Tác giả: Hoa Hữu Tín

Edit: Bilun

Chương 62

Thẩm Bân: "......" Cậu không nhịn được nhỏ giọng nói thầm với Diêm Hình: "Còn nhỏ mà đã vỡ giọng? Này cũng quá khó nghe rồi."

Những người khác: "......" vẫn như cũ không dám lên tiếng.

Còn Diêm Hình lại ôm cậu vào lòng, giống như sợ làm rơi người xuống.

Cũng may con quỷ kia không nhìn về phía Thẩm Bân, bé gái 10 tuổi vốn dĩ rất sợ Diêm Hình cũng như không nhìn thấy người khác, giống như xung quanh chỉ còn lại nhóc và quái vật.

Bé gái 10 tuổi cười lạnh nói: "Cút! Cậu ta không muốn gặp mày, mày không biết bản thân khiến người ghét như thế nào sao?"

"Ta không tin! Là ngươi giấu chị ấy đi, ngày đó là ngươi đúng không? Là ngươi hại chết ta!" Tiểu quái vật tiếp tục cuồng loạn nói, thậm chí còn khóc nức nở.

Nó còn rất nhỏ, nhưng đã sớm trải qua tuyệt vọng, chỉ muốn đi tìm một câu trả lời.

Bé gái 10 tuổi vẫn bình tĩnh như cũ, từ giọng nói có thể nhận ra nhóc tựa hồ không sợ hãi bao nhiêu, thậm chí có chút ác ý nói: "Có phải tao hay không mày thật sự không cảm giác được sao? Giấu như thế nào? Từ nhỏ tới lớn cậu ấy muốn ra tao sao có thể giấu đi được? Không muốn gặp mày chính là không muốn gặp, bởi vì mày chỉ là một con quái vật khiến người chán ghét."

Tiểu quái vật rơi lệ đầy mặt, đáng tiếc trong đêm đen ai cũng không nhìn thấy khuôn mặt non nớt của nó rốt cục cất giấu thống khổ như thế nào.

"Như vậy sao..." cuối cùng tiểu quái vật thu hồi tàn nhẫn, lại một lần xác nhận sự thật đau khổ, chỉ còn lại thê lương.

"Vì sao? Không phải chị gái thương ta nhất sao? Chị ấy thương ta nhất...."

Tiểu quái vật nói câu này, mọi người rốt cục mới biết nó khóc, trong không khí khủng bố xem lẫn tiếng khóc nghẹn ngào của trẻ con, như là đứa trẻ không tìm thấy người thân, thực sợ hãi.

Hoặc là nói, nó đã sớm thể nghiệm thời khắc đáng sợ nhất, chính là ở chỗ bể bơi xinh đẹp kia, chị gái yêu thương nhóc đuổi đi người hầu, tự tay đẩy nó vào trong bể.

Tiểu quái vật có thể nào không hận? Nhưng nó giết tất cả những người hầu để phát tiết, lại trước sau không động vào người chị gái này, chỉ một lần lại một lần tới hỏi là vì sao?

Người chị gái có hai nhân cách, chị gái ban ngày nhát gan dịu dàng, chị em ở chung rất tốt, nó thích nhất là chị gái, mà buổi tối lại vô cùng lạnh lùng, tiểu quái vật biết chị gái buổi tối không thích nó, nhưng giết chết nó lại là vào ban ngày.

Có phải là chị gái buổi tối đã chiếm thân thể của chị gái vào ban ngày, cho nên mới xảy ra loại chuyện này.

Đương nhiên, câu trả lời đã sớm có, chỉ là tiểu quái vật không tin mà thôi.

Cho nên, hiện giờ người chị gái trước mặt là người chị vào buổi tối, nhóc không chút lưu tình nói: "Mày thật không hiểu vì sao à? Mày không chết, tao chính là quái vật! Vẻ mặt ba mẹ nhìn tao vĩnh viễn đều mang theo khác thường, ban ngày còn được, buổi tối chỉ hận không thể nhốt tao lại, chỉ bởi vì tao không thích cười với bọn họ? Bọn họ mới là người đáng buồn cười nhất phải không?"

Người chị gái buổi tối trời sinh lạnh lùng, trong mắt nhóc lộ ra điên cuồng: "Như bây giờ không tốt sao? Mày cũng là quái vật, ba mẹ có thể đối xử với chúng ta giống nhau, còn có, kỳ thực tao ban ngày cũng rất chán ghét mày, chỉ là không dám biểu hiện ra trước mặt ba mẹ mà thôi, câu trả lời này mày vừa lòng chưa?"

Cho dù có lạnh lùng một chút, lúc ban đầu người chị gái cũng chỉ là không thích cười, sau lại còn nhỏ tuổi bị người nhà người hầu dùng các loại ánh mắt đối đãi, trong lòng mới trở nên vô cùng hắc ám, hiện giờ gây ra sai lầm lớn nhóc vẫn không hối cải, thậm chí cảm thấy đây là kết quả nhóc muốn.

Những người đó không phải yêu thương đứa em gái này sao? Nhìn đi, nó cũng biến thành quái vật, hơn nữa tự tay giết mọi người, đều chết hết cả đi! Đồng quy vô tận cũng không sao!

Em gái giống như bị những lời này kích thích, bỗng nhiên nhào về phía người chị, cũng may Diêm Hình cách nhóc không xa, hơn nữa người chị cũng chạy về phía bên này, Diêm Hình vươn tay túm lấy người qua đây.

"Ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy!" Tiểu quái vật nhìn Diêm Hình một cái, khóc hô: "Người ngăn cản đều phải chết, giống như những người đó, ta muốn đem các ngươi biến thành gấu nhỏ!"

Người không hiểu còn tưởng là câu nói đáng yêu cỡ nào, nhưng trên thực tế mỗi một con gấu nhỏ trong công viên đều cất giấu người chết.

Chẳng trách tiểu quái vật hận như vậy, nó còn rất nhỏ, cùng chị gái rất thân thiết, bỗng nhiên có một ngày bị đẩy vào nước chết đuối, tuyệt đối không thể tâm bình khí hòa.

Nhưng bé gái kia cũng phẫn nộ, nhóc nhìn về phía tiểu quái vật quát: "Chỉ bằng tao nghe thấy ba mẹ nói muốn đuổi tao đi! Mẹ còn nói cũng may bọn họ còn có mày, có mày nên tao phải bị đuổi đi, về sau ngay cả nhà cũng không có, tao hận mày, tao hận mày!"

Thẩm Bân nghe đến hiện tại: "....." Nói thực cậu có chút hiểu được sự tình, nhưng lại không hoàn toàn hiểu hết, sao lại giống như hai đứa trẻ con đánh nhau vậy? Nhưng mà đứa bé kia có chút hung tàn, hơi một tí liền giết người gì đó.

Trẻ nhỏ tính cách trong sáng, rất dễ dàng luẩn quẩn trong lòng, ánh mắt khác thường mà người lớn cũng không chịu đựng nổi, huống chi nó bé như vậy, tư tưởng cực đoan cũng bình thường.

Vốn dĩ người chị vào ban đêm tính cách đã lạnh lùng, cứ thế mãi nên ảnh hưởng tới người chị ban ngày, người chị ban đêm đã sớm muốn giết chết em gái, nhưng vẫn luôn bị người chị ban ngày ngăn cản.

Tận đến lần đó nghe thấy ba mẹ muốn đưa mình đi.

Người chị ban ngày cuối cùng không chịu đựng nổi, tự mình động thủ, đẩy em gái xuống bể bơi.

Dựa vào cái gì em gái có thể dễ dàng có được tất cả yêu thương, nhóc lại bị tiễn đi? Nếu không có em gái, trong nhà chỉ có một mình nhóc, có phải sẽ không bị đưa đi?

Suy nghĩ của trẻ nhỏ chính là trực tiếp mà lại cực đoan như vậy.

