Vào một hôm nọ khi Tống Văn Thiến lại đang tất bật làm cơm tối, Tô Vân Cảnh vừa làm xong bài tập đã chạy ngay vào phòng bếp, phụ giúp cô nhặt đậu đũa.

“Làm bài tập xong rồi à?” Tống Văn Thiến cười hỏi cậu.

“Làm xong rồi ạ.”

“Vậy đi xem hoạt hình đi, mẹ không cần con vào đây giúp đâu.”

Tô Vân Cảnh chẳng chịu rời khỏi: “Mẹ ơi, mai mốt mẹ có thể nấu nhiều cơm tối hơn một chút được không ạ? Nhiều khi ban đêm con hay thấy đói lắm.”

“Nếu con đói thì cứ nói với mẹ, mẹ làm ngay cho con. Hay là ngày mai mẹ dẫn con đi siêu thị mua đồ ăn vặt nhé?”

“Cô giáo nói, trẻ con thì ăn vặt ít thôi, nếu không sẽ dễ bị sâu răng lắm. Con nghe bảo nhổ răng đau lắm đó mẹ, mẹ chỉ cần nấu nhiều cơm tối một chút là được.”

Tô - thật sự tám tuổi - Vân Cảnh đang gượng gạo dùng cách nói của trẻ con để trò chuyện với Tống Văn Thiến.

“Cục cưng của mẹ ngoan quá.” Tống Văn Thiến hôn lên trán Tô Vân Cảnh: “Con ra xem hoạt hình đi, nhớ ngồi xa TV ra, đừng xem gần, hỏng mắt đấy nhé.”

Tô Vân Cảnh khi được khen: ...

Tô Vân Cảnh giúp Tống Văn Thiến nhặt đậu đũa xong mới đến phòng khách mở TV, mở phim Xì Trum xem.

Trong TV réo rắt: “Ở phía bên kia biển, ngay phía bên kia núi, có một nhóm Xì Trum…”



Hôm nay Tống Văn Thiến nấu món mì tương đen phiên bản gia đình, ngoài thịt trộn tương thì còn có đậu đũa, giúp món ăn làm thêm thơm ngon tròn vị.

Cơm nước xong xuôi, Tống Văn Thiến ngồi ở phòng khách xem bản tin thời sự, vừa xem vừa đan áo len.

Tô Vân Cảnh nói với Tống Văn Thiến một tiếng, sau đó lén lút xách ít cơm đi tìm Phó Hàn Chu.

Cậu mua hai tệ cơm cháy vụn và kẹo viên mạch nha cho những bạn nhỏ khác ở cô nhi viện. Sau khi phân phát xong, cậu mới đi đến bên cạnh Phó Hàn Chu, đưa thức ăn hôm nay cho cậu nhóc.

Dáng người nhỏ bé lại vô cùng gầy gò, nhưng tư thế ngồi lại thẳng tắp. Dường như trong lưng cậu nhóc khảm một thanh kiếm, chống lấy cơ thể đơn bạc của cậu nhóc.

Chạng vạng tối, gió lạnh thổi qua, lá cây vang lên xào xạc.

Bóng cây rơi loang lổ trên gương mặt của Phó Hàn Chu, đôi mắt đen nhánh chứa đầy sự cảnh giác, đề phòng: “Cậu cứ bám theo tôi suốt vậy, rốt cuộc cậu định làm gì hả?”

Tô Vân Cảnh khó lòng tưởng tượng ra được vẻ mặt như thế lại xuất hiện ở một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi.

Phó Hàn Chu không tin tưởng cậu, thậm chí còn không thích cậu.

Tô Vân Cảnh bình thản đối mặt với cậu nhóc: “Tôi không có ác ý gì cả, chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.”

Giọng của Phó Hàn Chu hãy còn nét ngây thơ của trẻ con, nhưng vẻ mặt thì lại rất lạnh lùng: “Tôi không cần bạn!”

Tô Vân Cảnh hôm nay mới biết, hóa ra mấy đứa bệnh kiều khi còn bé đều có vẻ cool ngầu như vậy.

“Bây giờ cậu không muốn làm bạn với tôi, nhưng về sau có khi sẽ muốn đấy?” Tô Vân Cảnh mở hộp cơm ra: “Hôm nay mẹ tôi làm mì tương đen nè, ăn trước đi, mì dính vào với nhau hết rồi.”

Phó Hàn Chu lật xốc hộp cơm của Tô Vân Cảnh lên, thịt và mì đổ tung tóe ra đất.

“Tôi không cần bạn!” Vứt cho cậu một câu này rồi Phó Hàn Chu đứng phắt dậy, bỏ đi.

Tô Vân Cảnh nhìn nhóc cool ngầu này rời đi, huyệt thái dương giật liên hồi.

Trong mắt cậu, Phó Hàn Chu là một đứa trẻ có chút đặc biệt, không có sự hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác, không có nét ngây thơ vô tư như những đứa trẻ khác và càng chẳng được yêu thích như những đứa trẻ khác.

Nhưng dù sao cậu nhóc này vẫn là một đứa trẻ, ngày trước còn trải qua trong nỗi khó nhọc, cho nên việc cậu không tin tưởng người khác, luôn từ chối ý tốt của người khác, Tô Vân Cảnh có thể hiểu được.

Chỉ là đống thức ăn ngon lành này bị lãng phí mất tiêu, Tô Vân Cảnh đã bỏ vào trong đó hơi bị nhiều thịt xay luôn đấy.

Tô Vân Cảnh không dám lãng phí lương thực, cậu vốc lên đống mì với thịt vụn kia rồi để ở chỗ hẻo lánh đằng sau kí túc xá của mấy đứa trẻ, đến đêm nó sẽ hấp dẫn mấy con mèo hoang đến.

Tô Vân Cảnh vừa dọn dẹp xong, lại có một đứa bé mũm mĩm đến xin cậu thêm kẹo, đứa bé nhìn thấy tay cậu, kinh ngạc nói: “Sau cậu lại nghịch phân thế?”

Tô Vân Cảnh: “…”

Tô Vân Cảnh yên lặng đi vào trong sân lấy nước rửa tay, sau đó về nhà.

Haiz.

Hôm qua vừa tiến một bước, vậy mà lại đen đủi, hôm nay lại bị ép lùi lại rồi. Nhóc bệnh kiều này khó đối phó ghê.



Trong màn đêm, có một đứa bé trai mang gương mặt tình xảo xinh đẹp bỗng nhiên bật dậy, đôi môi tái nhợt đầy bệnh trạng đang run rẩy liên hồi.

Phó Hàn Chu bị ác mộng đánh thức. Cậu nhóc lại mơ thấy người phụ nữ kia, mơ thấy đối phương đang mắng nhiếc mình.

“Mày là thứ quái thai, cuộc đời của tao bị mày hủy hết rồi, mày có biết không?”

Những tiếng mắng chửi điên loạn luôn đi kèm với những trận đòn roi, Phó Hàn Chu bị bà ta ấn trên tường, cả người cậu nhóc đập mạnh đến mức đầu váng mắt hoa, dạ dày cũng lộn hết cả lên.

“Trên thế giới này sẽ không ai quan tâm đến thứ súc sinh như mày đâu, không một ai!”

Người đàn bà nắm lấy tóc của cậu nhóc, vẻ mặt càng lúc càng điên cuồng hơn: “Bọn họ đều muốn mày chết, mày biết không? Bọn họ đều muốn chúng ta chết, đều cảm thấy chúng ta bị điên.”

Sau khi Phó Hàn Chu lên bảy, cậu nhóc hầu như không khóc nữa, cậu chỉ biết ôm đầu mình, cố gắng hết sức bảo vệ bản thân.

Nhưng mà bà ta, người mắng chửi trước là bà ta, người đánh trước cũng là bà ta, rồi cuối cùng, người ôm lấy cậu nhóc mà cùng khóc cũng vẫn là bà ta.

Người đàn bà ấy thường xuyên mất kiểm soát mà phát điên, rồi bởi vì hàng xóm thường xuyên báo cảnh sát, lên án bà ta ngược đãi trẻ em, nên hai người phải chuyển nhà liên tục.

Cuối cùng, có một ngày cảnh sát vây xung quanh nhà, muốn cưỡng chế mang cậu nhóc đi thì người đàn bà kia lại bày ra vẻ bình tĩnh hiếm thấy.

Bà ta chặn cảnh sát ở ngoài cửa, thay một bộ váy hoa trắng sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, rồi ngồi xổm trước mặt cậu nhóc, cười rất dịu dàng.

“Sau này phải chăm sóc tốt bản thân, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, biết chưa?” Bà ta nhẹ nhàng sờ lấy những vết thương trên mặt cậu nhóc, hôn lấy hôn để.

“Con đừng giận mẹ nhé? Chỉ là, mẹ không kiểm soát được thôi. Mẹ…” Nỗi buồn khổ trong bà ta lại nhóm lên, bà ta hung hăng đánh vào đầu mình, vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo.

“Nơi này…” Bà ta chỉ vào đầu mình, giọng nói run rẩy, khó khăn lên tiếng: “Nơi này rất đau, lúc nào cũng đau, có nhiều tiếng nói ồn ào lắm.”

Bà ta bóp cổ cậu nhóc, tay và môi đều run rẩy kịch liệt: “Con đi theo mẹ đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Phó Hàn Chu bị bà ta bóp đến đỏ bừng mặt, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt, kích phát lấy ý chí sinh tồn của cậu nhóc, cậu vé vung chân đá loạn xạ.

Bà ta bị cậu nhóc đá đau, bỗng nhiên như bừng tỉnh lại, vội vàng buông cậu nhóc ra.

Sợ rằng không thể kiểm soát được bản thân mình lần nữa, bà ta cuối cùng cũng mở cửa, giao cậu nhóc cho cảnh sát.

Phó Hàn Chu được người ta dẫn xuống lầu, còn người đàn bà kia lại nhảy từ trên lầu cao xuống.

Cậu nhóc vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy người kia nằm trong vũng máu, viên cảnh sát đang dắt cậu nhóc vội vàng che mắt cậu nhóc lại. Nhưng Phó Hàn Chu vẫn nhớ rất kĩ nét mặt của bà ta, trên đó là nỗi đau khổ và tuyệt vọng.

Từ nhỏ đã có người nói cho cậu nhóc biết, loại người như cậu, sẽ không có một ai đối xử tốt với cậu đâu.

Nên Phó Hàn Chu rất không thích thằng bé hai ngày nay cứ luôn xuất hiện trước mặt cậu, càng không thích việc người kia chẳng hiểu sao lại đối xử tốt với cậu đến thế.

Gương mặt non nớt của Phó Hàn Chu tưởng chừng biến mất trong bóng đêm, môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt cậu chết lặng lại hờ hững.

Cậu nhóc kéo chăn lên, đang muốn nằm xuống thì ngoài cửa sổ lại vọng vào tiếng mèo kêu.

Một con mèo đen nhanh nhẹn nhảy lên cửa sổ, nó giẫm lên bệ cửa, cơ thể chậm rãi cúi xuống, chân trước bỗng nhiên đạp một cái, nhảy vào bên trong, ngậm lấy vật nhỏ đang được giấu trong bóng tối.

Nó lười nhác ngậm lấy chiến lợi phẩm của mình rồi rời đi nhẹ tênh.

Phó Hàn Chu nhìn về hướng nó vừa biến mất, một lúc lâu sau mới nằm xuống.



Kể từ lúc Phó Hàn Chu hất đổ hộp cơm, Tô Vân Cảnh đã không đến cô nhi viện hai ngày rồi. Cũng không phải cậu giận gì Phó Hàn Chu, mà là không biết làm sao để khiến đứa trẻ này bỏ đi sự đề phòng ấy.

Với cả hai ngày nay Tô Vân Cảnh bắt đầu ho khan, Tống Văn Thiến sợ bệnh cậu trở nặng nên hai ngày nay không cho cậu ra đường.

Tô Vân Cảnh cũng không đi học, chỉ nằm mãi trong nhà.

Thừa dịp hai ngày này, Tô Vân Cảnh lướt qua kịch bản trong đầu, xem nữ chính đã cảm hóa Phó Hàn Chu như thế nào, để xem cậu có thể học được chiêu nào trong đó không?

Sự thật chứng minh, cậu không học được! Nữ chính là một người hiền lành tốt bụng xinh đẹp, bản thân Tô Vân Cảnh cũng tự cảm thấy mình rất tốt bụng.

Nhưng nam nữ khác biệt, có một số việc con gái làm sẽ khiến người ta cảm thấy ấm lòng, còn con trai làm, thì cứ gượng ép kiểu gì ấy.

Kiểu, kì thị giới tính lắm, cứ như cậu đây không xứng để sưởi ấm cho bệnh kiều vậy.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play