Ôn Ninh ngồi dưới đất, không biết là cơn đau trên người đau hơn hay nỗi đau trong lòng đau hơn, cô chỉ có thể cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống.
Đây chính là người đàn ông mà cô từng thích, lại ngay trước mặt cô, mang người cô hận nhất rời khỏi, còn lớn giọng bảo cô cút đi.
Ôn Ninh bò dậy, nghiêng ngả đi tới xe, lại đột nhiên xe của Lục gia chợt quay đầu, lướt qua bên người Ôn Ninh, thẳng hướng đến chiếc Ferrari của Dư Phi Minh.
Rầm một tiếng thật lớn, người của Ôn Ninh run lên một cái, tiếp theo lại là mấy tiếng nổ đoàng đoàng.
Thật lâu sau Ôn Ninh mới từ từ quay đầu nhìn, xe của Lục gia, cứ thế đụng nát bét chiếc Ferrari của Dư Phi Minh!
“Làm gì vậy!” Dư Phi Minh đang định mang Ôn Lam về biệt thự nghe tiếng mà quay đầu lại, sau đó lửa giận lập tức bốc cao ba mét, vứt Ôn Lam lại, xông đến gầm thét.
Tài xế của Lục gia bình tĩnh xuống xe, gật đầu với Dư Phi Minh: “Vị tiên sinh này, chào anh, anh đụng hư xe của chúng tôi, tiền sửa chữa ước chừng là năm trăm vạn, anh muốn bồi thường bằng tiền mặt hay là quét thẻ?”
“Anh mù à, rõ ràng là anh đụng hư xe của tôi, xe này cũng bị hỏng, anh còn dám đòi bồi thường với tôi! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không bồi thường cho tôi một nghìn vạn để sửa chữa, anh đừng hòng rời khỏi!”
Dư Phi Minh tiến đến nắm cổ áo tài xế, làm như muốn đánh người, lúc này Ôn Khải Mặc cùng Triệu Nhã Lâm vì nghe tiếng vang mà ra bên ngoài kiểm tra, thấy vậy lập tức chặn Dư Phi Minh lại.
Nhất là khi Ôn Khải Mặc nhìn thấy biển số của chiếc Rolls Royce kia, là biển số chuyên dùng của Lục gia, nên càng kéo Dư Phi Minh ra xa hơn.
“Phi Minh, bỏ đi bỏ đi, để bọn họ đi đi, chuyện hôm nay cũng đừng tính toán nữa, bằng không chú cho con thêm một chiếc xe tốt hơn.”
“Bác Ôn, chuyện này cứ vậy mà bỏ qua sao, tên đó cố ý đụng xe con, còn dám đòi con bồi thường! Camera giám sát trên đường, nhật ký hành trình trong xe con đều là chứng cứ, hôm nay con nhất định phải cho tên đó biết, đắc tội với Dư Phi Minh con sẽ có kết quả gì!”
“Phi Minh, đó là xe của Lục gia! Lục gia thanh danh to lớn! Chẳng lẽ con muốn phân cao thấp với Lục gia sao! Nếu như thật sự chọc giận Lục gia, trắng có thể nói thành đen, đến khi đó con có một trăm cái miệng cũng không thể bào chữa đấy, lần này coi như tự xui xẻo, của đi thay người đi.” Ôn Khải Mặc chỉ chỉ Ôn Ninh, nhắc nhở Dư Phi Minh.
Ôn Khải Mặc tận tình khuyên can, lúc Dư Phi Minh nghe được hai chữ Lục gia khí thế đã rơi hơn phân nửa, nhất là khi nhìn thấy Ôn Ninh lại không kiềm được sợ hãi, vụ án năm đó Ôn Ninh đụng bị thương Lục Tấn Uyên, Lục gia đã hận đến mức muốn giết chết Ôn Ninh.
Dư gia không thể đắc tội Lục gia, Dư Phi Minh càng không muốn kết tử thù với Lục gia.
Dư Phi Minh không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh ho khan hai tiếng, chỉnh chỉnh lại vạt áo âu phục, đi đến trước mặt tài xế: “Tôi thấy xe anh cũng không bị hỏng nghiêm trọng, xe của tôi cũng bị hỏng, chuyện này bỏ qua đi, anh đi đi, tôi không muốn so đo với một tài xế.”
Tài xế vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Vị tiên sinh này, hình như anh hiểu lầm, không phải anh so đo với tôi, mà là tôi không tính toán với anh, tiên sinh của chúng tôi rất yêu quý chiếc xe này, chiếc xe này cả thế giới chỉ có năm chiếc, dù chỉ trầy một chút cũng phải mất chi phí bảo dưỡng sửa chữa hơn trăm vạn, xem phần hư hỏng ở đầu xe, tôi chỉ đòi anh năm trăm vạn tiền sửa chữa đã là vô cùng nghĩ cho anh rồi.”
“Anh! Rõ ràng là anh!” Dư Phi Minh thấy tên này vẫn cắn chặt không buông, còn to mồm mắng người, suýt chút mất khống chế mà muốn bước lên đánh người.
Ôn Lam kế bên cũng nghe được lời của Ôn Mặc Khải, không muốn để Dư Phi Minh kéo oán cùng Lục gia, vì vậy cô ta làm nũng: “Phi Minh, chân em quả thật rất đau, chuyện còn lại cứ để cho ba xử lý đi, không phải chuyện anh lo lắng nhất là vết thương của em sao….”
“Cô cút sang một bên! Không thấy tôi đang rất phiền sao!”
Dư Phi Minh hất Ôn Lam ra, Ôn Ninh đứng cách đó không xa, nhìn thấy một màn này chỉ cười châm chọc.
Cái gọi là tình yêu, cũng chỉ có như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT