Tối nay Tống Văn Thiến làm mì, nước lèo là canh gà mái tần.
Bởi vì mấy buổi tối gần đây Tô Vân Cảnh thường xuyên ho khan, Tống Văn Thiến muốn bổ sung cho con trai nên dùng canh gà hầm hơn ba tiếng nấu mấy bát mì cán tay.
Gà mái già xé thành miếng nhỏ, xào chung với nấm hương thái sợi thơm vô cùng.
Phó Hàn Chu không thích gừng, trong nước lèo trừ mùi thơm đặc trưng còn có ít mùi gừng khó mà che giấu.
Cậu vừa ăn vừa nhăn nhó.
“Hầm canh gà phải thêm gừng, có thể trừ mùi tanh. Dưới đáy bát có thịt đấy, có thể trung hòa mùi gừng.” Tô Vân Cảnh san nấm hương và thịt gà vào bát cậu.
Bởi vì nước mì ít muối nên mùi gừng mới nồng như vậy.
Phó Hàn Chu nhìn bát mình nhiều thêm nấm hương và thịt gà, khép mi giấu đi nét mặt.
“Hôm nay cô nhi viện điều động quét dọn sạch sẽ chỗ chúng tôi ở, đào ra vài ổ chuột nhắt.”
Phó Hàn Chu chợt lên tiếng.
Tô Vân Cảnh: “...”
Đang ăn cơm mà lại nói cái này à?
“Thế không tốt hay sao?” Tô Vân Cảnh thi hành chiến thuật trả lời qua loa.
Cậu vừa ăn cơm chiều xong, dạ dày đang tiến hành quá trình tiêu hóa, không muốn thảo luận vấn đề ổ chuột nhắt với Phó Hàn Chu đâu.
“Chuyện này liên quan đến cậu không?” Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh bằng ánh mắt đen thăm thẳm.
Tô Vân Cảnh sửng sốt, không hiểu sao Phó Hàn Chu lại đoán được như vậy.
Từ khi Phó Hàn Chu đưa Tô Vân Cảnh một ‘món quà’ đặc biệt, mỗi ngày Tô Vân Cảnh đều sẽ mang xương, thịt vụn ném ở gần khu ký túc xá.
Không chỉ vậy, Phó Hàn Chu nhiều lần nghe được các dì trong viện nói rằng gần đây thường có người gọi điện khiếu nại cô nhi viện nhiều chuột.
Hôm nay cô nhi viện lại bỗng dưng tìm rất nhiều người đến chỗ ở của bọn trẻ để bắt chuột. Phó Hàn Chu không muốn liên tưởng đến Tô Vân Cảnh cũng khó.
Mà chuyện này đúng là có một phần công của Tô Vân Cảnh.
Nhưng cậu không dám nhận vơ toàn bộ công lao, chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Nếu hiệu trưởng không tham dự bình chọn ‘Mười người gây cảm động’, nếu không phải đài truyền hình muốn tới phỏng vấn thì vài lời của Tô Vân Cảnh cũng không làm hiệu trưởng thực hiện quyên góp từ thiện được.
Chỉ có thể nói, Phó Hàn Chu vẫn có vầng hào quang nam phụ mà thôi.
Nhưng đây cũng là một cơ hội tranh công với Phó Hàn Chu, kéo gần khoảng cách hai người, Tô Vân Cảnh đương nhiên không bỏ qua.
“Hiệu trưởng trường tôi muốn lên tivi, tôi nói với ông ấy gần nhà có một cô nhi viện, ông ấy cũng đang muốn làm chuyện tốt nên quyết định quyên tiền cho cô nhi viện.”
“Các cậu luôn ở nơi lộn xộn như vậy rất không tốt, giờ thanh lý sạch chuột rồi thì tối ngủ cũng ngon hơn nhiều.”
Nhìn nụ cười thiện ý của Tô Vân Cảnh, đôi mắt tối đen của Phó Hàn Chu càng thêm sâu thẳm. Đó như là nơi hung tàn nhất, ngay cả thú hoang hung mãnh cũng không dám xâm nhập, nơi đó sinh ra khí độc tựa sương khói, làm người ta khó mà nhìn thấu ý nghĩ thật sự cất giấu trong đôi mắt kia.
