Thẩm Duy Kiệt nhàm chán ở trong phòng khách, hơn nữa ai nhìn thấy y cũng hỏi vài câu về chuyện trước đó của y, y không chịu nổi những ánh mắt tìm tòi và trào phúng nên đi ra sân thượng hít thở không khí.
Y buồn bực uống rượu vang đỏ, tầm mắt ngẫu nhiên lướt qua lại, đột nhiên thấy được hình ảnh bên dưới vườn hoa hồng.
Xuyên qua khe hở giữa cành lá cây cối, y nhìn thấy Thẩm Trác Lễ ngồi trên ghế đá, mà Địch Tư Lạc thì đang ngồi bên cạnh anh, mặt hai người kề sát vào nhau, tư thế vô cùng thân mật khiến người ta nghi ngờ.
Cảm giác kì lạ đó lại nổi lên, Thẩm Duy Kiệt chợt nhớ tới ngày mình đi đến toà nhà phía tây nhìn thấy Thẩm Trác Lễ bước ra từ phòng Địch Tư Lạc.
Thẩm Trác Lễ ngoài miệng nói là đã có người mình thích nhưng cho tới bây giờ y vẫn chưa nghe được một tin đồn nào, chẳng lẽ là bởi vì anh thích một người hoàn toàn không thể thuộc về mình?
Y nhìn hai người kia cười nói thân mật, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, bàn tay nắm chặt ly rượu.
Y đang lo là không có cơ hội để chơi Địch Tư Lạc, giờ thì tốt rồi, nhược điểm đã đưa tới cửa.
Thẩm Trác Lễ liếc nhìn về phía lầu ba, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Trên sân thượng không có một bóng người, nhưng anh biết cảm giác bị theo dõi vừa rồi không phải là ảo giác của anh.
Tầm mắt di chuyển xuống, rồi đặt trên mặt Địch Tư Lạc, con ngươi đen như hồ sâu của anh trong nháy mắt trở nên sáng ngời.
"Tôi không muốn gây phiền phức cho em ấy nên chỉ có thể giữ bí mật, Tiểu Lạc, hy vọng em hiểu cho tôi."
Địch Tư Lạc gật đầu, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. Anh trai cậu đã có một mối quan hệ ổn định với bạn gái bắt đầu từ thời trung học. Chú Tư chắc là không đành lòng làm phiền người ta nên mới lựa chọn cách giữ bí mật này.
Thích một nam thẳng thì làm khó cho chú Tư rồi.
"Chú Tư, em hiểu rồi. Cứ yên tâm, chú muốn làm gì em cũng sẽ ủng hộ chú."
Cậu vừa dứt lời thì điện thoại reo lên.
"Cậu đang ở đâu? Mọi người đang cắt bánh, sao cậu không đến?" Là giọng của Thẩm Duy Hi.
"Tôi đang tản bộ ở trong vườn, ăn no quá."
"Mới ăn có mấy miếng mà dám nói no, mau quay về ăn bánh ngọt."
Yết hầu Thẩm Duy Hi giật giật, bụng dưới không hiểu sao lại sinh ra một cơn lửa nóng, cảm giác tê dại từ cột sống chạy lên đầu.
"Tôi ăn no rồi, mấy người cứ tiếp tục chơi đi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải trở về trường quay."
Địch Tư Lạc hai ba nĩa ăn xong miếng bánh ngọt rồi đặt đĩa xuống.
Thẩm Duy Hi có lẽ là đã say rồi, bước chân vô thức đi theo. Địch Tư Lạc đi tới cửa phòng mới phát hiện phía sau vẫn luôn có một cái đuôi, bất đắc dĩ quay đầu lại.
"Anh uống say rồi, ngoan, mau quay về nghỉ ngơi đi."
Cảm nhận được làn da mềm mại trên mặt, mí mắt Thẩm Duy Hi chớp chớp, trong phút chốc dường như có cái gì đó đang sôi trào trong máu, hắn không tự chủ mà nắm chặt cổ tay Địch Tư Lạc, định muốn làm gì đó thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Liếc nhìn tên cuộc gọi, trong mắt hắn nhất thời xẹt qua một tia khó chịu, đi qua một bên nhận điện thoại.
"Tiểu Chức, sao vậy?"
Không biết bên kia nói gì mà khóe miệng hắn cong lên, có chút thụ sủng nhược kinh, "Không sao, em bận như vậy nên cũng không cần nhọc lòng chuẩn bị quà."
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Thẩm Duy Hi nhất thời đã biến mất. Thật sự là gặp quỷ, hắn tại sao lại có cảm giác chột dạ khi bị Diệp Chức bắt gian?
Quay người lại thấy cửa phòng của Địch Tư Lạc đã đóng lại. Thẩm Duy Hi ấn ấn trán rồi khẽ thở ra.
Trên thị trường chương trình tuyển chọn thì công ty Tinh Hải là lão đại dẫn đầu, có thể gọi là tốc độ đào tạo ngôi sao theo kiểu nhà máy dây chuyền lắp ráp, cứ cách hai năm là có thể nâng lên mấy cái đỉnh lưu. Mặc dù hai năm qua thị trường tuyển chọn đã có phần suy yếu, nhưng khán giả thì vẫn có, chỉ cần nâng hồng một lưu lượng mới thì vẫn có thể gây lên một làn sóng fans.
"Tính chất của chương trình cũng tương tự, nhưng lại không có kịch bản, hoàn toàn làm theo tự nhiên, đều là nhân tài. Cũng không cần cậu phải làm giám khảo, cậu chỉ xem video rồi đánh giá là được rồi."
Địch Tư Lạc nhìn lời giới thiệu của người cố vấn, đều là những ca sĩ và ngôi sao hạng ba, hạng bốn, hơn nữa thời gian phát sóng của chương trình này cũng trùng với Theo Đuổi Giấc Mơ 101, ước tính sẽ cạnh tranh rất thảm thiết.
"Để tôi đánh giá là phải nói tốt sao? Chuyện thiếu lương tâm này tôi không muốn làm." Sống lại một lần, Địch Tư Lạc không muốn ủy khuất cho bản thân nữa.
"Yên tâm đi, đạo diễn đặc biệt cho cậu muốn nói sao thì nói, không có kịch bản."
Phỏng chừng nhà sản xuất cho rằng dù sao cũng phải cạnh trạnh, nên dứt khoát để cho khách mời tự do.
Địch Tư Lạc gật đầu đồng ý. Dù sao quay phim xong cũng không có việc gì làm, thêm một nghề kiếm tiền thì có gì mà không chịu.
"Sao em lại ở Thẩm gia? Em đừng nói là muốn kết hôn với Thẩm Duy Hi nữa nha?" Trong phòng, Địch Tư Minh nhìn em trai của mình mà vừa tức vừa đau lòng.
Thịt dê trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, Địch Tư Lạc múc một chén canh, đặt vào trong tay Địch Tư Minh.
"Anh có tin em không?"
Địch Tư Minh hoàn toàn không có tâm tư để uống canh, nặng nề buông đũa xuống.
"Nếu em lo lắng lợi ích của Địch gia bị tổn hại thì không cần thiết, công ty cũng không quan tâm đến số tiền này. Anh sẽ không hy sinh hạnh phúc của em trai ruột để giành lợi ích cho công ty."
"Được thôi, em cũng lớn rồi, có một số việc anh không thể ép được. Sau này gặp chuyện gì cứ ở biệt thự kia của anh, chìa khóa em cứ giữ."
"Đúng rồi anh, chú Tư nói khi em còn nhỏ đã gặp chú, sao em hoàn toàn không có ấn tượng nào?"
Động tác gắp thịt dê của Địch Tư Minh dừng lại, nâng mắt lên kinh ngạc nhìn Địch Tư Lạc.
"Em thật sự không nhớ à? Mười mấy năm trước, Thẩm Trác Lễ có ở nhà chúng ta một thời gian, lúc đó em cực kì dính nó, sau đó lúc nó rời đi em còn bị bệnh nặng."
Có lẽ là do quá lâu nên Địch Tư Lạc không hề có ấn tượng gì với đoạn ký ức đó.
"Chú Tư, anh trai cháu.... cuối năm nay sẽ kết hôn." Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn phải nói cho Thẩm Trác Lễ biết sự thật, để cho anh nhanh chóng hết hy vọng.
Thẩm Trác Lễ à Thẩm Trác Lễ, không ngờ anh lại tâm tư lệch lạc với vị hôn phu của cháu ruột mình! Thảo nào nhìn không lọt các con gái của những thế gia kia, thì ra là vì nhắm tới Địch Tư Lạc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT