Editor: Uyên Uyên

Địch Tư Lạc từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, liền cảm giác được trên người có thêm một bóng đen, giống như tảng đá đè lên cậu.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, cậu bật đèn bàn lên, nhận ra lại là Thẩm Duy Hi, trong dạ dày Địch Tư Lạc trào lên một cơn buồn nôn.

Thẩm Duy Hi lung tung hôn cậu, giọng nói khàn khàn bi thương, giống như một con thú đang tuyệt vọng.

"Diệp Chức...em thật sự quá tàn nhẫn với anh...em có biết anh thích em đến mức nào hay không, thậm chí còn vì em mà đào hôn..."

Rượu làm tê liệt thần kinh của Thẩm Duy Hi, anh nóng nảy vuốt ve da thịt của người kia, nhưng bất ngờ má lại bị một cái tát mạnh.

"Thẩm Duy Hi, đậu má cái thằng thần kinh này! Làm trò khùng điên với tôi làm gì?"

Địch Tư Lạc muốn đi bật đèn, vừa động cánh tay đã bị Thẩm Duy Hi đè lại, Thẩm Duy Hi say rượu khí lực so với bình thường còn mạnh hơn, cứng rắn đè cậu xuống dưới thân mình.

"Đánh anh...sao em lại có thể nhẫn tâm đánh anh? Diệp Chức, em thật độc ác..."

"Cái thằng điên này, cút ra ngoài cho tôi!"

Trong mắt Địch Tư Lạc xẹt qua một tia hận thù mãnh liệt, trực tiếp đá một cú vào nơi yếu ớt nhất của Thẩm Duy Hi.

Thẩm Duy Hi nhất thời đau đến kêu to một tiếng, từ trên giường lăn xuống thảm.

Địch Tư Lạc nhảy xuống giường, lạnh lùng nhìn xuống anh.

Thẩm Duy Hi bị một cú đá làm cho thần trí tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú của anh có chút vặn vẹo, không dám tin nhìn cậu:

"Địch Tư Lạc, cậu dám đối xử với tôi như thế?"

"Bây giờ thấy rõ tôi là ai rồi à?"

Giọng nói Địch Tư Lạc đầy ý trào phúng.

Nghĩ đến vừa rồi mình vừa hôn vừa ôm Địch Tư Lạc, mặt Thẩm Duy Hi liền méo xệch, cho dù anh có đói cũng không đến nổi chọn Địch Tư Lạc để ăn được.

Rượu thật là con mẹ nó hại người.

"Muốn động dục thì đi tìm Diệp Chức, đừng đến chỗ của tôi phát điên!"

Địch Tư Lạc quấn chặt áo ngủ của mình, bước nhanh đến phòng ngủ bên cạnh, khóa cửa lại.

Cậu vừa ngồi xuống, điện thoại di động liền vang lên, là Thẩm Trác Lễ gọi tới.

"Chú thấy nhà con còn sáng đèn, muộn rồi sao còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao."

Giọng nói của Thẩm Trác Lễ tràn đầy quan tâm.

Địch Tư Lạc nghe được lời hắn nói, không biết sao mũi có chút chua xót. Cậu nhìn ánh đèn ở biệt thự đối diện, khóe miệng nhếch lên.

"Không sao ạ, chỉ là có một con chó điên xông vào, bị con đánh một trận.

"Ở đâu tới? Nó có cắn con không?"

"Không ạ, nếu nó dám cắn con, con trực tiếp thiến nó."

Thẩm Trác Lễ mỉm cười, buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng.

Hắn hiểu rõ quan hệ giữa hắn với Địch Tư Lạc bây giờ vẫn chưa thân thiết đến mức có thể nói rõ, có một số việc Địch Tư Lạc không muốn nói với hắn, hắn cũng sẽ không làm khó cậu.

"Khi nào cần vắc-xin dại, nói cho chú biết một tiếng."

"Được ạ."

Vừa cúp điện thoại Địch Tư Lạc đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa đóng sầm, ước chừng là Thẩm Duy Hi đi ra ngoài.

Không bao lâu, trong sân vang lên tiếng động cơ của xe ô tô.

Cậu đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng Thẩm Duy Hi khập khiễng đi về phía xe, cười nhạo một tiếng.

Đêm nay, Địch Tư Lạc ngủ không ngon, trong mơ có vô số bóng đen kinh khủng đuổi theo cậu, bọn họ vươn đôi tay thật dài có ý đồ bắt lấy cậu, cậu cứ chạy chạy chạy, cuối cùng chạy đến bên vách núi, mắt thấy bóng đen kia sắp đuổi kịp, cậu liền không do dự nhảy xuống vách núi.

Cảm giác mất trọng lượng mãnh mẽ khiến cậu từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, bên ngoài trời đã hừng sáng, cậu nhất thời không phân biệt được mình đang ở hiện thực hay vẫn còn trong mơ.

Lúc rửa mặt, cậu nhìn thấy vết đỏ trên cổ mình, là do hôm qua Thẩm Duy Hi để lại.

Mấy ngày vừa mới trọng sinh, cậu từng nghĩ có nên buông tha cho Thẩm Duy Hi hay không, ghép đôi cho anh cùng Diệp Chức rồi tự mình sống cuộc sống của mình, nhưng rất nhanh cậu liền cười nhạo kiểu thánh mẫu này.

Hai người bọn họ đã hủy hoại cuộc đời của cậu, dựa vào cái gì sau khi bắt đầu một lần nữa, muốn cậu làm người tốt buông tha cho bọn họ?

Ngày hôm qua Thẩm Duy Hi sỉ nhục cậu, sau này cậu phải bắt anh ta trả lại gấp trăm ngàn lần!

Vào đầu xuân, cái lạnh bất ngờ ập đến.

Địch Tư Lạc mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen đi ra ngoài, vừa đi đến trong sân đã nhìn thấy Thẩm Trác Lễ ở kế bên.

Thẩm Trác Lễ ngồi xổm dưới gốc cây quế, đang cho mèo hoang ăn.

"Tiểu Lạc, sao lại dậy sớm thế?"

"Con muốn đi tập thể dục, nếu ngoại hình không đủ tiêu chuẩn, đạo diễn sẽ mắng con."

"Kỹ năng diễn xuất của con rất tốt, chắc chắn đạo diễn sẽ không đổi người."

Địch Tư Lạc trở nên có hứng thú, nằm sấp trên lan can phủ đầy những khóm hoa tường vi nói chuyện phiếm với hắn.

"Sao chú biết diễn xuất của con rất tốt?"

"Phim của con chú đều đã xem qua, đương nhiên sẽ biết."

Thẩm Trác Lễ mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú phảng phất như một cơn gió xuân lướt qua. . Truyện Tiên Hiệp

Nghe Thẩm Trác Lễ nói đã xem qua tất cả các bộ phim của mình, Địch Tư Lạc nhất thời đỏ mặt. Từ lúc cậu ra mắt tới nay đều diễn những vai phụ không có gì đáng quan tâm, cậu còn từng diễn một bộ phim máu chó Mary Sue, đóng vai pháo hôi không não đu bám nữ chính, kỹ năng diễn xuất ngay cả cậu bây giờ nhìn lại cũng cảm thấy cay mắt.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Địch Tư Lạc, Thẩm Trác Lễ đúng lúc thay cậu giải vây.

"Con ăn sáng chứ? Gần đây có một nhà hàng Quảng Đông, chúng ta có thể đến đó để ăn điểm tâm sáng."

"Được ạ."

Trong quán trà hai người nói chuyện rất vui vẻ, mặc kệ Địch Tư Lạc nói gì Thẩm Trác Lễ đều tiếp lời. Bất tri bất giác, bữa sáng này ăn gần hai tiếng đồng hồ, cho đến khi Lý Nhạc gọi điện thoại nhắc nhở, cậu mới ý thức được mình đến muộn.

Kevin ở trong phòng tập gym chờ cậu, tuy Địch Tư Lạc đến trễ nửa tiếng, hắn cũng không có mất hứng mà còn kiên nhẫn giới thiệu cách sử dụng các thiết bị khác nhau cho cậu.

"Cái này để gập bụng, có thể luyện cơ bụng."

"Cái này có thể rèn luyện cơ lưng, cậu thử có thể xem."

Thẩm Duy Hi vừa vào phòng tập gym, nhìn thấy Địch Tư Lạc giang rộng hai chân ngồi trên thiết bị, một người đàn ông mặc quần thể thao bó sát hiện ra cơ lưng và mông rõ ràng đang tựa vào người cậu, cả người gần như đều dán vào cậu.

Người đàn ông có khuôn mặt ôn nhu, đáy mắt mang theo nụ cười đang vuốt ve cánh tay Địch Tư Lạc, không phải là Kevin đẹp trai trắng nõn trong hầm đậu xe ngày hôm qua thì là ai nữa?

Ông nội bảo anh tới khuyên Địch Tư Lạc trở về Thẩm gia, mà Địch Tư Lạc là mặt hàng thay đổi thất thường này cũng có tư cách vào cửa Thẩm gia của anh sao?

Kevin đang hướng dẫn cho Địch Tư Lạc cách sử dụng thiết bị đột nhiên khuỷu tay bị đẩy một cái.

"Phòng tập gym của cậu chào đón khách hàng như vậy à? Tôi đến đây nửa ngày rồi cũng không có ai để ý đến tôi sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duy Hi tràn đầy tức giận.

Địch Tư Lạc nhìn thấy Thẩm Duy Hi xuất hiện ở đây cũng có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Kevin, đây là một người bạn của tôi, cậu về phòng tập riêng trước đi, tôi sẽ qua liền."

Thấy Địch Tư Lạc đang nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, cơn tức giận của Thẩm Duy Hi cũng giảm bớt. Có điều khi nghe Địch Tư Lạc nói ra thân phận của anh, anh lại nhíu mày.

"Không phải bạn, tôi là vị hôn phu của cậu ta."

Kevin há miệng nhìn có chút kinh ngạc, rất nhanh trong mắt hắn liền lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Hiển nhiên đối với việc Địch Tư Lạc đã có vị hôn phu cảm thấy rất tiếc nuối.

Hắn thở dài, cầm khăn của mình đi vào phòng riêng.

"Duy Hi, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

Sau khi chịu đựng mấy ngày âm dương quái khí của Địch Tư Lạc, bây giờ nghe được tiếng Duy Hi quen thuộc này, trong lòng Thẩm Duy Hi thoải mái không ít. Tên này đúng là trở lại bộ dáng như trước kia càng làm cho anh thuận mắt hơn.

"Chuyện tối hôm qua..."

Anh không biết bắt đầu nói từ đâu, tuy biết tối hôm qua anh đã làm sai, nhưng muốn anh xin lỗi thì anh cũng không muốn mất mặt mũi. Hơn nữa nếu không phải Địch Tư Lạc tự mình mở cửa, anh làm sao có thể phát điên lên người cậu được? Cuối cùng, vẫn là Địch Tư Lạc gieo gió gặp bão.

"Cậu đừng nói lung tung với ông nội."

Địch Tư Lạc nghĩ đến cái gì, có chút tự giễu cười cười, trong ánh mắt hiện lên một chút thê lương.

"Tôi biết rồi, lúc trước anh ở bên tôi, không phải là vì tôi có vài phần giống với Diệp Chức sao? Lúc đó anh bị Diệp Chức từ chối, trong lòng khẳng định rất khó chịu, tôi có thể hiểu được."

Thẩm Duy Hi không ngờ Địch Tư Lạc lại rộng lượng như vậy, đáy lòng anh bỗng nhiên sinh ra một tia áy náy cùng không đành lòng.

Anh bỗng nhiên có chút hối hận, nếu như năm đó đầu óc anh không nóng lên, cũng bởi vì khí chất của Địch Tư Lạc khi đứng bên cửa sổ đọc sách giống như Diệp Chức nên anh liền coi cậu là thế thân, lợi dụng cậu để bù đắp cho sự trống rỗng trong đáy lòng mình thì có lẽ bây giờ hai người vẫn là bạn tốt.

"Tiệc mừng thọ của ông nội sắp tới, ông bảo cậu trở về Thẩm gia."

Địch Tư Lạc lộ ra vẻ mặt không dám tin khi được thụ sủng nhược kinh.

"Nhưng hai chúng ta còn chưa kết hôn, tôi đến Thẩm gia được không?"

"Chuyện kết hôn nói sau đi, chúng ta trở về trạng thái làm bạn như trước không tốt sao? Còn Thẩm gia là nợ nhà cậu, tôi sẽ nghĩ biện pháp bù đắp."

Địch Tư Lạc gật đầu, ánh mắt mang theo ủy khuất oan ức.

"Ừm, tôi hiểu rồi. Nhưng mà bây giờ tôi chỉ là vị hôn phu của anh, không nên ở lại Thẩm gia, cứ như vậy đi, tôi sẽ chuẩn bị quà cho tiệc mừng thọ của ông nội, anh không cần phải lo lắng."

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Địch Tư Lạc, trong lòng Thẩm Duy Hi có hơi mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên anh sinh ra một chút cảm giác thương tiếc cho Địch Tư Lạc.

"Tôi đi tập luyện trước, lần sau gặp lại."

Địch Tư Lạc bất chợt mỉm cười vẫy tay với anh.

Thẩm Duy Hi bị nụ cười kia làm cho lung lay một chút, chờ anh phản ứng lại thì bóng dáng của người con trai kia đã biến mất ở cửa phòng tập riêng.

Anh công khen anh thụ diễn xuất tốt, từ giờ ảnh diễn cho mà coi =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play