Quái vật lúc này không chút lưu tình, có thể là nó chờ mong một câu trả lời quá lâu rồi, lúc này chỉ muốn giết người, giết hung thủ đã hại mình!

Diêm Hình lúc đầu có thể ngăn cản vài cái, nhưng chắc chắn hắn sẽ lấy Thẩm Bân làm chủ, quái vật kia tấn công bừa bãi, ngoại trừ bé gái ra, như là muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người.

Mới đầu quái vật xem như không chiếm được lợi gì từ trên người Diêm Hình, liền đuổi theo hai người chơi còn lại, xung quanh đen thùi lùi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh, phòng phát sóng trực tiếp không ngừng spam đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là làm sao?

Trong bóng đêm, người chơi nữ chạy ra phía ngoài, nhưng khi sắp tới cửa, một người chơi nam khác từ phía sau duỗi tay ra giữ chặt lấy cô, dùng sức đẩy mạnh về phía quái vật, tự mình chạy ra ngoài trước.

Người chơi nữ quả thực không dám nghĩ tới, hai người ban ngày còn cùng nhau tổ đội, người chơi nam thậm chí còn tỏ tình với cô, lúc này chớp mắt một cái liền đẩy người ra chắn đao.

Đại khái trong thời khắc nguy cấp con người chỉ còn lại bản năng, người chơi nam hoảng loạn chạy không chọn đường, sao có thể lo lắng cho người khác? Tỏ tình gì chứ, thời buổi này chỉ cần hơi xinh đẹp một chút, hắn đều có thể tỏ tình được không?

Người chơi nữ còn chưa phản ứng lại, liền cảm giác nửa người có chút bất động, cô không biết phía sau eo mình bị đâm một cái lỗ thủng, bởi vì người sau khi bị công kích trí mạng đại não sẽ không phát ra báo động trước đau đớn, chỉ biết tận khả năng bảo trì thể lực để che chắn cảm giác đau đớn.

Trong một trò chơi thực tế như vậy, đương nhiên ngay cả tử vong cũng rất chân thực, cho nên người chơi nữ mềm mại ngã xuống, cô lại nhìn phía Diêm Hình bên kia, cho dù mơ hồ cũng có thể nhìn thấy một chút, vì sao Diêm Hình lại cứu bé gái NPC kia cũng không cứu mình?

Lúc này trong lòng người chơi nữ các loại lửa giận ngập tràn, rất nhanh ý thức của cô liền dần dần mơ hồ, cuối cùng chết cũng không nhắm mắt.

Bé gái 10 tuổi nhân cơ hội tông cửa xông ra, cho dù nhóc không ngại cùng mọi người đồng quy vô tận, nhưng có thể sống vẫn là muốn sống.

Quái vật lập tức đuổi theo, Diêm Hình vươn tay kéo Thẩm Bân đuổi theo, hắn không rảnh lo bé gái, có lẽ đối phương lành ít dữ nhiều.

Tốc độ chạy của bé gái sao có thể bằng tiểu quái vật kia, còn chưa chạy tới cửa cầu thang đã bị đuổi theo kịp, nhưng vào lúc này, bên cạnh xuất hiện một thân ảnh lớn nhỏ bằng tiểu quái vật vọt ra, bỗng nhiên ra tay với tiểu quái vật.

Bé gái 10 tuổi thấy một màn như vậy bước chân dừng lại, hai con quái vật?

"Không cho ngươi tổn thương chị gái!" Giọng trẻ con non nớt vang lên, đứa bé vừa xuất hiện che ở trước mặt bé gái 10 tuổi hét lên với quái vật.

"Em gái..." Bé gái 10 tuổi không thể tin lẩm bẩm một câu, nhóc rất rõ ràng giọng nói của em gái mình, cho nên đây mới là em gái? Vậy quái vật cách đó không xa là ai?

Đứa bé nghe được chị gái nói, còn bớt thời gian trả lời một tiếng: "Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị."

Nghe được lời nói quen thuộc, khuôn mặt lạnh lùng của người chị có chút không giữ được, mỗi khi vào ban đêm nhóc ở trong phòng một mình, em gái nho nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào, sẽ tới tìm nhóc, sau đó an ủi nói: "Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị."

Lúc ấy nhóc cũng không chấp nhận, rõ ràng các ngươi đều là đầu sỏ gây tội, dựa vào cái gì còn mặt mũi nói ra những lời này?

Nhưng lúc này lại lần nữa nghe được, lại có loại cảm giác giống như một thế giới xa lạ.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

"Tránh ra!" Tiểu quái vật cách đó không xa phẫn nỗ nói: "Là nó hại ngươi, vì sao ngươi còn muốn che chở nó mãi!"

Đứa bé vẻ mặt mờ mịt, mở miệng nói: "Tránh ra, không cho ngươi tổn thương chị ấy."

Trước đây, đứa bé đã nói những lời này rất nhiều lần với tiểu quái vật, ý tứ vô cùng rõ ràng, nó phải bảo vệ chị gái.

Tiểu quái vật đứng tại chỗ trầm mặc, nó đã thu lại tâm tình phẫn nộ, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Bân vốn dĩ không rõ ràng lắm hiện tại đầu càng thêm choáng váng: "Quỷ còn biết copy paste nữa sao? Hay là nó nhân cách phân liệt thành hai cái?"

Diêm Hình trả lời nói: "Hẳn là hai người."

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp đồng dạng vô số mặt ngây ngốc, làm sao vậy làm sao vậy? Sao lại thêm một giọng nói trẻ con nữa? Chẳng lẽ Băng Băng trộm sinh!

Tiểu quái vật chậm rãi thu hồi nanh vuốt sắc bén của mình, tiếp tục mở miệng: "Ngươi cho rằng nhiều ngày như vậy ta không giết ngươi là vì sao? Lúc trước, ta tận mắt nhìn thấy ngươi đẩy nó vào bể bơi, không có gì để xác minh, nhưng mà nó vẫn luôn che chở cho ngươi mà thôi."

Giọng nói tiểu quái vật trở nên nghẹn ngào: "Tại sao, ngươi áo cơm vô lo chị em hòa thuận còn không thỏa mãn, khi ta chết cóng vì rét ngươi còn ở trong phòng ngủ ấm áp, lại muốn hủy hoại tất cả những thứ này? Rõ ràng ta rất hâm một ngươi, ngươi không xứng tồn tại."

Tiểu quái vật đã từng không biết vì sao bản thân lưu lạc, khi nó còn sống chỉ là một đứa trẻ ăn xin mà thôi, quá nhỏ, người khác thỉnh thoảng sẽ bố thí cho nó chút đồ ăn, đáng tiếc không chống lại được mùa đông, chết cóng ở trong một nhỏ hẻo lãnh.

Sau đó, một tia u hồn nho nhỏ tiếp tục lưu lạc, dần dần mở ra tâm trí, tìm được một tòa lâu đài mộng ảo, cư trú lại đó.

Nó hâm mộ hai chị em bên trong kia, tỉnh cảm vô cùng tốt, không chỉ không phải lo cơm ăn áo mặc mà còn có thể làm bạn, tuy nó cũng có thể nhìn ra địa vị của người chị gái ở trong gia đình này rất xấu hổ, nhưng nó vẫn hâm mộ, chỉ cần còn sống, có tạm bợ, đều tốt hơn mọi thứ.

Tận đến ngày đó nó nhìn thấy người chị gái tự tay đẩy em gái xuống bể bơi.

Truyện chỉ được up trên Facebook và Wattpad của Bí~

Chương 63: Búp bê Tây dương đẫm máu (kết)

Đến tận lúc này người em vẫn còn gọi là chị, giống như người chị trên bờ là duy nhất của nó, nhưng đối phương lại xoay người chạy, hơi thở của người em gái càng lúc càng mỏng manh, cho đến chết.

Tiểu quái vật thấy một màn như vậy vô cùng phẫn nội, khi u hồn của người em gái bay lên, không ngừng ngồi ở bể bơi khóc lóc, nó tựa hồ không biết bản thân đã chết, còn chờ chị gái tới đón mình về nữa.

Người em thậm chí còn không thương tâm bằng tiểu quái vật, đứa nhỏ chân chính bốn năm tuổi đầu hoàn toàn không hiểu chuyện, là người đứng xem, tiểu quái vật muốn giúp nó báo thù, hoặc là nói, để cho bản thân được hả giận.

Chỉ là người em gái nói phải bảo vệ chị gái, thì phải làm thế nào đây, cho nên mới giằng co lâu như vậy, cho đến khi tiểu quái vật giết sạch tất cả người hầu, người chị còn chưa chết.

Diêm Hình và Thẩm Bân cách đó không xa im lặng, dù sao Thẩm Bân rất mờ mịt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đối thoại của ba người lộ ra quá nhiều tin tức, nhưng rất khó kết nối.

Còn Diêm Hình? Ai cũng không biết hắn hiểu được bao nhiêu.

"Thực xin lỗi" thật lâu sau, người chị 10 tuổi mới nói: "Chị không muốn bị đưa đi, cho nên đẩy em xuống bể bơi, hiện tại em có thể giết chị báo thù." Giọng nói mang theo nức nở, giảm đi vài phần lạnh lùng, Thẩm Bân nghe ra, đây hẳn là bé gái ban ngày.

Giọng nói non nớt của người em lại lần nữa vang lên: "Không sao đâu, chị sẽ không chết, em sẽ bảo vệ chị thật tốt." Nó vẫn không quá hiểu về sinh tử, vô luận chị gái làm gì, một tiếng thực xin lỗi liền dễ dàng tha thứ.

Tiếng người chị gái khóc càng lúc càng lớn, trong lúc nhất thời xung quanh vô cùng an tĩnh, tiểu quái vật âm trầm mở miệng: "Câm miệng! Đã mắc sai lầm thì vĩnh viễn không thể cứu vớt, ta không giết ngươi, chờ xem, chờ em gái ngươi mở ra tâm trí, tự tay giải quyết ngươi."

Nghe nói người chết oan không thể vào địa ngục, mãi mãi chỉ có thể luẩn quẩn ở dương gian, người em gái hiện giờ còn nhỏ, nhưng khi nó dần dần hiểu chuyện thì sao? Tuổi xanh còn chưa hưởng thụ liền chết non, có thể không hận sao? Đến lúc đó nên tra tấn người chị như thế nào cũng không biết.

Một khi đã như vậy, tiểu quái vật liền không muốn nhúng tay, thời gian còn dài.

Huống chi toàn bộ sân vườn bên ngoài đều có du hồn của người hầu bay bay, chỉ có người chị là con người, với nhóc mà nói cũng không biết là tốt hay là xấu.

.....

Tiểu quái vật xoay người rời đi, căn bản không thèm nhìn Diêm Hình và Thẩm Bân một cái, mà người em thì đang nhẹ giọng an ủi chị gái, xung quanh tựa hồ lai không có nguy hiểm.

Diêm Hình click mở màn hình, thấy chữ 'Thông quan' liền biết thế giới này kết thúc, hắn có thể tùy thời rời đi.

Lại nói thế giới này có vẻ không nguy hiểm lắm, mới đầu hai người chơi chết là do bị Diêm Hình giết, ngươi chơi nữ thì bị một người chơi nam khác giết, người chơi nam kia chạy ra lâu đài không bao lâu cũng bị hồn ma người hầu xé nát.

Nghĩ thì không nguy hiểm, người chơi lại chỉ còn một mình Diêm Hình...

Thẩm Bân cũng nhìn thấy thông tin trên màn hình, cậu bỗng nhiên nghĩ tới, mình chỉ tìm được hai bộ quần áo!

"Anh phải rời đi sao?" Trong bóng đêm Thẩm Bân hỏi.

Tuy Diêm Hình không thấy rõ mặt cậu, nhưng từ giọng nói nghe ra đối phương tựa hồ có chút nôn nóng.

"Có thể tùy thời rời đi, cũng có thể ở lại một thời gian nữa, làm sao thế?" Diêm Hình hỏi.

Thẩm Bân do dự nói: "Chính là muốn đổi một bộ quần áo...."

Nghe ra vô cùng vô cớ gây rối, đây chính là thế giới đầy rẫy nguy hiểm, đứng thấy tiểu quái vật kia vừa rồi không để ý tới bọn họ, chẳng may lát nữa tư tưởng cực đoan xuất hiện lại quay lại giết thì sao? Dù sao có thể làm thịt toàn bộ người hầu ở công viên trò chơi cũng không phải là nhỏ.

Nhưng chắc chắn Thẩm Bân không phải người ngu ngốc, Diêm Hình trực giác nhận ra có chuyện, vươn tay đóng phòng phát sóng trực tiếp, mới mở miệng hỏi: "Quần áo?"

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp: "......" đây là làm sao! Toàn bộ hành trình đen thùi lùi, hiện tại ngay cả âm thanh cũng không cho nghe? Tuy tiểu quái vật đã rời đi, nhưng nơi này còn rất nguy hiểm, không đến mức muốn làm việc này nọ kia chứ?

Cho dù có làm cũng bị che chắn, dù sao mọi người không nghĩ ra.

Thẩm Bân nhìn thấy hắn đóng phòng phát sóng trực tiếp, biết nhiệm vụ của mình sẽ không lộ ra cho mọi người, nhưng nói thẳng cho Diêm Hình, hình như có hơi không muốn mở miệng.

Chủ yếu là cậu không phải tên ngốc, xung quanh nguy hiểm cỡ nào cho dù không hiểu biết toàn bộ cũng phải hiểu một chút, một mình ở lại tìm nữ trang vô cùng nguy hiểm, Thẩm Bân đành phải do dự mở miệng: "Kỳ thực tôi có nhiệm vụ, chỉ là khác với các anh, tôi phải thu thập nữ trang."

Diêm Hình lập tức hiểu ra điều gì: "Nữ trang? Bao nhiêu?"

"Mỗi trò chơi cần số lượng khác nhau, trò chơi lần này cần ba bộ, hiện tại tôi mới có hai bộ, kiểu dáng nào cũng được, chỉ cần là nữ trang." Thẩm Bân nói.

Cậu kỳ thực rất chột dạ, dù sao giấu đối phương lâu như vậy.

Diêm Hình cũng không nói gì, vươn tay kéo cậu đi: "Chúng ta hiện tại liền đi tìm."

Thẩm Bân dựa sát vào Diêm Hình, trong lòng có sợ hãi nhất định với bóng tối, đi được một lát mới nhỏ giọng nói: "Anh không trách tôi sao?"

Diêm Hình im lặng một lát, không lên tiếng.

Thẩm Bân nóng nảy: "Tôi không phải cố ý, tôi chính là sợ hãi...."

Diêm Hình hiểu ý tứ của cậu: "Bân Bân có băn khoăn là đúng, nếu tôi nghĩ không lầm, em làm nhiệm vụ là để thu thập năng lượng tới thế giới thực phải không?"

Thẩm Bân: "...... Ừ." Quá thông minh, suy một ra ba, cái gì không lừa được.

"Nói như vậy, tôi nên vui vẻ, lúc trước đã nghĩ trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, hiện tại có nhiệm vụ mới đúng." Diêm Hình nói.

Thẩm Bân sững người một chút: "......Tôi biết, tóm lại thực xin lỗi, không nên lừa anh."

Diêm Hình dừng lại bước chân, vươn tay trong bóng đêm vuốt đầu cậu, giọng nói trầm thấp: "Tiểu bảo bối không cần nói xin lỗi, nếu em không có đủ cảm giác an toàn thẳng thắn tất cả mọi điều với tôi, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng."

Mèo đen trong góc: "....." Nó từ lúc quái vật xuất hiện liền nấp đi, trước đó không lâu mới lần mò bước ra, kết quả liền thấy ký chủ thẳng thắn thành khẩn nói ra nhiệm vụ! Còn chưa kịp kinh hoảng, lại ăn phải cơm chó.

Mẹ nó, cơm chó trên toàn thế giới đều bị mèo nó ăn hết rồi phải không!

Thẩm Bân bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, thân hình Diêm Hình khá cao lớn, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh, khi ôm hắn cảm giác cả người đều bị đối phương bao vây lấy, cảm giác an toàn đặc biệt rõ ràng.

Thẩm Bân cảm thấy bản thân tựa hồ càng ngày càng không muốn rời khỏi Diêm Hình.

Nếu có thể thì nỗ lực ở bên nhau mãi mãi đi.

Diêm Hình mang theo Thẩm Bân tìm kiếm ở các gian phòng, nơi này hẳn là phòng ngủ chính, bình thường phòng ngủ chính là nơi cư trú của nữ chủ nhân, nói không chừng sẽ có nữ trang.

Nguồn sáng xung quanh vẫn chưa khôi phục, nhưng bên ngoài lại có ánh trăng, rát kỳ quái, lúc trước từ trong phòng đi ra ngoài còn là một mảnh đen nhánh.

Xuyên thấu qua ánh trăng có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, Diêm Hình mang theo Thẩm Bân lập tức đi về phía tủ quần áo, mở ra nhìn, người nào đó thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Tủ quần áo cao cao, treo một bộ váy cưới đỏ tươi.

Khác với váy cưới ở thôn làng nhỏ ở thế giới trước, đây là trang phục Tú Hòa thời dân quốc, Thẩm Bân đã từng mặc qua loại như này, thế giới trước mới bắt đầu không phải ngồi trong kiệu hoa mặc nó sao?

Nhưng vào buổi tối, biết rõ xung quanh có quỷ, thông qua ánh trăng nhìn thấy nó, trái tim thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra ngoài.

Váy cưới được bảo quản rất tốt, ở phần trên cổ áo có một bộ tóc giả dài xõa trên đầu vai.

Thẩm Bân thực do dự: "Mặc vào sẽ không kích phát cái gì quỷ quái đòi mạng chứ? Sợ quá."

Diêm Hình: "Không phải chỉ cần tìm được là được rồi à, còn phải mặc nữa?"

Thẩm Bân gật gật đầu: "Bằng không anh cho rằng vì sao em phải mặc? Làm đàn ông đường đường chính chính không tốt sao?"

Diêm Hình: "....Lúc trước em nói thích mặc nữ trang." Khi đó hắn không miệt mài theo đuổi, dù sao Thẩm Bân lúc ấy thẹn thùng đến muốn xù lông, nếu không phỏng chừng người nào đó đã sớm bị hắn bóc trần nói dối.

Thẩm Bân hiện tại cũng rất thẹn thùng: "Không phải, em vẫn luôn mặc nữ trang trước mặt người ngoài, không nói thích còn có thể làm sao được nữa?"

Diêm Hình vươn tay đóng ngăn tủ: "Nếu như vậy, lại tìm cái khác." Kỳ thực hắn cảm thấy váy cưới không có vấn đề, thế giới này nếu có che giấu Boss, thì sớm đã xuất hiện rồi, sao có thể để ba cái tiểu quỷ kia tùy ý lăn lộn đến tận bây giờ không hề bại lộ chút dấu vết nào chứ.

Nhưng cho dù như thế, để Thẩm Bân mặc Tú Hòa phục phỏng chừng tên nhóc này cũng thực sợ hãi.

Nhưng khi Diêm Hình định đi, Thẩm Bân bỗng nhiên vươn tay kéo hắn lại: "Em cảm thấy có lẽ em có thể."

Diêm Hình: "....Em không sợ sao?"

Thẩm Bân cắn răng một cái: "Em mặc nhanh một chút, không có việc gì, hơn nữa có anh ở đây mà."

Diêm Hình an ủi cậu: "Toàn bộ căn biệt thự chắc chắn có thể tìm được bộ nữ trang thứ hai, không cần miễn cưỡng bộ này."

"Không!" Thẩm Bân lập tức cự tuyệt: "Nghe em, anh che cho em một chút."

Chỉ cần ba bộ nữ trang liền trở thành trạng thái vô định, đến lúc đó không sợ ai nữa.

Dù sao hai người đã này này nọ nọ nhiều lần rồi, có chỗ nào trên người mà chưa thấy qua? Huống chi hiện tại ánh trăng bên ngoài tuy rằng sáng, lại không thể sáng bằng ánh đèn, người nào đó lập tức cởi quần áo.

Nói thật trang phục Tú Hòa cậu cũng không biết mặc cho lắm, Diêm Hình không biết phải che cho cậu cái gì? Xung quanh lại không có ai, liền dùng tay hỗ trợ cùng nhau mặc.

Hai người đàn ông bận rộn hơn 10 phút mới mặc xong váy cưới, Thẩm Bân nhìn giày thêu màu đỏ bên cạnh, cũng đi vào, đúng rồi, còn có mũ phượng khăn quàng vai cũng đội lên, trọn bộ mặc xong không có gì kỳ quái chứ?

Mèo đen cùng tới đây nhìn ký chủ trước mắt, nhịn không được rùng mình một cái, này cũng quá đáng sợ, không biết còn tưởng cương thi từ chỗ nào đó bò ra.

Nhưng thực ra đã thu thập đủ ba bộ nữ trang, nó yên lặng cho ký chủ một like.

Thẩm Bân bớt thời gian nhìn thoáng qua mèo đen, liền vừa lòng gật đầu nói với Diêm Hình: "Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, xung quanh không có việc gì xảy ra, thế giới tiếp theo gặp lại đi, đừng để em chờ quá lâu."

Trên thực tế mỗi lần cậu tới thế giới tiếp theo, không bao lâu là có thể nhìn thấy Diêm Hình, cho nên không tồn tại chữ 'chờ', một câu cuối cùng kia chỉ là cậu thuận miệng nói ra mà thôi.

Nhưng Diêm Hình lại nhớ kỹ, hắn gật gật đầu: "Được, em rời đi trước, rồi tôi lại đi." Không nhìn được Thẩm Bân hoàn toàn rời đi, hắn không quá an tâm.

Đáng tiếc Thẩm Bân lắc đầu: "Không được, người chơi rời đi em mới có thể đi."

......Diêm Hình chỉ có thể rời đi trước, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi Thẩm Bân: "Tôi rất nhanh sẽ tới tìm em."

Thẩm Bân cười: "Ừ."

Mèo đen bên cạnh: "......" Có thể nhanh lên một chút hay không, nó no.

......

Vốn dĩ Diêm Hình định trở lại thế giới hiện thực sẽ lập tức đi tới thế giới tiếp theo, mà khi hắn vừa ra khỏi khoang dinh dưỡng, liền có hạ nhân tới báo, vương thượng cho mời.

Là vua của Tinh Không giới, cha hắn ngày thường thật sự rất bận, hiện giờ bản thân còn đang tiếp quản phát triển số liệu khai phá địa cầu cổ, lúc này có thể có chuyện gì?

Diêm Hình đành phải bớt chút thời gian đi tới tẩm cung của cha hắn.

Thời đại bất đồng, hiệu quả cách âm của nhà ở không phải tốt bình thường, cho nên tận đến khi tiến vào cửa Diêm Hình mới nghe được giọng nói đầy tức giận.

Diêm Thương: "Chuyện của con con tự mình làm chủ là được, cha, nếu ngài nhàn rỗi không có việc gì thì nên nhìn chằm chằm một đứa con trai khác của ngài không được sao?" Một bộ ong bướm khắp nơi.

Diêm Hình: .......

Truyện chỉ được up trên Facebook và Wattpad của Bí~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play