn sợ không đủ mặt mũi sao?



“Mẹ, con thật sự không có vấn đề gì chứ? Trang điểm đã ổn hay chưa?” Hứa An An gặp Có Thừa Tiêu vẫn có chút khẩn trương.

“Không có, tất cả đều hoàn mỹ, lúc nữa Thừa Tiêu nhìn thấy con nhất định sẽ bị con mê hoặc.” Lý Tịnh Nhã đem con gái khen lên tận mây xanh.

Hứa An An lúc này mới tự tin trở lại, đợi không kịp muốn dùng nhan sắc câu dẫn Có Thừa Tiêu.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, gia đình bọn họ đi đến phòng bao đã được chuẩn bị trước, nhân viên gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa ra.

Hồng Mỹ San vừa nghe âm thanh liền biết người nhà Hứa gia đã đến, bà mỉm cười đứng dậy.

*Cố phu nhân, xin chào.” Lý Tịnh Nhã vội mỉm cười.

“Hứa phu nhân, mọi người đến rồi, nhanh ngồi đi.” Hồng Mỹ San vô cùng khách khí nói.

*Dì Cố.” Hứa An An ngọt ngào gọi một câu.

“An An lại đây, ngôi bên này.” Hông Mỹ San sắp xếp Hứa An An ngồi bên cạnh con trai mình.

Hứa Đào Dương cũng không dám thể hiện trước mặt Hồng Mỹ San: “Cố phu nhân, xin chào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play