Triệu Kim Uyên có thể được xem là cô dâu đẹp nhất vào thời điểm đó. Đám cưới ái nữ nhà họ Triệu thu hút rất nhiều sự quan tâm của công chúng.
Thần sắc, dung mạo tuyệt mỹ kia thật khiến người ta khó lòng mà rời mắt khỏi. Nàng dâu đứng ở cuối hành lang, váy cưới trắng tinh, trêи người đeo trang sức tinh xảo,nắng vàng soi vào ô cửa khiến cô như mang trêи mình một vầng hào quang tỏa sáng. Nhưng đâu ai biết được, sâu trong đôi mắt đượm buồn kia là một sự tủi thân, cô độc. Vì sự nghiệp gia tộc, họ đành lòng bán cả con gái. Kim Uyên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô biết rõ anh cũng như cô, đều là con tốt thí mạng trêи bàn cờ.
Đêm đó, bước vào phòng tân hôn, nhìn chiếc giường đỏ trống không, Kim Uyên hiểu ra tương lai của bản thân. Cô không khóc. Chỉ cảm thấy thật đơn độc, trống vắng. Kim Uyên nhìn người con gái mỹ mạo tuyệt sắc trong gương. Thật xa lạ. Cô nhanh chóng tẩy trang, trở lại làm cô nữ sinh đơn thuần như ngày nào.
18 tuổi, khi các cô gái khác được tự do học tập, làm việc mình thích, thì Triệu Kim Uyên cô phải thành thân cùng thiếu gia độc nhất nhà họ Trịnh, Trịnh Văn. Người ngoài ngưỡng mộ tung hô. Nhưng hào quang này liệu có thực, hay chỉ là thứ ánh sáng mỏng manh nhìn thấy được nhưng mãi mãi không thể chạm vào.
…
Kim Uyên là một cô gái lễ phép, cởi mở, một người tự tin trong giao tiếp và ứng xử nên cô nhanh chóng lấy được lòng gia đình chồng. Ai nấy đều cảm thấy rất vừa ý cô con dâu này mà trở nên thân thiết với cô. Tất cả mọi người đều thích Kim Uyên trừ Trịnh Văn ra. Cô dường như là cái gai nhọn trong mắt hắn. Dù mang danh vợ chồng, nhưng hai người chưa một lần ngủ chung chăn.
“Uyên à, ta biết tính của thằng Văn rất khó chiều, cực cho con rồi.”-Mẹ chồng cô là một người hiền lành, bà có xuất thân trong một gia đình bình thường nên đối xử với ai cũng rất bình dị.
“Dạ đó là bổn phận của con mà, mẹ đừng lo quá.”-Kim Uyên cười hiền, nâng tách trà sen nhấm nháp một ngụm.
“May mà nó lấy được con. Nhưng sao không lo cho được. Ta chỉ mong có cháu để ẩm bồng cho vui nhà vui cửa, con không mong sao?..” -mẹ chồng cô thở dài.
“Dạ, con chỉ là không muốn bắt ép anh ấy…”
Mẹ chồng cô cũng hiểu, con trai bà thật quá khó chiều, vợ vừa đẹp vừa giỏi lại chỉ đi thích con bé hồi đó từng bị gia đình hủy hôn.
Trời đã tối, Kim Uyên sau màn uống trà đàm đạo cũng xin phép trở về phòng mình. Cô không buồn bật đèn lên, chỉ muốn lên thẳng giường để ngủ. Ngay khi cô đóng cửa phòng lại thì có tiếng người từ đằng sau vọng đến:
“Cô thật có khiếu diễn xuất!”
Kim Uyên bị hắn dọa cho giật bắn người.
“Ai?”- cô đưa tay định bật công tắc đèn thì lập tức bị người kia bắt lấy, lôi thẳng lên giường ngủ.
“Đau, buông tôi ra!!”
“Không phải cô luôn mong chờ ngày này sao?”
“Anh thả tôi ra!”
Kim Uyên bị Trịnh Văn kìm chặt, bất lực vùng vẫy dưới người hắn. Nhưng không dừng lại ở đó, Trịnh Văn hôm nay có mùi men rượu, trong cơn say, hắn ta không còn kiềm chế cảm xúc bản thân được nữa.
“Trịnh Văn, anh say rồi!”
Kim Uyên hoảng sợ khi hắn bắt đầu mò mẫn da thịt cô, bàn tay đàn ông luồn vào bên trong, thuần thục gỡ bỏ mắc cài chiếc áo ngực. Kim Uyên thở hắt ra, giọng nói trở nên run rẩy.
“Này, tôi không cho phép anh…”
“Tôi là chồng cô, vừa rồi chính miệng cô nói, đây là nghĩa vụ của cô cơ mà!”
Hắn tinh quái nhìn cô bằng ánh mắt đầy chết chóc. Kim Uyên bỗng thấy rợn người.
“Không được!”
Tay hắn áp lên bầu ngực căng tràn của thiếu nữ. Đỉnh nhũ hồng hào bị ngón tay hắn trêu ghẹo mà săn cứng.
“Ưm…”-Trịnh Văn thô bạo đưa ngón tay vào kiểm tra, mật ngọt đã thấm đẫm ra bên ngoài. Cảm giác này thật khó chịu, Kim Uyên cảm thấy thân thể nóng bừng, bên dưới trở nên ướt át.
“Thứ đàn bà ɖâʍ tục!”-Hắn thì thầm, rồi cắn mạnh vào vành tai đỏ ửng của cô, mạnh đến nỗi vết cắn bị rỉ máu. Kim Uyên cắn răng, trêи chiếc giường to lớn này, sức cô không đủ để chống lại hắn.-“Đừng tỏ vẻ ngây thơ trước mặt tôi!”
Trịnh Văn thô bạo đẩy vật cứng của mình vào trong. Bên dưới chợt truyền đến từng cơn đau buốt đến xe da thịt, máu xử nữ theo dịch nhầy chảy ra ngoài.
Con thú ngang tàng kia bắt đầu tung hoành, ngang tàng ngấu nghiến Kim Uyên. Cơ thể nhỏ bé phải căng lên hứng chịu từng đợt mạnh bạo của tên kia. Từng cú thúc mình của hắn như đem theo tất cả sự uất ức, giận dữ giáng xuống người cô.
Trịnh Văn như một trận cuồng phong, đánh quật hết mọi sự kiêng cường nơi Kim Uyên. Cô yếu ớt bám vào người hắn đầy cam chịu. Sau trận mây mưa, con thú dữ bên trong Trịnh Văn cuồng nộ nhả hết những tinh túy vào người Kim Uyên. Hắn rút vật cứng ra, thứ dịch trắng đục cũng từ đó mà tuôn trào.
Xong chuyện, Trịnh Văn nằm xuống bên cạnh Kim Uyên, rất lâu sau cũng không thấy nhúc nhích. Kim Uyên nghĩ hắn vừa mệt vừa say nên chắc đã ngủ mất. Cô cũng bị hắn hành hạ đến sức cùng lực kiệt, thân thể mệt mỏi không tài nào ngồi dậy nổi.
Nhưng rồi Kim Uyên lấy hết sức lực còn sót lại, cố gượng người ngồi dậy. Cô thật không thể chịu nổi một người như hắn.
“Đừng…”
Cô vừa nhích người ra sát mép giường, gã đã nắm tay cô kéo lại. Nhưng nhìn lại thì hắn vẫn còn mê ngủ. Cô muốn gỡ bàn tay kia ra nhưng hắn càng nắm chặt thêm. Chợt Trịnh Văn rêи rỉ, mày hắn chau lại, vẻ mặt toát lên vẻ đau đớn.
“Linh…Linh Nga…đừng…đừng bỏ tớ…”
Kim Uyên ngây người nhìn người đàn ông mang danh chồng mình. Một hàng lệ khẽ lăn dài trêи gò má. Linh Nga, cái tên đó đã rất lâu rồi cô mới nghe lại. Không ngờ bản thân lại rơi vào mớ hỗn độn này.
Nhớ lúc đó, lần đầu gặp hắn, cô đã rung động trước chàng trai ngọt ngào đó. Chỉ tiếc là không lâu sau, hắn đã có người yêu, lại còn là vị hôn thê được đính ước. Cô gái may mắn kia là bạn thân của cô, Kim Uyên xem người đó như chị em của mình.
Vì thế cô đành cất giấu thứ tình yêu đơn phương này sâu trong tim. Không một lần nào muốn nhắc đến nó nữa.
Nhưng ông trời thật oái am, cuối cùng cô lại được đính ước cùng hắn. Kim Uyên không biết nên buồn hay vui. Giờ đây hắn đã là chồng cô, nhưng sự ngọt ngào kia lại không dành cho cô.
Kim Uyên như con cờ của gia tộc, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô, chưa từng được hỏi là bản thân muốn gì, kể cả cha mẹ cũng xem cô như con bài may mắn. Gả vào nhà này, dòng tộc cô bước thêm một nước vinh quang, còn Kim Uyên trượt dài trong ngã rẽ số phận.
Nhìn cơ thể bầm tím, ướt át, tàn tạ của mình trong gương, Kim Uyên không mảy may suy nghĩ chui vào bồn tắm, vặn nước. Tiếng nước róc rách chăm đầy bồn tắm. Kim Uyên cầm ra một cây dao nhỏ.
Cô thật sự không muốn sống nữa.
Từng nhát dao cắt khiến da thịt cổ tay trở nên chằng chịt, máu đỏ rất nhanh đã phun ra. Kim Uyên nhấn chìm hai cánh tay máu xuống nước, bồn tắm liền được nhuộm một màu đỏ ao.
Cô nhắm mắt, làn nước mát lạnh rửa trôi đi sự tủi nhục trong lòng cô, thật dễ chịu, chỉ cần ngủ một giấc, cô sẽ mãi mãi được giải thoát.
…
Không biết trải qua bao lâu, Kim Uyên chỉ thấy cơ thể bỗng dưng nhẹ bổng. Cả người được nhấc lên khỏi mặt nước, có thứ gì đó vô cùng dễ chịu bao bọc thấy người cô, thật ấm áp.
Sau đó Kim Uyên tỉnh dậy đã thấy bản thân đang nằm trêи giường, hai tay đều được băng bó. Từ xa, có bóng người đứng bên cửa sổ, là hắn. Trịnh Văn phát hiện cô đã tỉnh liền trực tiếp đến cạnh giường. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, môi khẽ nhếch lên cười.
“Cô là vợ của tôi, thì hãy làm tròn nghĩa vụ đi, đừng hòng trốn thoát.”
Trịnh Văn nói rồi quay lưng đi ra khỏi phòng, để lại Kim Uyên một mình trong căn phòng đầy cô độc. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, lòng Kim Uyên cuồn cuộn đau xót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT