Nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, Tô Vân Cảnh xốc lại tinh thần của mình.
Tống Văn Thiến đã làm rất nhiều bánh bao súp mà nguyên chủ thích ăn nhất, da mỏng nhân dày, lúc nhồi nhân bánh có dùng chút mỡ heo, ngon lành mọng nước.
Bánh bao súp này được làm rất khéo, độ lớn vừa đúng tầm nửa bàn tay, ngay cả Tô Vân Cảnh cũng ăn một lần năm sáu cái. Đối với cậu thì đây không phải là bánh bao súp, mà phải là miếng sủi cảo cỡ bự đấy.
Sau bữa cơm tối, thừa dịp ba mẹ nguyên chủ xem thời sự, Tô Vân Cảnh gói vài cái bánh bao súp lại.
Canh trứng thì một nhà ba người họ đã ăn hết rồi, Tô Vân Cảnh đành phải đem cho Phó Hàn Chu một túi sữa đậu hiệu Duy Duy.
Sữa đậu Duy Duy, vui vẻ cạn ly.
Thoải mái uống đi, nhóc cool ngầu của các độc giả!
…
Tô Vân Cảnh không có kinh nghiệm nuôi trẻ, cũng không biết xây dựng một mối quan hệ với trẻ con như thế nào, nhìn dáng vẻ gầy gò của Phó Hàn Chu, cậu cứ theo bản năng cảm thấy hẳn là phải nuôi cậu nhóc béo lên một chút.
Lúc đến cô nhi viện, khi không thấy đứa nhóc cool ngầu kia ngồi dưới tán cây hòe, chân mày Tô Vân Cảnh cau lại.
Cậu ấy đâu rồi? Bị bệnh à? Hay là có người nhận nuôi rồi?
Phó Hàn Chu có ba ruột, mà lý lịch ba ruột cậu nhóc cũng không hề kém cạnh.
Mẹ của Phó Hàn Chu không phải người thứ ba gì, hai người họ là một đôi tình nhân chuẩn mực.
Mẹ Phó ngày trẻ cực kỳ xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất xứng đôi với một ba Phó cũng ưu tú hết mức. Nhưng càng dấn sâu vào mối quan hệ này, mẹ Phó dần dần thể hiện ra lòng ham muốn chiếm hữu đến mức biến thái của mình, điều đó khiến ba Phó không thể chịu đựng được nên đơn phương chia tay.
Khi đó mẹ Phó đã mang thai, cảm thấy nếu mình sinh đứa bé này ra, có lẽ có thể cứu vãn được mối tình này.
Nhưng chuyện không như mong muốn, sau khi mẹ Phó kiên trì sinh ra đứa nhỏ, ba Phó lại chỉ muốn Phó Hàn Chu.
Kết quả này kích thích mẹ của Phó Hàn Chu, dẫn đến bệnh tình của mẹ Phó lại càng nặng thêm.
Chẳng biết xuất phát từ tâm tư gì, mẹ của Phó Hàn Chu không đưa đứa trẻ cho ba Phó mà ôm cậu nhóc đi.
Mẹ Phó không còn dây dưa nữa nên ba Phó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống mới. Nhưng một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đứa con đó lại qua đời, vợ thì không chịu nổi nỗi đau mất con, một năm sau cũng mang bệnh rồi ra đi.
Ba Phó chịu đả kích liên tiếp, trong lúc đau buồn thì lại nhớ ra mình còn có một đứa con.
Trong tiểu thuyết đề cập đến, đó là vào lúc Phó Hàn Chu bảy tuổi, cậu được cha ruột đón về.
Năm nay Phó Hàn Chu vừa đúng bảy tuổi, nhưng Tô Vân Cảnh nhớ kĩ, cậu nhóc được đón về trước thềm năm mới.
Hiện tại mới là tháng sáu, cách mốc thời gian trong tiểu thuyết hơn nửa năm mà.
Tô Vân Cảnh hỏi những bạn nhỏ khác thì biết được Phó Hàn Chu không bị bệnh, cũng không được đón đi, chỉ là bởi vì trước bữa cơm tối đã đánh nhau một trận với những bạn nhỏ khác nên bị các dì trong cô nhi viện phạt cấm túc hối lỗi.
Chắc mẩm là vì để thể hiện rõ tuổi thơ thê thảm của Phó Hàn Chu, cũng vì để hợp lí hóa việc sau này phát triển thành một tên bệnh kiều, các dì ở cô nhi viện không chỉ phạt cấm túc, còn đánh Phó Hàn Chu.
Họ cầm thước đánh vào bàn tay của Phó Hàn Chu tới mười mấy cái.
…
Phó Hàn Chu bị nhốt trong phòng, ngồi tựa vào góc tường, xuyên qua song sắt cũ nát mà nhìn về phía xa.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen dày đặc.
Tầng mây u ám, từng tầng từng tầng đè xuống, mang lại cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt không thể thở được.
Đột nhiên, một cái đầu tròn xuất hiện ở cửa sổ, cản mất tầm nhìn của Phó Hàn Chu.
Trông thấy gương mặt kia, hàng lông mày thanh tú của Phó Hàn Chu hơi cau lại, bèn dời ánh mắt đi.
Tô Vân Cảnh giẫm lên hai viên gạch, chờ mong nhìn vào trong cửa sổ, rồi nhanh chóng tìm được Phó Hàn Chu đang ngồi trong góc.