Đây không phải ánh mắt mà một đứa trẻ nên có.
Thật ra Phó Hàn Chu không thích Tô Vân Cảnh.
Càng không thể hiểu nổi tại sao người này lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy.
Cậu ngồi cùng Tô Vân Cảnh, thậm chí ăn cơm Tô Vân Cảnh mang tới cũng không đồng nghĩa với việc tiếp nhận Tô Vân Cảnh.
Chỉ là dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt, thử xem Tô Vân Cảnh có thể ‘tốt’ với cậu đến bao giờ.
Phó Hàn Chu không nói thêm gì, vùi đầu ăn cơm.
Ngày đài truyền hình đến trường học phỏng vấn quay phim, hiệu trưởng Vương dẫn đội thiếu niên tiền phong lớp năm, lớp sáu mang đồ quyên tặng đến cô nhi viện.
Bọn họ còn ở lại làm công ích cả ngày.
Đầu tiên là phát cặp sách, vở vẽ cho bọn nhỏ trong cô nhi viện, sau đó kể chuyện cho bọn nhỏ nghe.
Có học sinh có năng khiếu còn sẽ ca hát, đánh đàn biểu diễn.
Chờ Tô Vân Cảnh tan học, đến cô nhi viện tìm Phó Hàn Chu mới phát hiện mỗi bạn nhỏ đều cầm đồ mới, sung sướng hớn hở.
Không ai buồn ngó ngàng đến kẹo của Tô Vân Cảnh nữa, địa vị của cậu đã xuống dốc rồi.
Sau đó Tô Vân Cảnh bi thương nhận ra một chuyện.
Tô Vân - giám đốc - Cảnh này đã không còn nắm giữ được mạch máu kinh tế (kẹo đường) của cô nhi viện nữa rồi.
Nhóc mập vô cùng hào phóng cho Tô Vân Cảnh hai thanh kẹo chocolate, còn tỏ vẻ theo anh đây đã có chocolate ăn.
Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười.
Tuy Phó Hàn Chu mới bảy tuổi, nhưng là một đứa bé rất cô độc.
Cậu nhóc không lấy thứ gì, bút màu vẫn là hộp mà Tô Vân Cảnh lấy từ nhà đến, giấy vẽ cũng là tập giấy từ sách bài tập bị người viết hết một mặt bỏ đi.
Cũng không chịu lấy bất cứ đồ ăn gì cả.
Cho dù là kẹo chocolate làm từ cacao hay bánh mì bánh quy gì đều không lấy, đến hoa quả cũng không.
Tô Vân Cảnh mỉm cười nhìn người dưới tán cây, lòng tự trọng của đứa bé này đúng là mạnh thật.
Phó Hàn Chu ăn bữa chiều do Tô Vân Cảnh mang cho mình, là một miếng dưa hấu lạnh.
Trời ngày càng nóng, mấy ngày nay Tô Vân Cảnh thường mang ít trái cây ướp lạnh qua cho Phó Hàn Chu. Có khi là dưa hấu, có khi là nho, đào ngọt hoặc mận tím. Đều là hoa quả Tống Văn Thiến mua theo mùa.
“Cậu muốn ăn tôm sú kho không? Mai là sinh nhật ba tôi, mẹ tôi sẽ làm vài món ngon, đến lúc ấy tôi mang qua cho cậu nhiều một chút được không?”
Thật ra Phó Hàn Chu là một người kén ăn nghiêm trọng, tính tình khó hầu hạ hoàn toàn di truyền của mẹ ruột.
Nhưng vì còn nhỏ quá, cho dù nhiều chuyện đều có chủ kiến riêng lại không được tự quyết định.
Vậy nên dù bình thường không thích ăn cái gì cũng sẽ không vòi vĩnh như những đứa trẻ khác.
Nhưng so với đám trẻ con trong cô nhi viện thì Phó Hàn Chu đã soi mói hơn nhiều rồi.
“Vậy cậu có món gì muốn ăn không?” Tô Vân Cảnh lại hỏi.
Cậu cố gắng muốn Phó Hàn Chu nói chuyện nhiều hơn một chút, dù sao giao tiếp chính là con đường xích lại gần nhau mà.
