CUỒNG THEO DÕI

Chương 7

Ngày hôm sau, ba người Cao Viễn Phong làm công việc thường lệ dưới sự sắp xếp của nhân viên lễ tân.

Buổi tối đi tham gia tiệc như dự định.

Nhân viên lễ tân cũng là một hậu du khách trẻ hơn 20 tuổi, đặc biệt nhiệt tình. "Nào nào, giám đốc Cố, nếm thử món ăn này, món ăn này đều là dùng vịt đất do người nông thôn nuôi để làm, phi thường chính đạo!”

Cố quản lý gật gật đầu gắp một miếng, bỏ vào trong miệng cẩn thận nhai nuốt, má có chút ung động nhỏ.

Cao Viễn Phong đối với việc giám đốc Cố ăn uống không kịp, không hổ là lớn lên ở nước ngoài nha. Cao Viễn Phong thậm chí hoài nghi hiện tại có một con dao đặt trên cổ giám đốc Cố tướng ăn của anh cũng tao nhã như vậy?

Người thanh niên lại bắt đầu ân cần: “Tới, Cố giám đốc, đây là rượu lâu năm ngon nhất, hương vị phi thường thuần hậu!”

Nói xong liền rót xuống cho giám đốc Cố, không nghĩ tới sắc mặt giám đốc Cố lạnh lẽo, đưa tay đỡ: "Không uống rượu. ”

Nhân viên tiếp tân có chút ngây ngẩn cả người, theo sau lúng túng mà cười ha ha: “Giám đốc Cố thật là một người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ha ha.”

Người ở đây cũng ngây ngốc mà cười theo, trong lòng lại rất buồn bực, nam nhân nào không uống rượu, tảng băng trôi này có phải cũng quá khác biệt hay không.

Trợ lý Tiểu Tỷ thấy thế, vội vàng cầm ly rượu của mình đem đến trước mặt nhân viên tiếp đãi, cười nói: "Mấy ngày trước Cố tiên sinh uống quá nhiều rượu, trở về bị lão bà mắng một trận, hiện tại bỏ rượu rồi. Tôi sẽ uống cho anh ta. ”

Nhân viên lễ tân vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở, rót rượu cho trợ lý tiểu thư: "Không nghĩ tới giám đốc Cố là một người yêu vợ."

Trợ lý Tiểu Tỷ vừa nghe, biết y hiểu lầm "lão bà" trong miệng mình, che miệng cười.

Nhân viên lễ tân vừa nhìn đã chọc cười trợ lý Tiểu Tỷ xinh đẹp, lại thêm dũng khí: "Không nghĩ tới giám đốc Cố còn trẻ như vậy đã tìm được người yêu, chúng ta chỉ sợ cũng không có nữ nhân nguyện ý liếc mắt một cái. Sợ vợ mới tốt, sợ vợ mới là người đàn ông tốt. ”

Trợ lý Tiểu Tỷ vừa nghe lại vui vẻ, nhìn thoáng qua giám đốc Cố chế nhạo nói: “Mau đừng giễu cợt Cố giám đốc, người ta chỉ nghe lão bà nói.”

Cố giám đốc cũng không để ý tới vui đùa của nàng, chỉ lo cúi đầu dùng bữa, toàn bộ quá trình dính một giọt rượu nào, thỉnh thoảng lật xem điện thoại di động một tẹo.

Nhân viên lễ tân vừa nhìn lời khen giám đốc Cố không có diễn, bắt đầu rót rượu cho Cao Viễn Phong: "Cao tiên sinh đến, không nghĩ tới Cao tiên sinh tuổi còn trẻ đã có hành động như ngày hôm nay nha! ”   

Cao Viễn Phong vốn toàn bộ quá trình trong suốt, đột nhiên bị người chú ý tới, quả thực thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy nâng ly rượu đi qua nhận rượu.

"Ha ha, rượu ngon." Ngàn mặc vạn mặc mông ngựa không mặc, Cao Viễn Phong quên hết tất cả mà uống rượu, rượu là rượu ngon, lời nói là lời hay.   

Cơm nước xong trở lại khách sạn, Cao Viễn Phong mới nhớ tới gọi điện thoại cho Chu Kỳ Lân.

Điện thoại vừa kết nối với bên kia truyền đến tiếng phàn nàn: "Sao lại qua một ngày?"

Cao Viễn Phong buồn cười: "Em còn hy vọng thời gian nhanh? Em không muốn có nhiều thời gian để ôn tập sao. ”   

Giọng nói buồn bực: "Anh không có ở đây, em không thể đọc sách được. "  

Cao Viễn Phong nghe thấy Chu Kỳ Lân nói vậy không thấy cảm động, ngược lại lo lắng: "Chu Kỳ Lân, em ôn tập thật kỹ đừng nghĩ lung tung! ”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bất mãn.

Nếu Chu Kỳ Lân bởi vì yêu đương với Cao Viễn Phong mà làm hỏng kỳ thi đại học, người nhà hắn chỉ sợ phải tự tay xé hắn!   

"Được rồi được rồi, yêu em nhất"

Cao Viễn Phong thấy người yêu nhỏ mất hứng, vội vàng kéo theo mặt già trấn an. Cao Viễn Phong cảm thấy mình 26 năm sống đều uổng phí, đối với cậu nhóc nhỏ hơn mình tám tuổi còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt, trên mặt nhất thời nóng lên, nghe tiếng cười khẽ của Chu Kỳ Lân đi ra ban công.   

Vào ban đêm, không khí nóng giảm xuống, gió thổi mát mẻ và thoải mái, nhiệt độ trên khuôn mặt giảm dần.   

"Em phải ôn tập thật kỹ, tương lai của hai chúng ta phụ thuộc vào em."

Cao Viễn Phong đứng ở ban công đùa giỡn, bất chấp tất cả xu thế. Nghe tiếng cười khẽ ở đầu kia, Cao Viễn Phong nhìn ra xa: Bóng đêm ở đây thật đẹp.

Cúp điện thoại, Cao Viễn Phong ra ngoài tản bộ, vừa mới đi tới tiểu hoa viên khách sạn, thấy bên cạnh vườn hoa có một bóng lưng cao lớn quen quen, đến gần nhìn, là Cố đại nhân.

Cố giám đốc đang cúi đầu gọi điện thoại, cũng không chú ý tới con chuột nghe lén Cao Viễn Phong.   

Đến gần hơn một chút, lén nghe lặng lẽ.

Cố giám đốc nhẹ giọng nói chuyện. Phỏng chừng người ở đầu dây bên kia đang hỏi tình hình bữa tiệc.   

"Ừm, không uống rượu."   

"Ừm, sẽ không thức đêm."   

"Biết rồi, sẽ chú ý."   

"Phốc——"   

Cố đại nhân nghiêm túc trả lời như báo cáo tình hình, Cao Viễn Phong cư nhiên đáng xấu hổ nở nụ cười, đây thật sự là băng sơn đại ma vương của bộ phận bọn họ sao?

Giám đốc Cố không biết động tĩnh bên này, còn đang nói chuyện với người bên kia, băng trên mặt cũng tan chảy.   

"Lần sau điện thoại anh phải nghe."   

"Hả? Tắm à? Tắm cũng nên để điện thoại di động gần đó. ”   

"Ừm... Nhớ em không? ”   

Sau đó Cố giám đốc khẽ nở nụ cười, phỏng chừng nghe được đáp án trong dự đoán.

Cao Viễn Phong thật muốn tự chen vào hai mắt, hận không thể hướng bốn phía chào hỏi: Mau đến xem! Giám đốc bộ phận môn ngàn năm mặt than đang cười!

Cố giám đốc cùng đầu bên kia còn đang gọi điện thoại, đang lúc Cao Viễn Phong nghe lén ở đầu này, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén, sau lưng Cao Viễn Phong lạnh lẽo nhìn sang bên cạnh, trợ lý Tiểu Tỷ xinh đẹp mặc gợi cảm, đang khoanh tay, nghiêng đầu trêu ghẹo nhìn hắn.

"Ha ha, anh cũng đến tản bộ nha?"

Cao Viễn Phong bị người ta bắt gặp làm chuyện xấu xấu hổ đi tới, nhịn không được đánh giá trợ lý Tiểu Tỷ, Cao Viễn Phong trong nháy mắt nghĩ Cố quản lý cùng trợ lý tiểu thư mới thật tuyệt xứng đi.

Đáng tiếc trên thế giới có một số điều trên thế giới này không thể nói rõ ràng.

Trợ lý Tiểu Tỷ gật đầu: "Đi dạo một chút?" Nói xong mang theo Cao Viễn Phong vào bên trong lấy chút rượu, ngồi vào bên cạnh hồ bơi ngoài trời.

“Chậc, a, rượu ngon!” Uống xong một ngụm rượu vang đỏ, Cao Viễn Phong đều sắp cảm động đến khóc, hôm nay rượu lâu năm cùng rượu vang đỏ đêm nay đều rất xa xỉ.

Trợ lý Tiểu Tỷ cũng thấy vậy nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, gật gật đầu: “Ừm.”

Trợ lý Tiểu Tỷ ánh mắt có chút mê ly, phỏng chừng tâm tình không tệ. Cơ hội không thể bỏ qua, Cao Viễn Phong lơ đãng mở miệng nói: "Bọn họ quen nhau bao lâu rồi? ”

“Ừm, cũng 10 năm rồi đi.”

10 năm? Hắn cùng Chu Kỳ Lân quen biết cũng không tới 10 tháng, nghĩ đến 10 năm sau Chu Kỳ Lân đang khỏe mạnh cùng người đến tuổi trung niên là mình, Cao Viễn Phong yết hầu một trận chua xót.

"Kinh doanh một mối quan hệ 10 năm không dễ dàng." Nhớ tới giám đốc Cố cũng giống như mình hơn 20 tuổi, Cao Viễn Phong cảm khái nói.

Trợ lý Tiểu Tỷ cười cười: "Thật ra thời gian hai người hẹn hò cũng chỉ có hai năm nay, thời gian khác đều đang truy đuổi mà thôi. ”

“Truy đuổi?”

"Ừm, người nọ cũng không phải ngay từ đầu đã thích nam nhân."

Cao Viễn Phong sau khi nghe xong không nói gì.

Mấy ngày kế tiếp sự tình không nhiều lắm, bọn Cao Viễn Phong theo nhân viên lễ tân đi khắp nơi chơi lung tung.

Đến ngày cuối cùng, Cao Viễn Phong dậy sớm thu dọn hành lý, bọn họ muốn bắt máy bay buổi trưa. Nhưng nhân viên lễ tân khăng khăng tự bỏ tiền túi, đưa ba người đến cửa hàng gần đó mua một ít đồ kỷ niệm, thu thập xong liền ra cửa.

Đến cửa hàng, Cao Viễn Phong tùy tiện chọn một món đồ trang sức nhỏ, chỉ chờ bọn giám đốc Cố. Trợ lý Tiểu Tỷ đối với đồ vật trong cửa hàng không mấy hứng thú, không mục đích đảo quanh.

Nhưng giám đốc Cố luôn luôn đối với chuyện gì cũng thiếu hứng thú lại một thái độ khác thường, hơi cúi xuống tinh tế quan sát từng vật phẩm, gặp được vật hợp tâm ý liền đưa tay cầm lấy xem kỹ.

"Tiên sinh, đây là mặt dây chuyền tình nhân phổ biến năm nay nha, ngài có thể cùng người yêu của ngài đeo." Nhân viên cửa hàng thấy Cố giám đốc trong tay cầm hai mặt dây chuyền, biểu tình không giống lạnh băng như khi vào cửa, lập tức ra sức đề cử.

Giám đốc Cố nghe xong sắc mặt trong chốc chốc nhu hòa rất nhiều, gật gật đầu, đưa đồ trong tay cho nhân viên bán hàng: "Lấy cái này. ”

Trên đường trở về, Cao Viễn Phong nhìn thấy Cố giám đốc bên cạnh vẫn tỉ mỉ quan sát mặt dây chuyền trong tay, giống như tiểu hài tử vừa mua được đồ chơi yêu thích đến không rời tay.

Trở lại khách sạn, còn có bốn giờ mới đến sân bay, gọi điện thoại cho Chu Kỳ Lân thông báo trước một tiếng, Cao Viễn Phong nhất thời nhàm chán, đành phải ra ngoài đi một tẹo.

Mới vừa đi ra ngoài, thấy Cố giám đốc lỗ tai dán di động đứng ở trước cửa sổ, cũng không nói gì, cũng không biết là không gọi hay là đang nghe.

Cao Viễn Phong lại một lần nữa hiếu kỳ bộc phát, lén lút áp sát sau lưng giám đốc Cố.

“Em nói, không thể!”

Cố giám đốc đối với điện thoại nói, đã có điểm tức giận.

Cố giám đốc tựa hồ thật sự sinh khí, cũng không hề phát hiện Cao Viễn Phong đang nghe lén ở sau, tiếp tục nói: “Amh muốn đi, em sẽ chở anh đi, nhưng không được đi một mình!

“Anh có ý gì?

“Cao Vị Nhiên, có phải anh còn nhớ thương nữ nhân hay không?

“Em không quan tâm nàng thế nào, em nói lại một lần nữa, không được cùng nữ nhân khác một mình gặp mặt!”

Mãi cho đến khi lên máy bay, sắc mặt Cố giám đốc đều rất khó coi, thế cho nên ngay cả tiếp viên hàng không xinh đẹp đến hỏi thăm cũng nơm nớp lo sợ, Cao Viễn Phong ngồi bên cạnh Cố giám đốc kêu khổ không ngừng, hận không thể muốn đắp chăn lên trên mặt.

Hết chương 7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play