Ôn Lam bị mắng, lại nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Ôn Ninh, càng hận đến ngứa răng, dậm chân tức giận quay trở về biệt thự.
Triệu Nhã Lâm đau lòng cho Ôn Lam, nhưng lại sợ Lục gia, chỉ có thể nhẫn nhịn tiến lên lôi kéo Dư Phi Minh, “Được rồi, Phi Minh, năm trăm vạn thì năm trăm vạn, chúng ta đền là được rồi, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, con vẫn phải suy nghĩ cho Ôn Lam chứ, việc hai đứa vữa nãy ở trong xe nếu như bị lộ ra ngoài, sự nghiệp của Lam Lam có thể sẽ bị ảnh hưởng đó.”
Triệu Nhã Lâm dựa vào thủ đoạn lôi kéo người này mà đi lên, bà ta chỉ cần nhìn gương mặt đỏ ửng chưa tan của hai người là liền biết vừa nãy Dư Phi Minh và Ôn Lam làm cái gì, việc này một khi làm to chuyện ra, ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là con gái Ôn Lam của bà ta, dù thế nào, Triệu Nhã Lâm cũng sẽ phải suy nghĩ cho con gái của mình.
Dù sao đền tiền cũng là Dư Phi Minh trả, cũng không phải Ôn gia tiêu tiền.
Ôn Khải Mặc cũng tiến lên, “Đúng vậy, đền cho anh ta đi, nếu phải ra tòa kiện tụng, thì sẽ không phải chuyện về năm vạn nữa.”
Dư Phi Minh giận dữ nghiến răng, ánh mắt hung dữ nhìn tài xế nửa ngày, trong lòng cảm giác như bị dao đâm, vô duyên vô cớ khiến đại thiếu gia của Dư gia là anh phải chịu nhục lớn như vậy, anh làm sao có thể cam tâm!
Nhưng dưới áp lực, anh ta vẫn rút thẻ ra rồi ném nó qua.
Tài xế lấy chiếc máy quẹt thẻ rồi lấy đi năm vạn, trước khi rời đi còn không quên mỉm cười nói, “Anh Dư, lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận, chúc anh có cuộc sống vui vẻ”
“Cút cho tôi.” Tài xế được lợi rồi còn bày ra bộ dạng tốt bụng khiến Dư Phi Minh tức giận đến mức sắp nổ tung.
Tài xe bình tĩnh lên xe, lái xe về phía Ôn Ninh rồi lại xuống xe mở cửa cho cô, “Cô Ôn, mời lên xe.”
Ôn Ninh thấy Dư Phi Minh và nhà họ Ôn chịu quả đẳng lớn như vậy, có chút muốn cười, trong lòng nghĩ Dư Phi Minh là người rất kiêu ngạo, vậy mà hôm nay lại nhận được vố đau như vậy.
Trong lòng Ôn Ninh bỗng dưng thấy nhẹ nhõm lạ thường, động tác lên xe cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Chiếc xe rời đi, Ôn Khải Mặc nhìn Ôn Ninh lên xe nhà họ Lục, khẽ nheo mắt lại.
“Con nhóc chết tiệt này, vậy mà đã leo vào Lục gia!” Triệu Nhã Lâm thấy tên tài xế và Ôn Ninh là cùng một phe, càng thêm tức giận không cam lòng.
“Lục Tấn Uyên vẫn còn đang hôn mê, Lục gia đưa nó ra ngoài, chỉ sợ là cảm thấy nó ngồi tù vẫn chưa đủ đền tội nên muốn hành hạ bằng cách khác. Số phận của nó chưa chắc đã tốt hơn khi ở trong tù đâu, thứ đang đợi nó, chưa hẳn là thiên đường, mà thật sự, đó là địa ngục.”
Dư Phi Minh nhìn hướng Ôn Ninh đã đi xa, thần sắc âm trầm, có chút ý vị.
Quay trở về Lục gia thì trời đã tối rồi, Ôn Ninh đơn giản ăn chút đồ rồi quay về phòng ngủ, theo thói quen, cô kiểm tra thân thể của Lục Tấn Uyên, anh vẫn yên tĩnh ngủ say, thân thể nóng ẩm, không có chút vết thương nào, cũng không có bất thường nào cả.
Như thường lệ, cô xoa bóp cho Lục Tấn Uyên trong một giờ. Trong khi thực hiện massage, Ôn Ninh nhớ lại tất cả những chuyện ngày hôm nay, và đột nhiên nhớ lại cái nhìn không thể giải thích được trong ánh mắt lão gia vào ban ngày khi ông cho cô trở về Ôn gia.
Ôn Ninh ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của nó là gì, đó là sự nhạo báng, đó là sự khinh bỉ.
Lúc đó, Ôn Ninh rất biết ơn vì nghĩ rằng Lục lão gia thực sự có ý tốt khi cho cô về nhà, nhưng thực tế, ông đã để cô về nhà để cho cô thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình-Ôn gia, căn bản không thể nào là bến đỗ mà cô có thể dựa dẫm vào, người nhà họ Ôn chỉ hận cô không chết đi.
Bao gồm cả vị hôn phu yêu dấu của cô, cũng đã đứng cùng chiến tuyến với nhà họ Ôn, bọn họ đã hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.
Lão gia muốn Ôn Ninh quay lại đích thân chạm vào chiếc định đó, để cô có thể hiểu rằng chỉ có ngoan ngoãn nghe lời Lục gia, cô mới có thể sống, và chỉ ngoan ngoãn dựa vào Lục gia, cô mới có thể có được sự bảo hộ.
Nếu không, nếu cô thật sự dựa vào bản thân để có được cái gọi là tự do, cũng nhất định sẽ bị Ôn gia phá tan.
Lão gia là muốn cô thấy rõ được bản chất sự thật, nên khi nhìn thấy sự cảm ơn của cô, ông mới lộ ra thần sắc khinh bỉ và chế nhạo.
Hóa ra đây chính là tâm cơ của người nắm toàn quyền Lục gia.
Nhìn Lục Tấn Uyên ở trước mặt, nhiều năm trước đã nghe nói Lục Tấn Uyên là đứa cháu Lục lão gia yêu thương nhất, cũng chính là người duy nhất vượt qua được Lục lão gia, Lục lão gia đã có tính toán vô cùng rõ ràng, vậy còn Lục Tấn Uyên thì sao, nếu anh tỉnh lại, sẽ tính toán với cô thế nào đây?
Ôn Ninh sợ hãi rút tay lại, có chút không dám chạm vào người Lục Tấn Uyên, nhưng lại có một cơ thể nóng rẫy từ đằng sau ôm chặt lấy cô, bao quanh lấy cơ thể mảnh khảnh của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT