Editor: Uyên

"Anh nghĩ gì mà nhăn mày vậy?"

Đột nhiên Địch Tư Minh tỉnh táo lại, gắp tôm viên bỏ vào miệng nhai hai cái.

Y không được tự nhiên đổi chủ đề, "Đóng máy rồi đúng không? Tiếp theo em muốn làm gì? Có muốn đến công ty hỗ trợ không?"

"Để em nghỉ vài ngày đã, sau đó đi thử xem. Nói trước là em không làm việc vặt đâu."

"Được được, anh cho em vị trí phó tổng luôn, chỉ cần em không sợ bị người ta nói là ở không."

Địch Tư Minh sợ Địch Tư Lạc ở một mình lại suy nghĩ lung tung nên muốn tìm vài việc cho cậu làm. Em trai ngốc nghếch của mình thích Thẩm Duy Hi đã nhiều năm, y không tin chỉ mới mấy tháng mà nó có thể buông tay.

Thằng nhóc này nhất định là đang cố gắng cười.

Liếc mắt nhìn Thẩm Trác Lễ bên cạnh cậu, bỗng nhiên Địch Tư Minh muốn thử một chút.

"Đúng rồi Trác Lễ, nghe nói lúc trước ông cụ Thẩm có sắp xếp người xem mắt cho cậu, có gặp được ai thích hợp chưa?"

Sắc mặt Thẩm Trác Lễ cứng đờ, còn chưa nói gì thì đã nghe Địch Tư Lạc cười nói, "Anh hai, uổng công hai người luôn là anh em tốt, chú Tư đã có người thích rồi còn cần xem mắt làm gì. Anh biết cũng quá trễ rồi."

Địch Tư Minh kinh ngạc nhìn Thẩm Trác Lễ.

Xem ra em trai ngốc của mình không biết người Thẩm Trác Lễ thích chính là nó...

Cũng đúng, dù sao lúc trước suýt chút nữa bọn họ đã thành quan hệ chú cháu, quả thật không thích hợp nảy sinh tình cảm.

Từ phòng ăn đi ra, y thấy Địch Tư Lạc đi toilet liền gọi Thẩm Trác Lễ lại.

Y và Thẩm Trác Lễ đã quen biết nhiều năm nhưng có đôi khi y cũng không hiểu được suy nghĩ của bạn mình, nhưng nhân phẩm thì vẫn tin tưởng được, nếu anh thật sự thích Tiểu Lạc thì đối xử tốt với anh cũng không phải không được...

"Tư Minh, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi."

Địch Tư Minh ném cho anh một điếu thuốc, mình thì tự châm một điếu khác. Y nắm chặt bật lửa hàm hồ nói.

"Tôi thấy gần đây cậu và Tư Lạc rất thân, nghe nói cậu còn đi đóng vai khách mời của đoàn phim nó?"

"Ừm, làm anh trai, tôi quan tâm em ấy cũng là chuyện nên làm."

Đâu ra, ông đây mới là anh trai hàng thật giá thật của nó!

Địch Tư Minh miễn cưỡng cười cười, quyết tâm nói thẳng, "Trác Lễ, tôi nói thật với cậu, tâm tư của cậu không phải tôi nhìn không ra, em trai ngốc của tôi đã chịu khổ nhiều rồi, nếu cậu...nếu cậu không nghiêm túc..."

Thẩm Trác Lễ bất đắc dĩ cười. Bị Địch Tư Minh chọc thủng tâm tư, anh cũng không quá ngạc nhiên, vốn cũng không muốn gạt y.

"Cậu lo nhiều rồi, Tiểu Lạc hoàn toàn không biết suy nghĩ này của tôi, tôi cũng không dám nói với em ấy."

Địch Tư Minh vừa nghe lời này liền không vui, "Làm gì mà chút tự tin cũng không có vậy? Cậu so với tên rác rưởi Thẩm Duy Hi kia tốt hơn mười vạn tám ngàn dặm, Địch Tư Lạc yêu tên kia muốn chết đi sống lại nhưng lại chướng mắt cậu? Trừ khi tên Thẩm Duy Hi bị mù!"

"Ai bị mù?" Địch Tư Lạc vừa ra khỏi toilet liền nghe thấy hai người nói chuyện.

"Dù sao cũng không nói em." Địch Tư Minh buồn bực ném một chuỗi chìa khóa vào tay cậu, "Lái xe về biệt thự ngoại ô phía nam đi."

Địch Tư Lạc khó hiểu nhìn Thẩm Trác Lễ, ánh mắt anh cũng mờ mịt.

Địch Tư Lạc ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày rồi đến ra mắt Địch thị.

Địch Tư Minh thật sự sắp xếp cho cậu chức phó tổng giám đốc, nhân viên trong công ty đều biết thiếu gia nhỏ này tới đây chỉ để trưng nên mấy quản lý phía trên cũng không để cậu vào trong lòng, đều cho rằng cậu là công tử bột ăn chơi trác táng không học không nghề.

Cho đến khi cuộc họp buổi sáng bắt đầu, Địch Tư Lạc đã thẳng thắn chỉ ra những sơ hở trong kế hoạch của họ.

"Phần thẩm mỹ của bản thảo thiết kế này còn lớn hơn nhiều so với việc sử dụng, trung tâm mua sắm được xây dựng ở giữa hai tòa nhà, đã xem qua hiệu ứng ống thông gió chưa? Hành lang kính uốn khúc thì rất đẹp nhưng nếu mưa thì sao? Dọn dẹp cũng rất phiền. Đừng quên thành phố S ở ven biển, lúc nào cũng có gió với mưa."

"Thiết kế kiến trúc luôn đặt nhu cầu của con người lên đầu chứ không phải mù quáng theo đuổi cái hoàn mỹ, đừng có cầm đèn chạy trước ô tô."

Các lãnh đạo cấp trên bị phát biểu của cậu làm cho choáng váng. Những người khác cũng vô thức vỗ tay.

Hình như nhị thiếu Địch gia đâu phải công tử bột đâu, những lời đồn lúc trước là ai đồn bậy vậy?

"Được lắm, mới ngày đầu mà em đã quen rồi, xử lý rất thuận lợi." Trong phòng làm việc của CEO, Địch Tư Minh vui mừng nói.

"Em học ngành quản trị kinh doanh mà, anh cho rằng em học chơi à?" Địch Tư Lạc không để ý đến việc đó lắm.

"Được, giao tiếp cho em thêm một nhiệm vụ, buổi tối có một tiệc rượu, em tham gia thay anh đi, anh phải tổ chức sinh nhật với chị dâu em."

Địch Tư Lạc tò mò nhận lấy thiệp mời vàng óng y đưa tới.

"Tiệc rượu của ai?" Chất liệu thiệp mời rất tốt, còn toả ra mùi thơm nhẹ dịu, cậu ngạc nhiên khi thấy hai chữ ZW trên đó.

"Em biết cái video ngắn CC mà hot suốt hai năm nay không, giá trị thị trường hiện tại đã lên mấy chục tỷ, ZW chính là cổ đông lớn nhất. Hơn nữa bọn họ còn thu mua mấy công ty Internet mới nổi ở nước ngoài, đúng rồi, lúc trước Thẩm thị bị thiếu thốn tài chính, chính công ty ZW đã đầu tư vay tiền cho bọn họ."

"Mẹ nó, giỏi thế? Chủ của ZW là ai?"

"Anh cũng không rõ lắm, nghe nói ông chủ đó rất bí ẩn, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, em có thể đi thử vận may."

Những lời này của Địch Tư Minh đã gợi lên lòng tò mò của Địch Tư Lạc, kiếp trước cậu chưa từng nghe nói đến nhân vật số một như vậy, còn có thể làm bá chủ CC. Phải biết rằng trong năm năm CC đã trở thành bá chủ của video ngắn trong nước, thị trường nước ngoài cũng đạt tới 80%, người có tầm nhìn xa như vậy không lẽ cũng trọng sinh giống cậu?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Địch Tư Lạc hiểu rõ việc sống lại một lần này đã xảy ra nhiều biến số, cậu chính là con bướm vỗ cánh kia, bởi vì cậu xuất hiện nên quỹ đạo của toàn bộ thế giới cũng sẽ có thay đổi.

Đổi một bộ âu phục cao cấp được thiết kế riêng, Địch Tư Lạc xử lý xong việc rồi đi tiệc rượu.

Đi dạo trong khu vườn kiểu Trung Quốc cổ kính, Địch Tư Lạc có chút cảm thán. Sân này lớn quá đi, có thể chơi golf cũng được.

Cậu không thích đông đúc, rời sảnh tiệc đi đến một chòi nghỉ mát. Dưới bầu trời đêm thoang thoảng mùi hoa tường vi, cậu đi dọc theo bức tường chạm khắc, bỗng nhiên phát hiện trong bụi cỏ có mấy ổ mèo làm bằng tre.

Xem ra ngài Z bí ẩn này cũng là một người thích động vật.

Nhìn ổ mèo kia, trong đầu Địch Tư Lạc bỗng nhiên hiện ra cảnh Thẩm Trác Lễ dịu dàng vuốt ve mèo hoang.

Cậu thấy một ổ mèo trong đó hình như có một con mèo vàng nhỏ đang ngủ, đang định ngồi xổm xuống xem thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói.

"Thật trùng hợp nha Địch Tư Lạc!"

Địch Tư Lạc quay đầu nhìn, phát hiện người nói chuyện chính là Tống Hiển từng bị cậu đánh thành đầu heo.

Phía sau gã còn có mấy phú nhị đại ăn mặc loè loẹt, trên mặt mỗi người đều không có ý tốt.

Địch Tư Lạc phủi tay đứng lên, "Tống công tử không phải đang ở bệnh viện à, sao khỏe nhanh thế? Thật thần kỳ nha."

Tống Hiển bị cậu chọc tức đến không chịu nổi, nhưng vừa nghĩ đến lần trước Địch Tư Lạc đánh mình không thèm quan tâm đến tính mạng nên cẩn thận lùi về phía sau một bước.

"Mày đừng có đắc ý, cả Uyển Thành ai mà không biết chuyện mày bị Thẩm Duy Hi đá, bây giờ mày đã thành trò cười của cả thành phố rồi, còn mặt mũi mà nói kiểu đó với tao?"

Địch Tư Lạc gật đầu, lười biếng nói, "Trước tiên làm rõ một chuyện, huỷ hôn là tôi đề nghị, cho nên là tôi đá Thẩm Duy Hi. Sau này khi đi đồn thì nhớ sửa một chút. Còn nữa, bây giờ là tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, ông trời tôi cũng không sợ, Tống công tử chắc chắn muốn chọc tôi thiệt sao?"

Tống Hiển bị ánh mắt lạnh băng của cậu nhìn đến rùng mình, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có nhiều người giữ thể diện cho gã nên không cam lòng ưỡn ngực lên.

Mặc kệ như thế nào, gã nhất định phải báo thù bị đánh ngày đó!

Thấy tình cảnh giằng co giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên toàn bộ đèn pha trong vườn sáng lên, ánh đèn chói mắt loá trước mắt mọi người.

Quản gia mặc áo đuôi tôm mang giày da dẫn theo hai vệ sĩ cao lớn đi tới.

"Ngài Tống, đây là nhà riêng của ngài Z, xin ngài chú ý lời nói và hành động của mình." Sắc mặt quản gia âm trầm.

Nghe thấy tên ngài Z, nhất thời Tống Hiển trở nên rụt rè. Vất vả lắm gã mới lấy được thiệp mời này, nếu chọc giận ngài Z thì sau này Tống gia ở Uyển thành cũng không thể sống tốt.

"Ngại quá quản gia Trương. Tôi chỉ đang đùa giỡn với bạn thôi, chúng tôi thực sự không có cãi nhau."

"Thật ngại quá ngài Tống, mời ngài và bạn của ngài rời khỏi đây." Mặt quản gia không chút thay đổi giơ tay lên.

Nhìn Tống Hiển và bạn bè của gã bị hai vệ sĩ mời đi, nhất thời Địch Tư Lạc cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời đáy lòng cũng có một tia cảm kích với ngài Z này.

Quản gia lại nhìn về phía cậu, cung kính nói, "Xin lỗi ngài Địch, làm phiền tới ngài rồi, trên lầu ba có phòng nghỉ, chúng tôi có người pha đồ uống và trà bánh, ngài có thể lên đó nghỉ ngơi."

"Cám ơn."

Địch Tư Lạc đi theo quản gia lên lầu ba, các khách mời đều đang cười nói ở sảnh tiệc lầu một, nghe nói lầu ba là khu riêng tư của ngài Z, không cho phép người ngoài vào, không ngờ cậu lại có vinh hạnh lên đây.

Vừa đi qua góc ngoặt liền nhìn thấy một phòng trà cổ kính, hương trà thanh nhã tràn ngập khắp phòng. Nhìn thấy người ngồi trên ghế gỗ đang pha trà, hai mắt Địch Tư Lạc sáng ngời.

"Sao chú Tư lại ở đây?"

"Tôi và ngài Z có gặp nhau vài lần nên cũng được mời đến tham gia tiệc rượu."

Địch Tư Lạc gật đầu, kích động ngồi xuống bên cạnh anh. Hôm nay Thẩm Trác Lễ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt đẹp như ngọc, tuấn tú đẹp trai. Thấy Địch Tư Lạc ngồi xuống, anh thuận tay đưa cậu một tách trà nóng.

Địch Tư Lạc kể với anh chuyện vừa xảy ra.

"Nếu quản gia không xuất hiện thì chắc em đã đánh tên ngốc kia rồi!"

"Lần sau đừng hấp tấp như vậy, nhất định phải bảo vệ mình trước."

Địch Tư Lạc gật đầu, nhìn đồ trang trí xung quanh rồi cảm thán nói, "Ở đây thật lớn, cũng gần gấp đôi Thẩm gia rồi, nhưng em nghe nói ngài Z rất ít khi về ở, nhà lớn như vậy mà để trống chẳng phải rất lãng phí sao?"

"Có lẽ ngài Z không muốn ở một mình."

"Đúng rồi chú Tư, nếu chú đã gặp ngài Z rồi vậy ông ấy trông như thế nào? Giàu có nhưng lại rất khiêm tốn, còn thích đồ nội thất bằng gỗ nữa, em đoán là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi mặc áo choàng dài."

Nhất thời nước trà trong miệng Thẩm Trác Lễ đắng đến hoảng hốt, anh ho nhẹ hai tiếng, "Không phải vậy đâu."

"Vậy ông ấy trông như thế nào?" Địch Tư Lạc tò mò nhìn anh.

Môi Thẩm Trác Lễ mấp máy, một lúc lâu sau khẽ cười ẩn ý.

"Chờ đến lúc em sẽ gặp được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play