Từ Lâm mở cánh cửa khổng lồ. Căn phòng sâu thẳm hiện lên trước mắt. Bên trong chẳng khác gì một đống hoang tàn hỗn độn nhuộm một màu đỏ thẩm của máu. Máu tươi phủ kín khắp nơi, những vệt máu bắn dài trêи tường, những vũng máu đọng loang lổ trêи nền đất. Bên dưới, xác người năm la liệt, đa số là những nhà nghiên cứu.
Các đồng đội đều được hắn cử sang các phòng khác cứu người, còn Trịnh Văn phải do chính tay hắn xử lý. Với hiện trạng này, xem ra công việc của hắn đã được giãn lược bớt phần nào.
Từ Lâm lẳng lặng đi sâu hơn vào bên trong. Mùi chết chóc lan tỏa khắp nơi khiến người ta sởn cả gai tóc.
Ở cuối căn phòng là bộ ghế sofa và người nằm trêи ghế không ai khác, chính là Trịnh Văn.
Gã đã bị giết chết, trêи người là vô số đường chém, trêи ngực còn ghim một thanh gươm.
Từ Lâm mặt lạnh tanh nhìn cái xác của cha mình. Hắn nhận ra vết chém cùng hung khí đó-một loại song đao.
Từ Linh-cô em gái của hắn, từng học sử dụng song đao, là một bộ môn để rèn luyện sức khỏe. Xem ra kỹ thuật của cô đã tiến bộ đáng kể.
Từ Lâm đảo mắt nhìn quanh. Chợt hắn ta bước về sau một bước, lập tức một thanh gươm sắt lẽm vung xuống ngay trước mặt anh.
Từ Lâm nhanh tay bắt lấy kẻ chủ mưu. Nhưng người đó lại thoăn thoắt thoát được, vút cái đã hòa vào bóng đêm. Từ Lâm nhắm mắt cảm nhận động tĩnh.
Không gian tĩnh mịch lần nữa lại phát ra tiếng động. Nhưng lần này, Từ Lâm không tránh nữa, anh ta đứng im như một pho tượng.
Tiếng đâm vang lên.
Từ Lâm khẽ rêи nhẹ, mày hơi nhăn lại.
"Anh không né?"-Cô gái đó thả tay khỏi thanh đao, mặt lộ ra vẻ bất ngờ trước hành động của Từ Lâm.
Từ Lâm nhìn xuống thanh kiếm dài ghim trêи bụng, máu từ miệng vết thương đã bắt đầu chảy ra.
Đối diện người trước mặt, hắn không thấy giận dữ, việc này hắn đã linh tính được trước. Nhưng tình cảm là thứ không thể giấu diếm, thật tình, sâu trong tâm trí Từ Lâm vẫn thấy rất đau lòng. Cô em gái hắn yêu thương nhất lại trở thành kẻ thù của hắn.
Từ Lâm cầm tay cô gái kia lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng khụy xuống nền đất. Tuy vậy tay vẫn khư khư nắm chặt lấy người kia.
Từ Lâm hít thật sâu, cố nén đau, thì thào nói.
"Từ Linh, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em!"
Cô gái đâm hắn, vẻ ngoài thật giống Nhật An. Nhưng ánh mắt đó, biểu cảm đó, đường vung đao khi nãy, chắc chắn không là ai khác ngoài Từ Linh.
"Lâm à, đúng là không gì có thể qua mắt được anh!"
Từ Lâm phì cười, cơn đau từ bụng lại truyền lên. Anh thở hắt ra, cố mở mắt nhìn cho rõ người đối diện. Gương mặt này, lâu lắm rồi anh mới được thoải mái ngắm nhìn.
"Tôi đã từng rất yêu anh!"-Cô gái đó quì xuống, tay đưa lên vuốt ve gương mặt của hắn.
Ánh mắt Từ Lâm khẽ giao động. Đúng rồi, có lẽ Nhật An cũng cảm thấy như vậy. Phút chốc, Từ Lâm không còn nhận ra sự khác biệt giữa hai người nữa. Trong mắt Từ Lâm bây giờ, mọi lời em gái hắn nói ra, đều cảm giác như chính là nỗi niềm của Nhật An vậy.
"Anh biết!"
"Chẳng phải, anh cũng đã có cảm giác đó sao?"
"Lúc đó chúng ta đều là những đứa trẻ."
Nghe câu trả lời đó, "Từ Linh" cảm thấy lồng ngực thật khó thở. Cô bật cười trong đau khổ.
"Còn tôi thì mãi mãi không bao giờ có thể trưởng thành được như các người."
Từ Lâm ôm chặt cô em gái vào lòng, mặc kệ cô vùng vẫy muốn thoát ra, mặc kệ vết thương ngày càng tệ hơn. Hắn cảm nhận được nỗi đau của cô, đó là cả một tuổi thơ bị đánh cắp. Hắn biết từ nhỏ Từ Linh đã là một đứa bé đáng thương, nên lúc nào cũng muốn dành cho cô thứ tốt nhất. Trước hành động của anh trai, có gì đó khiến "Từ Linh" thật sự rung động.
"Xin lỗi, vì mọi thứ! Anh không bao giờ hết thương em!"
Cô gái trong lòng hắn chợt trở nên thật tĩnh lặng. Nhịp thở vẫn đều đều, nhưng cơ thể đã thôi không run rẩy nữa.
Yêu và thương. Cái nào nặng hơn?
"Từ Linh" lén nhìn hắn. Gương mặt quen thuộc kia vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Tình cảm của hắn dành cho cô cũng vậy. Là cô đã sai rồi ư?
Vì yêu mà cô sinh hận. Mọi thứ trong mắt cô đều trở nên thật xấu xa, vô nghĩa. Cô vì yêu mà muốn cướp anh về tay mình. Còn anh vì thương cô em gái này, mã đã đứng chịu lấy mũi đao của cô không chút do dự.
Vết thương của Từ Lâm trở nên rất tệ, máu đỏ không ngừng tuôn ta. Tay "Từ Linh" cũng bị máu tươi nhuộm đỏ ngắc. Từ Lâm tuy cứng rắn chịu đựng nhưng chắc chắn không thể trụ thêm được bao lâu.
"Từ Linh" không biết từ khi nào đã òa lên khóc. Nước mắt cô tuôn ra như một đứa trẻ. Cô sai rồi. Dù anh suốt đời xem cô là em gái, yêu thương, chăm sóc đứa "con hoang" như mình, nhưng cô lại mù quáng muốn cướp mạng anh.
Từ Lâm khẽ vuốt tóc cô. Đứa em gái này, năm đó hắn đã để mất một lần, nay cô vẫn là em gái hắn. Vẫn yếu đuối như ngày hắn mới gặp cô.
"Linh à, anh vô dụng, không cứu được em. Là anh hai không tốt."
"Từ Linh" nãy giờ im lặng, cuối cùng thở dài. Nơi này sớm đã không thuộc về cô. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận tí hơi ấm hiếm hoi. Thật dễ chịu, cảm giác này lâu rồi cô mới được nếm trải. Giống như những ngày xưa, ngày yên bình khi ấy.
"Lâm, cảm ơn, em không làm phiền mọi người nữa....Nói với mẹ là em yêu mẹ nhiều lắm...." - Từ Linh không mở miệng ra, nhưng tiềm thức Từ Lâm cảm nhận được rõ từng câu chữ mà cô muốn gửi gắm.
Rồi "Từ Linh" nhắm nghiền mắt lại. Hơi thở của cô phút chốc nhẹ nhàng hơn, mỗi nhịp đều nhẹ bâng đến gần như không còn nghe thấy nữa.
Khoảng lặng trôi qua, Từ Lâm không biết đã trải qua bao lâu, nhưng vết thương trêи bụng anh đã ngưng chảy máu dù lưỡi đao vẫn còn ghim trêи thành bụng.
Hắn lay nhẹ cơ thể nhỏ nhắn trong lòng mình. Hơi ấm vẫn còn đó, nhưng cơ thể dường như không còn chút sinh khí nào nữa.
"Nhật An..." - Hắn run run vuốt ve gò má mềm mại của cô.
Nhưng người trong lòng Từ Lâm không có chút cử động nào. Hắn lại ôm chặt cô hơn, muốn sưởi ấm cho cô. Nhưng dần dà, gương mặt kiều diễm cũng trở nên nhợt nhạt, cánh tay đặt trêи người hắn cũng nhẹ nhàng buông rơi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT