Trong nhà cũ của Cố gia, xe của Cố Thừa Tiêu đi vào trong, Cố phu nhân đứng ở đại sảnh vui mừng chờ đón cháu nội. Xe vừa dừng lại, vệ sĩ liền đi xuống mở của xe, ngay lập tức một thân ảnh nhỏ nhảy xuống, giống như một mũi tên nhỏ lao vào lòng ngực bà.

“Bà nội ơi!”

Hồng Mỹ San ngồi xổm xuống ôn nhu nhìn cháu trai: “Tiểu Mục nhà ta có phải lại cao lên rồi không? Để bà nội nhìn xem, mặt nhỏ lại gầy đi rồi.”

Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh mẹ mình cưng chiều con trai như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ, chưa bao giờ nghe thấy bà nói con trai của anh béo, chỉ luôn thấy đứa nhỏ rất gầy. Thằng nhóc này gầy chỗ nào chứ.

“Nhanh đến đây, bà nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu, còn có quà cô mua cho cháunữa!”

“Cô đâu ạ?”

“Hôm nay cô không ở nhà, phải ra ngoài rồi.”

Cậu bé chớp đôi mắt to có chút mắt mác. Hôm nay bé mặt một thân áo sơ mi màu xám xinh đẹp, bên ngoài khoác áo ghi lê nhỏ, bên dưới mặc quần tây, còn thắt một chiếc nơ bướm, vô cùng trang trọng. Mái tóc dày được daddy chải gọn, nhìn giống như một hoàng tử nhỏ. Cậu bé di truyền một nữa gene của daddy, trên gương mặt nhỏ nhắn ngoại trừ mũi giống daddy, còn lại hẳn là giống mẹ đi.

Hồng Mỹ San vuốt ve đầu nhỏ của cháu trai, yêu thích ngập tràn trong mắt, đây đúng là bảo bối bà nâng trong tay.

để yêu thương.

Có Thừa Tiêu đi ra phòng khách, cần ipad giải quyết một số công việc ở công ty, chỉ có mang thằng nhóc kia về đây anh mới có chút không gian riêng tư.

Hồng Mỹ San nhìn con trai đang ngồi trên sô pha, ăn mặc có chút tùy ý, bà không khỏi hơi nổi giận: “Dịp quan trọng như vậy sao lại không chọn một bộ vest trang trọng một chút? Quá tùy ý.”

Có Thừa Tiêu mỉm cười: “Con trai mẹ mặc gì mà chẳng đẹp, mẹ thường nói như vậy mà.”

Hồng Mỹ San tức giận lườm anh một cái, nhưng trong lòng lại vui vẻ, quả thật con trai nhà mình có lúc nào là không đẹp trai đâu? Bà tuy không quan tâm những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng lại luôn chú ý đến tình hình của con trai mình.



Nhớ đến 5 năm trước, đó là thời gian khó khăn nhất của bà, con trai hôn mê nửa năm không tỉnh. Công ty đã sắp rơi vào tình trạng tê liệt, giới kinh doanh như một đám lòng lang dạ sói, bà chỉ là một người phụ nữ làm sao gánh vác nổi. Huống chỉ, những phần khác của Cố gia còn muốn đánh chủ ý lên Có thị, néu con trai không tỉnh lại, tập đoàn Có thị sớm muộn cũng bị bọn họ chia năm sẻ bảy.

Mà ông trời lại giúp đỡ bà, lúc bà ôm cháu nội trong lòng ngồi bên giường bệnh, tiếng khóc của cháu trai vậy mà lại thành công đánh thức đứa con trai đang hôn mê của bà.

Sau khi con trai tỉnh lại chấn chỉnh công ty mới có được tập đoàn Cố thị huy hoàng như ngày hôm nay, trong 5 năm này, bà luôn tụng kinh niệm Phật, cảm tạ ông trời đã chiếu cố Cố gia, cũng cầu mong cho con trai cùng cháu nội bình an.

Con trai bà quả thực suất chúng hơn người, vừa tỉnh lại đã có thể ngăn chặn cơn sóng dữ, chỉnh đốn công ty đã sắp suy tàn, khiến đế chế của tập đoàn Cố thị đứng vững không ngã.

Hiện tại sự nghiệp con trai thuận lời, cháu trai những năm qua bên cạnh bà bầu bạn, hiện tại trong nhà vẫn còn thiếu một nữ chủ nhân.

Bà vẫn luôn chú ý đến Hứa An An, tuy cô ta xuất thân từ giới giải trí, nhưng cũng chưa thấy gây ra scandal nào, bà còn đọc qua không ít bài báo nói về nhân phẩm của cô ta, quả thực không tồi. Cho nên Cố phu nhân đối với đứa con dâu này vô cùng có lòng tin.

“Bà nội, mẹ của con bộ dạng thế nào. ạ?” Cậu bé vừa ăn bánh quy vừa tò mò hỏi.

“Bà nội cho con xem ảnh, cho con thấy mẹ con rất xinh đẹp.” Hồng Mỹ San nói xong thì ra hiệu với người hầu: “Mang ipad đến đây.”

Người giúp việc lên lầu không lâu sau thì mang đến một cái ipad. Hồng Mỹ San mở ra lên mạng tìm ảnh của Hứa An An, có rất nhiều ảnh, bà mở một tắm ảnh vô cùng đoan trang xinh đẹp đưa cho cậu bé.

“Tiểu Mục, cô ấy chính là mẹ ruột của con, có xinh đẹp không?”

Cậu bé mở to mắt nhìn chằm chằm tắm ảnh, người phụ nữ trong ảnh rất đẹp, nhưng lại khiến bé có cảm giác xa lạ, giống như một người hoàn toàn không thân thuộc.

Cậu bé lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Dì ấy không phải mẹ con.”

Hồng Mỹ San kinh ngạc, bà vội ngồi xuông nói: “Tiểu Mục, con không thể nói vậy, cô ấy thật sự là mẹ của con, là người 5 năm trước cùng daddy sinh ra con.”

Cậu bé biết mình nói sai rồi, làm bà nội buồn, nhưng mà bé vẫn biểu môi, lắc đầu: “Nhưng mà con không cần dì ấy làm mẹ con, con muốn đổi người khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play