Nhóc cool ngầu ngồi tựa ở góc tường, khép mắt lại, lông mi cụp xuống mí mắt, để lại một mảnh bóng râm dày đặc, trên khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp là vẻ lạnh lùng.
“Tay cậu ổn chứ?” Tô Vân Cảnh hỏi.
Nghe những bạn nhỏ khác nói, Phó Hàn Chu kiên quyết không nhận lỗi, các dì trong cô nhi viện tức giận đến nỗi đánh cậu nhóc thêm mấy roi.
Thật ra, nhìn đôi mắt đen nhánh không chút tạp chất của Phó Hàn Chu, những người lớn trong cô nhi viện có đôi khi cũng cảm thấy hốt hoảng.
Một đứa trẻ bảy tuổi, lúc bị bọn họ đánh lại không khóc cũng không nháo, còn ngẩng gương mặt không biểu cảm gì lên đối mặt với họ.
Rõ ràng là một đôi mắt rất đẹp, nhưng cuối cùng lại khiến người ta cảm thấy hung ác đến sởn cả người, các dì ban đầu cũng chỉ là muốn hù dọa Phó Hàn Chu một chút, trông thấy cậu nhóc như vậy nên khi xuống tay không khỏi mạnh hơn mấy phần.
Phó Hàn Chu không lên tiếng, cũng chẳng nhìn Tô Vân Cảnh.
Thấy dáng vẻ lạnh lùng hờ hững đó của cậu nhóc, Tô Vân Cảnh cũng không nản chí.
“Tôi không làm bạn với cậu nữa, hai chúng ta làm người xa lạ đi. Cậu không muốn nói chuyện với tôi thì không nói, cậu không để ý đến tôi thì tôi cũng tùy cậu.”
“Tôi mới lấy chút bánh bao súp ở nhà, cậu ăn đồ ăn của tôi thôi cũng được, không cần để ý đến tôi đâu.”
Tô Vân Cảnh lấy một cái bánh bao súp từ trong túi thức ăn ra, đưa cho Phó Hàn Chu qua song cửa rỉ sét.
Cậu thật sự không ngại việc Phó Hàn Chu là một nhóc tra nam chỉ đối phó được qua đường dạ dày chứ chẳng chơi được bài tình cảm.
“Mẹ tôi có thêm chút mỡ heo trong nhân bánh, chỉ cần cắn nhẹ là có thể chảy nước súp bên trong ra, ăn cực kì ngon luôn.” Tô Vân Cảnh dụ dỗ: “Cậu nếm thử đi, bánh bao súp rất ngon.”
Buổi tối Phó Hàn Chu chưa ăn cơm, bây giờ đang rất đói. Nhưng cậu nhóc vẫn không động đậy, mà bụng thì lại thật thà mà réo lên một tiếng.
Có điều âm thanh cũng không lớn, Tô Vân Cảnh cũng không nghe thấy. Vậy mà Phó Hàn Chu lại tức giận mím chặt môi, quay lưng không muốn phản ứng lại với Tô Vân Cảnh.
“Nếu cậu không ăn thì để tôi đưa cho đứa bé lúc nãy đánh nhau với cậu vậy.”
“Nghe nói là cậu ta mắng cậu trước, cậu lại chịu đói chịu phạt vì cậu ta. Thế mà cậu ta lại ăn bánh bao súp mà tôi đưa cho cậu, uống sữa đậu mà tôi chuẩn bị cho cậu, sau khi ăn uống no đủ, ban đêm lại còn có thể ngủ ngon.”
Lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện, cậu vẫn luôn chú ý đến cử động của Phó Hàn Chu.
Nhưng nhóc cool ngầu vẫn đưa lưng về phía cậu, Tô Vân Cảnh cũng không thấy được biểu cảm của Phó Hàn Chu.
“Tôi đưa cho cậu ta đây.” Tô Vân Cảnh cố ý nói.
Hàng lông mi dày của Phó Hàn Chu giật giật, đôi lông mày nhỏ nhíu lại.
“Tôi đi thật đấy.” Tô Vân Cảnh cao giọng lên, nhắc nhở Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh nhảy khỏi viên gạch, lúc Phó Hàn Chu quay đầu lại thì chỉ thấy nửa cái đầu của Tô Vân Cảnh.
Trông thấy cậu nhóc phản ứng lại, Tô Vân Cảnh lại giẫm lên hai viên gạch đỏ.
“Đến đây!” Tô Vân Cảnh vẫy tay với Phó Hàn Chu.
Đôi mắt Phó Hàn Chu lại càng thêm sâu thẳm, sâu bên trong là sự ngang ngược khó mà đè nén được.
Cậu nhóc không biết người này tại sao cứ làm phiền đến mình mãi như vậy, có một khoảnh khắc, Phó Hàn Chu thật sự muốn dùng bút chì vót nhọn mà mình lén giữ lại để đâm vào động mạch của người này.
Phó Hàn Chu vuốt cây bút chì nhọn hoắt trong túi quần, cậu nhóc chỉ vuốt đầu mũi bút, trong đầu vang vọng đầy những tiếng chửi mắng bén nhọn của người đàn bà kia: “Trên thế giới này, sẽ không ai đối xử tốt với đứa súc sinh như mày đâu.”
Nhìn mạch máu xanh trên cổ Tô Vân Cảnh, giữa hai răng Phó Hàn Chu hít vào sát ý.
Cậu nhóc sờ lấy cây bút, cụp mắt xuống, đi từng bước về phía Tô Vân Cảnh.