“Không có.”
“Muốn chơi cái gì không?”
“Không có.”
Tô Vân Cảnh: “...”
Nhóc cool ngầu tích chữ như vàng, Tô Vân Cảnh giao tiếp thất bại.
Xem ra muốn lấy lòng người này không dễ như vậy.
“Thế mai tôi mang mấy con tôm thật to đến cho cậu ăn, tối chờ tôi nhé, đừng ăn cơm.”
Tô Vân Cảnh lập xuống một cuộc hẹn với Phó Hàn Chu.
Kết quả là tối hôm ấy Tô Vân Cảnh bỗng sốt cao, còn ho ra máu. Vợ chồng Tống Văn Thiến cuống cuồng đưa cậu vào bệnh viện.
Sức khỏe nguyên chủ vốn không tốt, tình huống bất ngờ thế này cũng không phải lần đầu tiên.
Đây cũng là lý do vì sao lần trước Tô Vân Cảnh chỉ gây gây sốt mà Tống Văn Thiến đã không cho cậu đi học, bắt ở nhà nghỉ ngơi.
Trận ốm này của Tô Vân Cảnh dây dưa suốt bốn ngày.
Ngày đầu tiên, Phó Hàn Chu không ăn cơm tối, chờ tôm sú kho của Tô Vân Cảnh. Nhưng đợi tới tám giờ tối, cô nhi viện kéo cổng lưới sắt rồi mà cậu nhóc vẫn không đợi được người đến.
Hôm sau Tô Vân Cảnh vẫn không tới.
Bảy giờ tối, Phó Hàn Chu ngồi dưới tán cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngóng ra cửa.
Tới tối ngày thứ ba, ngay cả nhóc mập cũng không nhịn được mà chạy đến hỏi Phó Hàn Chu xem sao mấy ngày nay Tô Vân Cảnh không tới.
Đối với nhóc mập mà nói, tuy cậu ta và Phó Hàn Chu đều là đàn em của Tô Vân Cảnh nhưng người thông minh đều nhìn ra, Tô Vân Cảnh chỉ thiên vị Phó Hàn Chu, cậu ta cùng lắm cũng chỉ được tính là đàn em số hai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cho nên khi không thấy đại ca nhà mình, đàn em số hai đành phải chịu nhục chạy tới hỏi đàn em số một.
Thấy Phó Hàn Chu chỉ trưng ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng mà không trả lời, nhóc mập hơi giận.
“Hỏi cậu đấy? Có phải cậu cãi nhau với đại ca, làm đại ca tức bỏ đi rồi không? Có phải sau này cậu ấy cũng không đến nữa không?”
Nhóc mập càng nghĩ càng sợ.
Đối với đám trẻ con trong cô nhi viện này thì Tô Vân Cảnh chính là tiệm kẹo di động. Huống chi tính cách Tô Vân Cảnh rất tốt, quan hệ với các bạn nhỏ đều không tồi.
Thấy nhóc mập lo lắng ra mặt, đồng tử tối đen như mực của Phó Hàn Chu thoáng ánh lên vẻ châm chọc.
Mấy hôm trước cô nhi viện nhận được quyên tặng, Phó Hàn Chu lạnh nhạt nhìn đám bạn nhỏ trong viện vui sướng điên cuồng vì sự bố thí của người khác.
Trong mắt Phó Hàn Chu thì Tô Vân Cảnh tốt với cậu cũng là một loại bố thí.
Quan hệ này không hề bình đẳng, cho nên khi người ta hứng thú sẽ đối tốt với bạn, thậm chí còn mang vài món quà nhỏ đến mua chuộc sự tín nhiệm của bạn.
Nhưng đến lúc đối phương chán rồi sẽ chấm dứt trò chơi này, cũng không bận tâm đến suy nghĩ của bạn.
Phó Hàn Chu đã sớm liệu đến ngày hôm nay rồi, cậu nhóc không đặt hi vọng gì vào Tô Vân Cảnh, cho nên sẽ không thất vọng như nhóc mập.
Thế giới này không có người nào phải có trách nhiệm với bạn vĩnh viễn, đến cùng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT