Phó Hàn Chu lạnh lùng làm nhóc mập càng thêm cảm thấy tên nhãi này như người máy vậy, hoàn toàn không có tình cảm.

Nhóc mập không chiếm được tin mình muốn từ chỗ Phó Hàn Chu nên đành tức giận rời đi, còn âm thầm thề trong lòng, khi nào đại ca về cậu ta chắc chắn phải mách cho đại ca biết Phó Hàn Chu lạnh nhạt vô tình đến mức nào.

Không có Phó Hàn Chu, cậu ta sẽ trở thành đàn em số một của đại ca ngay.

Ngẫm đến tương lai tốt đẹp, nhóc mập rớt nước dãi vì cảm động.

Tô Vân Cảnh bị ốm nên bỏ lỡ cả cuộc thi cuối kỳ.

Sau vài ngày nằm viện, Tô Vân Cảnh về đến nhà lại bị Tống Văn Thiến cưỡng chế yêu cầu ngoan ngoãn nằm trên giường thêm hai ngày.

Tô Vân Cảnh nóng lòng như lửa đốt. Quan hệ của cậu với Phó Hàn Chu vất vả lắm mới hơi tiến triển, một trận ốm lãng phí mất cả tuần, sắt còn nóng cũng nguội cả rồi.

Nhưng Tô Vân Cảnh càng không dám không vâng lời Tống Văn Thiến.

Thể chất thân thể này thật sự không tốt, sốt một trận còn mê man đến mức phải vào viện, chưa nói đến việc bản thân cậu phải chịu tội, đã vậy còn tốn tiền của ba mẹ nguyên chủ nữa.

Vì bệnh của nguyên chủ, hai vợ chồng trước sau ném vào bệnh viện đã hơn một trăm nghìn tệ rồi.

Ở thời đại này, một trăm nghìn không phải một con số nhỏ.

May là điều kiện gia đình nguyên chủ không tồi, có mở một cửa hàng bán đồ cơ khí ngay trong chợ.

Tô Vân Cảnh nghe lời ở nhà thêm hai ngày, Tống Văn Thiến mới đồng ý cho cậu ra ngoài thông khí.

Tháng bảy vô cùng nóng nực, cho dù chạng vạng mới ra ngoài cũng không thấy gió mát, thời tiết oi bức làm người đi trên đường cũng giảm đi.

Tóc mái của Tô Vân Cảnh bị mồ hôi thấm ướt đẫm, lấp lánh ánh nước. Gương mặt trắng trẻo cũng bị hun đỏ ửng lên.

Cậu mua mười túi đá bào hai đồng một túi từ chỗ người bán rong, ông chủ thấy cậu mua nhiều còn tặng thêm hai túi.

Tô Vân Cảnh xách đá bào, vừa lau mồ hôi vừa vào cô nhi viện.

Thấy Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng xuất hiện, nhóc mập vội chạy vọt tới.

“Cầm đi chia cho mọi người đi, tôi không có tiền mua đủ cho mọi người, hai người ăn một túi nhé. Trước khi ăn nhớ rửa tay.”

Tô Vân Cảnh đưa túi trong tay cho nhóc mập.

“Đại ca, có chuyện này tôi phải nói với cậu!” Nhóc mập quấn lấy Tô Vân Cảnh mách lẻo chuyện Phó Hàn Chu.

Nói thật, nghe nhóc mập nói mấy ngày mình không đến, Phó Hàn Chu không có chút phản ứng nào thì Tô Vân Cảnh cũng có chút thất vọng.

Cậu còn cho rằng đã thành lập được một xíu xiu tình hữu nghị với Phó Hàn Chu rồi, xem ra là do bản thân cậu nghĩ nhiều.

“Tôi biết rồi, cậu đi chia đá bào đi, để lâu sẽ tan mất đấy.” Tô Vân Cảnh nhắc nhở nhóc mập.

Đá bào là một trong những món ăn vặt mùa hè kinh điển ở cổng trường thời đại này.

Trước kia mọi người đều thích ăn túi kem đá một đồng một túi, điều kiện tốt thì ăn đá hình người tuyết.

Từ khi đá bào xuất hiện đã lập tức quét ngang mọi cổng trường tiểu học trung học.

Đến giờ Tô Vân Cảnh còn nhớ cảnh mọi người xếp hàng nườm nượp ở cổng trường để mua đá bào.

Nhóc mập rốt cuộc vẫn bị đồ ăn ngon hấp dẫn, tung tăng đi chia đá bào cho mọi người.

Chờ nhóc mập vừa đi, Tô Vân Cảnh lập tức nhe răng lấy người tuyết giấu trong túi quần trước ra. Kem đút trong túi chỉ cách một lớp vải mỏng, đùi bên của Tô Vân Cảnh bị lạnh nổi cả da gà.

Tô - bất công - Vân Cảnh thừa dịp những người khác không chú ý, lén đưa người tuyết cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mặc một chiếc áo cộc tay rộng thùng thình bị giặt đến bạc màu, ngồi dưới gốc cây hòe.

Da cậu nhóc trắng nõn nhẵn nhụi, giống như một khối ngọc Dương Chi trơn bóng vậy. Giữa trời hè oi bức lại vẫn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Không biết có phải tác dụng tâm lý không, thấy Phó Hàn Chu trong trẻo lạnh lùng ngồi đó, Tô Vân Cảnh chợt cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.

Cậu thả chậm bước chân, len lén đến sau lưng Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu đang cúi đầu vẽ tranh bỗng cảm thấy sau gáy lạnh toát. Có thứ gì lạnh băng dán vào gáy cậu nhóc, cảm giác tê buốt nhẹ nhàng thấm thẳng vào cốt tủy.

Phó Hàn Chu không quay đầu lại cũng biết Tô Vân Cảnh đến.

Vừa rồi Phó Hàn Chu cũng đã nghe được cậu nói chuyện với nhóc mập.

Phó Hàn Chu không quay đầu lại, lạnh nhạt đẩy thứ lạnh băng kia ra.

Trò đùa dai của người trưởng thành hai mươi ba tuổi lại bị đứa nhỏ bảy tuổi làm lơ, Tô Vân Cảnh không biết nên rủa mình ngây thơ hay oán đối phương quá già dặn nữa.

Tô Vân Cảnh vòng lên trước, ngồi xuống cạnh Phó Hàn Chu.

“Mời cậu ăn kem này!” Tô Vân Cảnh nhét người tuyết vào tay Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu không nói câu nào, ném trả lại cho Tô Vân Cảnh, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Động tác liền một mạch, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Thấy bộ dáng lạnh băng của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh chủ động giải thích:

“Xin lỗi, tôi không cố ý nuốt lời đâu, chỉ là hôm đó về đến nhà tôi liền phát sốt, phải vào bệnh viện. Tôi ở viện vài ngày liền, ngay cả sinh nhật ba cũng bị tôi làm lỡ.”

Phó Hàn Chu không nói gì, cũng không để ý cậu.

Tô Vân Cảnh chìa tay ra trước mặt đối phương: “Cậu nhìn đi, đây là tôi nằm viện truyền nước bị kim đâm đây này.”

Trên mu bàn tay trắng nõn đầy vết xanh tím do truyền dịch để lại.

Thị trấn nhỏ này còn chưa thông dụng châm kim tĩnh mạch, mạch máu trẻ con lại mảnh, Tô Vân Cảnh mỗi ngày phải truyền dịch hai lần nên tay tím một mảng lớn trông rất ghê người.

Phó Hàn Chu nhìn thoáng qua một cái, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại.

“Tôi truyền dịch trong viện bốn ngày liền. Mẹ tôi sợ tôi lại ốm nên về đến nhà cũng bắt tôi nằm thêm hai ngày, hôm nay mới chịu cho tôi ra cửa.”

“Nên cậu đừng giận nha, tôi không cố ý lừa cậu đâu. Ăn kem đi, kem dễ tan lắm đấy.”

Tô Vân Cảnh kiên nhẫn dỗ dành.

Cho dù vừa rồi Tô Vân Cảnh có hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi mát của đứa trẻ này thì toàn bộ sự thất vọng đã tan thành mây khói rồi.

Tô Vân Cảnh xé gói bọc ra, lấy người tuyết vừa xấu vừa đen bên trong đưa vào tay Phó Hàn Chu.

Khí lạnh từ kem phả vào mặt Phó Hàn Chu, đôi mắt tối đen kia bị phủ lên một tầng sương tối nghĩa khó hiểu.

Phó Hàn Chu khép mi lại.

Lâu rồi Phó Hàn Chu không sửa sang mái tóc, tóc mái đã dài quá lông mày rồi, có vài lọn dài quá mức còn che mất hàng mi cong vút kia.

Tô Vân Cảnh lén lút nhìn bốn phía, gấp cái túi bọc vào túi quần rồi quay sang nói với Phó Hàn Chu:

“Mau ăn đi, chỉ mình cậu có người tuyết thôi đấy.”

Nếu bị nhóc mập nhìn thấy thì chắc lại kêu gào khóc lóc một trận cho xem.

Cặp mi dài của Phó Hàn Chu khẽ rung động, cậu nhóc cúi đầu cắn một miếng, cắn mất chóp mũ của người tuyết.

Mùi chocolate nhàn nhạt tan ra nơi đầu lưỡi, bị Phó Hàn Chu nuốt xuống.

Phó Hàn Chu ăn kem, Tô Vân Cảnh xem bức tranh của cậu nhóc.

Phó Hàn Chu là người theo phái trừu tượng, thứ cậu nhóc vẽ ra làm người ta rất khó hiểu.

Có một khối đen tuyền không rõ là núi hay bầu trời, ở giữa là một hình người kéo thật dài, thật vặn vẹo.

Người này mặc váy dài màu đỏ, tóc dài bù xù, trên chân còn đeo một sợi xích nặng nề.

Tô Vân Cảnh có thể đoán được Phó Hàn Chu đang vẽ mẹ mình.

Theo lời miêu tả bên lề tác giả dành cho Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cảm thấy cậu nhóc có tình cảm rất mâu thuẫn với mẹ mình.

Nghĩ tới quá khứ của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không nhịn được mà xoa đầu đối phương.

Lần này Phó Hàn Chu hiếm có không đánh bay tay Tô Vân Cảnh ra.

Có lẽ cậu nhóc biết Tô Vân Cảnh đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Bà ấy chết rồi, không có gì đáng sợ cả.”

Chuyện xảy ra trước khi Phó Hàn Chu đến cô nhi viện đã sớm được truyền khắp nơi, cậu nhóc cũng không sợ Tô Vân Cảnh biết.

Nhìn bức tranh trong tay, ánh mắt Phó Hàn Chu dần trở nên sâu thẳm, tận cùng bên trong như có thứ gì đang quay cuồng, muốn phá tan vòng vây giam cầm mà điên cuồng lao ra.

“Thứ đáng sợ thật sự là vài thứ khác cơ...” Phó Hàn Chu âm u nói.

Tô Vân Cảnh nghe mà giật thon thót.

Cậu kinh ngạc nhìn Phó Hàn Chu, đối phương lại thu lại mọi cảm xúc, biến lại thành một đứa trẻ hơi trưởng thành hơn bạn cùng tuổi như trước.

Mẹ chứ! Đứa bé này tuyệt đối đừng hư hỏng đấy nha!

So với kiểu bệnh kiều thì cậu tương đối thích dáng vẻ nhóc cool ngầu hơn!

Tô Vân Cảnh cảm thấy mình nên tăng tốc để cho người này cảm nhận được sự ấm áp mới được. Cần phải bóp nát bệnh kiều trước khi nó kịp phát triển.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play