CUỒNG THEO DÕI
Phiên ngoại: Sau Kết Hôn
“Thân ái, chừng nào anh đến?" Đầu kia truyền đến thanh âm làm nũng của Chu Kỳ Lân.
“Nhanh lắm, anh đang thay quần áo. Không nói nữa, xong liền ra cửa.”
Cao Viễn Phong kẹp điện thoại di động, tùy ý gãi tóc, liền lấy hộp cơm giữ nhiệt lên, chạy như bay ra cửa.
Ngày mai chính là ngày ngủ ngon cuối tuần, hôm nay rõ ràng hẳn là thứ sáu vui vẻ, Cao Viễn Phong lại chỉ có thể vội vàng nấu cơm, đưa cho lão công tăng ca của mình. Không có biện pháp, là một *tiểu mao đầu mới vào công ty, Chu Kỳ Lân muốn nắm lấy cơ hội biểu hiện nhiều là bình thường. Hơn nữa, đó là những gì hắn muốn thấy.
(*)Thông thường cụm từ này dành chỉ (nam) thanh niên, tính tình bồng bột,...thấy cái mới muốn nếm mùi (ờ theo tui hiểu, sai thì mọi người để lại cmt nha)
Nói đến chuyện tìm việc làm sau khi tốt nghiệp, Cao Viễn Phong thật sự không rõ trong đầu đứa nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì, để cho doanh nghiệp nhà nước đại danh đỉnh đỉnh không đi, nhất định phải đến công ty của hắn tìm một chức vị chuyên nghiệp không quá đối xứng. Mặc dù công ty của ông cũng là một doanh nghiệp lớn nổi tiếng, tất cả các khía cạnh là rất tốt, nhưng phương hướng phát triển của công ty cùng chuyên môn của Chu Kỳ Lân quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Chu Kỳ Lân vào nơi này có thể nói là không có đất dụng võ.
Nhưng Chu Kỳ Lân hoàn toàn mặc kệ những thứ này, uy hiếp, đe dọa khuyên bảo đối với Cao Viễn Phong vân vân không động đậy, cố ý vào công ty của Cao Viễn Phong, cùng hắn trở thành đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Đối với việc này, cao Viễn Phong trong lòng có chút mâu thuẫn.
Ở một phương diện khác, chức vị trước mắt của Chu Kỳ Lân đích xác không có lợi cho sự phát triển sau này của hắn, ở cương vị này, chỉ chôn vùi lắp tài hoa của hắn, lãng phí trình độ học vấn cao của hắn; mặt khác, Cao Viễn Phong mỗi ngày về đến nhà, bất kể là nấu cơm hay là ngủ, hoặc là tắm rửa, Chu Kỳ Lân đều sẽ giống như một con rắm dính lấy anh, đi chỗ nào cùng chỗ đó, ngay cả anh đi toilet cũng ở cửa canh giữ.
Ở nhà, Cao Viễn Phong một chỗ thời gian không vượt qua nửa giờ.
—— Nửa giờ kia là thời gian Chu Kỳ Lân lên toilet phóng thích.
Phương thức ở chung không khoảng cách như vậy hiển nhiên làm cho hắn có chút chán ghét, hiện tại Chu Kỳ Lân lại chạy tới làm việc cùng một công ty với hắn, lúc nghỉ ngơi hoặc là làm việc đều sẽ mượn cơ hội tới trêu chọc hắn, điều này làm cho Cao Viễn Phong phi thường bối rối, thậm chí có chút phản cảm.
Hắn không có cách nào mở miệng nói cho cậu nhóc đang đắm chìm trong bể tình, hắn muốn có một không gian một mình, rốt cuộc tuổi nhi lập chính mình, dù sao chính mình cũng đã lớn không thể không vì một số hiện thực mà suy nghĩ.
Khác với Chu Kỳ Lân, Cao Viễn Phong đã sớm đến giai đoạn quan tâm đến củi gạo mắm muối.
Hầu hết thu nhập của hắn nằm trong ngân hàng và một phần nhỏ để trả tiền dưỡng lão. Chu Kỳ Lân sau khi biết Cao Viễn Phong gửi tiền dưỡng lão cho hai người, giễu cợt hắn hồi lâu, cười nói hắn lo lắng: tuổi còn trẻ đã chuẩn bị để đảm bảo cho cuộc sống mấy chục năm sau.
Nhưng cười thì cười, Chu Kỳ Lân rất nhanh lấy thẻ lương của mình ra giao cho Cao Viễn Phong bảo quản, mỗi tháng chỉ nhận được một khoản tiền nhỏ làm tiền tiêu vặt từ chỗ hắn.
Người trẻ tuổi ăn xài phung phí là khó tránh khỏi, hơn nữa gia cảnh Chu Kỳ Lân giàu có, không biết cần kiệm tiết kiệm, Cao Viễn Phong đã sớm có lo lắng này. Hiện tại hắn chủ động giao thẻ lương cho hắn bảo quản, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Từ khi kết hôn tới nay, Chu Kỳ Lân các phương diện đều làm cho Cao Viễn Phong rất hài lòng. Chính là đứa nhỏ này thật sự là quá ỷ lại.
Chẳng những phải một ngày hai mươi bốn giờ gặp mặt, ngay cả tăng ca cũng muốn Cao Viễn Phong đi cùng.
Cao Viễn Phong vốn tưởng rằng Chu Kỳ Lân vừa tăng ca, mình cuối cùng cũng có thể cùng hắn kéo dài khoảng cách, nhân cơ hội thả lỏng, nào ngờ vừa về đến nhà mở xong một bồn tắm nước ấm, chuẩn bị ngâm mình lần đầu tiên trong mấy năm qua không có Chu Kỳ Lân tắm, liền nhận được điện thoại của Chu Kỳ Lân.
—— “Bảo bối, em đói bụng.”
"Em có thể xuống dưới lầu công ty mua chút đồ ăn, rất thuận tiện." Cao Viễn Phong từ chối nói.
—— "Em đã lâu không ăn đồ bên ngoài, ăn không quen. ”
"Vậy em càng phải thích ứng."
—— Em có thể thích ứng với việc ăn bên ngoài, nhưng không thể thích ứng khi mà không có anh."
“…… Được rồi, anh làm xong rồi đưa nó cho em." Cao Viễn Phong thở dài.
Cao Viễn Phong có khi căm hận mình mềm lòng, bằng không hắn cũng không cần vội vội vàng vàng tắm rửa ra cửa như vậy, ở trên tàu điện ngầm chật chội cẩn thận ôm một hộp cơm lớn, bị giày cao gót nhọn giẫm đến muốn mắng mẹ (nó).
Đến cửa công ty, Cao Viễn Phong bất ngờ đụng phải Cao Vị Nhiên.
"Chào buổi tối."
Người nọ vẫn ôn hòa cung kính như vậy.
"Chào buổi tối, anh cũng tới đưa đồ ăn khuya?"
"Cũng..." Cao Vị Nhiên cúi đầu nhìn thứ trong tay Cao Viễn Phong, cười cười: "Đúng vậy. ”
Đáng tiếc hai người không phải đi cùng cái bộ môn, vào đại lâu liền tách ra.
Đáng tiếc hai người không phải đi cùng một bộ phận, vào tòa nhà liền tách ra.
Cao Viễn Phong nhìn chăm chú vào bóng lưng gầy yếu của Cao Vị Nhiên nhưng cao ngất, lắc đầu.
——Người này vẫn là một bộ dáng mềm yếu.
Ngẩng đầu thoáng nhìn thấy một người đàn ông, đang tay vịn lan can, nhìn xuống Cao Vị Nhiên đang đi lên phía bên kia, Cao Viễn Phong hướng trên lầu chào hỏi: "Chào buổi tối, giám đốc Cố."
"Anh cuối cùng cũng tới."
Chu Kỳ Lân từ bộ phận bên kia đi ra, thấy Cao Viễn Phong đang ngửa đầu nhìn cái gì đó, đi tới bắn trán hắn: "Không được nhìn. ”
"Tê —— tiểu tử chết tiệt, tại sao lại xuống tay nặng như vậy?"
Chu Kỳ Lân ôm cổ hắn, cười nói: "Đừng nghĩ quá nhiều nga. ”
Cao Viễn Phong vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Anh có thể nghĩ cái gì đây? ”
Từ lần đón ở sân bay nhìn thấy Cố Giản ở cùng một chỗ với Cao Viễn Phong, Chu Kỳ Lân đối với anh có loại đề phòng thật sâu.
Điều này làm cho Cao Viễn Phong có chút khó hiểu, thường nói với hắn: "Giám đốc Cố người ta sao lại coi trọng anh??? ”
—— hắn còn không nghĩ cao tới như vậy.
Chu Kỳ Lân hiển nhiên là không hài lòng với đáp án này, hai người ở cùng một bộ phận, sớm chiều ở chung, khó ngủ nhìn thêm vài lần…
Vừa xuống lầu, Chu Kỳ Lân phát hiện ánh mắt của Cao Viễn Phong nhìn lên lầu rất tập trung, còn tập trung hơn so với khi nhìn chính hắn, khiến hắn nhất thời cảm thấy bối rối.
Cao Viễn Phong lấy thức ăn ra, an ủi: "Em cho rằng ai có mắt nhìn kém như em, sẽ coi trọng anh?"
Cao Viễn Phong một lời trúng đích, từ đây đánh mất lo lắng của Chu Kỳ Lân.
____________________
Editor: Vui vẻ sau những người edit
(ϋ)/♩. Tui đang chuẩn bị edit mọi bộ nữa hí hí ( ˙꒳˙)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT