Lời của Raymond khiến mọi người trong hành lang đồng loạt nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.

Trong lòng Lê Tiệm Xuyên hơi rục rịch, nhưng khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, mà hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Nếu anh đã nói thế, vậy thì anh Raymond, anh có phiền trò chuyện riêng với tôi không?”

Hỏi Raymond, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại nhìn sang Bob.

Chỉ là, biểu hiện của Bob khiến Lê Tiệm Xuyên cảm thấy hơi lạ.

Bởi vì Bob không có vẻ quá ngạc nhiên hay lo lắng về thông tin và ngụ ý nào đó trong lời nói của Raymond, ánh mắt Bob nhìn Raymond cất giấu sự khinh bỉ khó phát hiện.

Đối với câu hỏi của Lê Tiệm Xuyên, khuôn mặt nghiêm túc của Bob nở một nụ cười không có vấn đề gì.

“Chuyện này không trái với thủ tục, Loose.”

Giọng điệu của Bob nghe rất thân thiết: “Nhưng anh nên tranh thủ thời gian, năm phút, chúng ta không có gì đáng để nói với hắn cả.”

Bob vỗ vai Lê Tiệm Xuyên và ra hiệu cho hai cảnh sát kia buông tay ra.

Thông qua lời nói và động tác của Bob, rất dễ đoán được mối quan hệ giữa Loose và Bob chắc chắn không phải là mỗi quan hệ giữa cảnh sát và công tố viên.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên nhớ rõ trong vụ án giết người trên đường hoa Tulip, hình như Bob đâu có biểu hiện gì quen thuộc với hắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Tin tôi, sẽ nhanh thôi.”

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười, đẩy cánh cửa căn phòng bên cạnh mình, để Raymon vào trước, rồi bản thân mới đi vào và đóng cửa lại.

“Ngài Loose…”

Sau khi cánh cửa đóng lại, Raymond đang trong trạng thái căng thẳng và lo lắng lập tức thả lỏng.

Raymond liếc nhìn cánh cửa đóng kín, từ từ bước đến cửa sổ, chiếc còng tay trên tay chạm vào nhau leng keng.

Raymond thấp giọng nói: “Ngài phải tin tôi, tôi vô tội… Ngài biết rõ chuyện kia mà, tôi với ngài, và ông Jones có mối quan hệ lợi ích vững chắc nhất trên thế giới. Tôi không thể làm ra chuyện này được! Ngài phải biết dù cho tôi có muốn giết người thì tôi cũng phải giết cả ngài và ông Jones, chứ không thể để lại nhược điểm lớn như vậy được…”

Lời giải thích của Raymond hơi khó hiểu và mơ hồ, kèm theo chút sầu lo và khẩn trương.

Lê Tiệm Xuyên không phải là Loose thật, tất nhiên không rõ “chuyện” đó và cái gọi là “mối quan hệ lợi ích” và “nhược điểm” kia rối cuộc là gì, nhưng điều này không ngăn cản hắn chém gió.

“Tôi biết chứ, Raymond.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận tay kéo rèm cửa lại: “Nhưng bây giờ Bob có bằng chứng… hung khí, bọn họ đã tìm thấy hung khí trong văn phòng của anh, bằng chứng này quan trọng đủ để buộc tội anh.”

Ánh sáng trong phòng bị che lấp.

Mặt của Raymond rất khó coi: “Đây là vu khống, ngài Loose! Hung khí không thể ở trong văn phòng tôi được, là có người ngụy tạo bằng chứng!”

“Không ở trong văn phòng của anh, vậy hung khí sẽ ở đâu?”

“Ở…”

Raymond chuẩn bị thốt lên đột nhiên khựng lại, giương mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên, “Ở một nơi tôi không biết, ngài Loose… ngài biết tôi sẽ không giết ông Jones.”

Tuy không thể gạt Raymond nói ra nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn nhìn thấu một vài thứ từ phản ứng của Raymond __ Ví dụ như mặc dù Raymond không kiểm tra qua thi thể của Jones, nhưng Raymond có thể từng thấy qua quá trình tự sát của Jones, ít nhất là quá trình nuốt dao gọt hoa quả.

Nhưng sự kinh hoàng và sợ hãi của Raymond khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể Jones không giống như giả vờ.

Nếu như nói Raymond đã thấy qua quá trình Jones tự sát, vậy thì sáng nay, rốt cuộc Raymond đang sợ hãi cái gì?

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy mình mới bước vào lượt xét xử này chưa đầy mười phút thôi mà hàng loạt vấn đề nan giải đã lũ lượt kéo tới. Những câu đố vốn tưởng rằng sắp được phá giải lại được phủ thêm một lớp sương mù dày đặc.

Hắn giơ tay niết ấn đường, khóe mắt chú ý đến chuyển động của Raymond, ngẫu nhiên hỏi: “Anh cho rằng có người ngụy tạo hung khí, vậy thì anh Raymond, anh có nghĩ ra là ai muốn làm hại anh không?”

Raymond giống như nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng run nhẹ, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Tôi không biết, ngài Loose. Phòng bói toán của tôi đã mở cửa rất nhiều năm, ngài cũng là khách hàng thường xuyên ở đây mà, ngài biết từ trước tới nay tôi chỉ giúp đỡ mọi người. Tôi không có kẻ thù, cũng không tham gia vào chuyện nào xấu cả.”

“Ngại quá, Raymond, xin thứ lỗi cho sự đãng trí của tôi, Phòng bói toán của anh đã mở cửa ở Maine bao nhiêu năm rồi?”

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày.

“Tám năm rồi, ngài Loose.”

Raymond trả lời: “Dù đã qua rất lâu, ngài có thể đã quên, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ngài là những khách hàng đầu tiên lúc tôi vừa khai trương Phòng bói toán.”

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, vừa nhanh chóng sắp xếp các mối quan hệ và manh mối này, vừa đang định chém gió tiếp thì đột nhiên nghe thấy cửa phòng đóng kín bị gõ.

Giọng nói ồm ồm của Bob truyền vào: “Loose, Zach đang ở đây.”

Luật sư Zach?

Lê Tiệm Xuyên lập tức nhớ đến chiếc ghế bị đốt thành tro bụi trên bàn tròn và cái chết của nam luật sư ở lượt đầu tiên.

Bàn tay phải không hoàn chỉnh để xuôi ở bên người khẽ cử động, theo động tác bước đi, hắn tự nhiên nhét vào túi áo khoác: “Ông Raymond, xem ra cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây. Nếu có cơ hội thì tôi hi vọng có thể gặp lại ông.”

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Raymond, thấy lưng Raymond căng cứng lại theo động tác mở cửa của hắn.

“Tôi cũng nghĩ vậy, ông Loose.”

Raymond lảng tránh ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên, gượng cười.

Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở cửa.

Ngay khi cửa được mở ra, hắn lập tức nhìn thấy nam luật sư Zach đang nói chuyện vui vẻ với Bob.

Như suy đoán trước đó của hắn, luật sư Zach chính là người chơi sắm vai luật sư nhưng đã chết vì ngộ độc khí ga tại nhà của Ron trong lượt xét đầu tiên.

Hay nói cách khác, người chơi Giám mục cánh phải đã chết từng thay thế thân phận của Zach trong một cửa phán xét nào đó, và sau khi người chơi đó chết ở lượt đầu tiên, thân phận của Zach lập tức trở lại dòng thời gian mở đầu.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Bởi vì hắn nhớ rõ khi bốn người chơi chọn chìa khóa cửa xét xử cho lượt thứ tư, quân cờ của Giám mục cánh trái không được chọn, nhưng quân cờ của Giám mục bên phải lại không thấy đâu.

Ba quân cờ biến mất khác, một là Vua nửa người mà Lê Tiệm Xuyên chọn cho mình; hai cái còn lại, một là quân cờ Hiệp sĩ đại diện cho hiệp sĩ Andreas, một là quân cờ đại diện cho Bộ binh.

Nếu ba người bọn hắn đều chọn quân cờ đại diện cho mình, vậy thì quân cờ của Giám mục cánh phải có lẽ đã bị Giám mục cánh trái lấy đi.

Bây giờ tình cờ làm sao, Zach được đại diện bởi Giám mục bên phải lại xuất hiện.

Tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên đánh một vòng trên mặt Zach, tự nhiên rơi xuống bên người Zach __ Tay phải của Zach đang nằm trong túi áo.

“Ồ, Loose, anh ở đây à.”

Zach mỉm cười ngạc nhiên và đưa tay trái ra, Lê Tiệm Xuyên nhếch môi lên, cũng đưa tay trái bắt tay Zach.

Tầm mắt của hai người giao nhau, tiết ra sự tìm tòi nồng nặc.

Bob bảo hai cảnh sát trước đó đưa Raymond lên xe cảnh sát, đồng thời nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Loose, cô Yuri đã tìm sự giúp đỡ của trạm trợ giúp pháp lý, Zach sẽ chịu trách nhiệm cho vụ án của cô Yuri và ông Jones. Mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi…”

Ánh mắt của Bob như chim ưng, để lộ chút ẩn ý: “Chúng ta không cần theo mãi không buông đâu, Loose.”

Một dự cảm bất thường nảy ra trong lòng Lê Tiệm Xuyên.

Hắn không biết Zach và Bob vừa nói gì, nhưng chắc chắn không phải tiết lộ thân phận người chơi của chính mình.

Nhưng cho dù là thế, đây thực sự không phải là một tin tốt, bởi vì Giám mục cánh trái cầm trong tay rất nhiều manh mối và góc nhìn mà hắn không thể chạm vào.

“Tôi hiểu, Bob.”

Lê Tiệm Xuyên dừng sự tò mò lại đúng lúc, suôn sẻ xua tan sự nghi ngờ trong mắt Bob.

Lúc Lê Tiệm Xuyên và Bob tán gẫu, Zach đã thấp giọng bắt chuyện với Yuri mặt ướt nước mắt, lại lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi và đưa cho Yuri lau nước mắt.

“Vậy tôi và cô Yuri đi trước nhé, hai vị.”

Zach mỉm cười, ra dấu với Lê Tiệm Xuyên và Bob, sau đó cong cánh tay lại để Yuri khoác vào, sải bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, Lê Tiệm Xuyên để ý thấy một tay kia của Zach móc điện thoại ra và nhanh chóng ấn cái gì đó.

Trực giác của Lê Tiệm Xuyên cho biết đây không phải là chuyện tốt lành nên hắn lập tức nói: “Tôi còn việc phải làm, Bob, chúng ta sẽ liên lạc sau về vụ án của Raymond.”

Sau khi nói xong, hắn không đợi Bob trả lời mà nhanh chóng đi xuống cầu thang ở phía bên kia hành lang. Nhân lúc cảnh sát ở tầng một không chú ý, hắn không đi cửa chính mà trực tiếp nhảy ra bên ngoài từ cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ hương thơm ngào ngạt.

Tầm mắt phóng xuyên qua tán lá cây sum xuê, đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên tuần tra hoàn cảnh xung quanh như một radar quét, chẳng mấy chốc đã phát hiện một chiếc xe tải màu đen đậu bên lề đường.

Kính cửa sổ của xe tải rất bẩn, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn thấy rõ mái tóc đỏ rực của tài xế trong xe.

“Andreas!”

Lê Tiệm Xuyên nheo mắt, thấy Andreas như đang cúi đầu nhìn thoáng qua cái gì đó, sau đó đội mũ trùm đầu lên. Tiếng nổ xe vang lên từ xa, chiếc xe tải bắt đầu khởi động.

“Tốt lắm…”

Lê Tiệm Xuyên cúi thấp người xuống, nhanh chóng cởi áo khoác ra, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy được một chấm đen rất khó phát hiện ở một góc áo khoác, đó là máy theo dõi định vị.

Lê Tiệm Xuyên vo áo gió thành một cục rồi ném nó vào một con hẻm nhỏ bên ngoài tường rào, sau đó lộn người qua khu vườn, áp người vào bóng râm của con đường cái bên cạnh rồi bước nhanh về phía trước.

Vành nón kéo thấp, xương ở sau lưng phát ra tiếng răng rắc nhỏ, vóc dáng cao lớn của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên thấp xuống một chút, khiến hắn trông khòm lưng và gầy yếu.

Chiếc xe tải màu đen đang tăng tốc chạy ngang qua hắn, thắng gấp một cái, vọt vào con hẻm nhỏ.

Trong bóng tối dưới vành mũ, Lê Tiệm Xuyên nở một nụ cười đầy thích thú, nhịp bước nhanh hơn và quẹo vào một cửa hàng thức ăn nhanh.

Hắn giả vờ đi dọc theo hướng chỉ tới nhà vệ sinh, tránh khách hàng và người phục vụ, lắc mình vào bếp sau của cửa hàng thức ăn nhanh, đi ra ngoài bằng cửa sau, còn tiện tay giúp nhà bếp mang ra một túi rác nặng.

Vài con mèo đi lạc tụ lại dưới chân Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên ném túi rác vào thùng rác, hai tai khẽ nhúc nhích, nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ cách đó không xa, và một tràng tiếng người la thất thanh, vô cùng ầm ĩ.

Thay vì thò người ra nhìn, hắn đi dọc theo con hẻm tối và gọi một chiếc taxi ở cuối con hẻm.

“Tới nhà của ông Jones… cái người làm việc trong chính quyền thành phố ấy, tôi nghĩ chắc là ông anh biết ông ấy nhỉ, ông ấy là người nổi tiếng mà.”

Lê Tiệm Xuyên kéo thấp vành nón ngồi trên xe, giọng nói bị điều chỉnh mỏng lại, nói như tùy ý.

Tài xế taxi đã không làm hắn thất vọng, mỉm cười nói: “Ơ, tất nhiên rồi, ông Jones có tiếng tại thành phố Maine lắm đấy. Ngài gặp may rồi, tôi sống cùng tiểu khu với ông Jones chứ đâu.”

Tin tức Jones bị sát hại hẳn chưa được lan truyền, rõ ràng tài xế taxi không biết người hàng xóm tốt bụng của mình đã qua đời.

“Ông anh biết ông Jones à?” Lê Tiệm Xuyên giả vờ tò mò.

“Biết chớ.”

Tài xế taxi trả lời câu hỏi như một lẽ đương nhiên, giọng điệu rất quen thuộc: “Ông Jones rất tốt bụng và nhiệt tình. Trong cộng đồng có rất nhiều người cao tuổi, ông Jones lúc nào cũng vui vẻ giúp đỡ bọn họ. Ông Jones làm công việc tài chính trong chính quyền thành phố, thu nhập cao nhưng sống bình dân lắm, thường quyên góp những khoản tiền lớn cho các tổ chức từ thiện, đúng là một nhà từ thiện chân chính!”

Lê Tiệm Xuyên nói: “Tôi nghe nói ông Jones có một cô con gái, phải không?”

“Đúng vậy.”

Nhắc tới điểm này, tài xế taxi cau mày thở dài: “Nhưng cô Yuri không được coi là một người con hiếu thảo, cô ấy đã là người trưởng thành nhưng vẫn thường xuyên vòi tiền ông Jones. Nếu ông Jones không cho thì cô ấy sẽ cãi lộn um sùm lên, đập đồ trong nhà nữa…”

Người lái xe lắc đầu: “Đúng là một cô nàng bị nuông chiều đến sinh hư, nhưng tôi nghe nói gần đây cô nàng đang muốn kết hôn, âu cũng là chuyện hiếm thấy.”

Yuri?

Lê Tiệm Xuyên nhớ lại hành vi của Yuri khi nhìn thấy thi thể ông Jones, như có điều suy ngẫm.

Như đã nói trước đây, thành phố Maine không lớn, vì vậy taxi chỉ mất chưa đầy hai mươi phút để đến cộng đồng nơi Jones sống.

Lê Tiệm Xuyên đưa tiền mặt chôm được từ trên người Zach cho tài xế, xuống xe, nhưng không đi vào ngay mà rẽ vào một con đường hẻo lánh với những hàng cây rậm rạp, chọn một góc nhìn không gây chú ý, trông ra hướng căn hộ của Jones mà tài xế taxi đã chỉ cho.

Chưa đầy mười phút sau, chiếc xe tải màu đen xuất hiện trên đại lộ bên ngoài cộng đồng.

Andreas đội mũ lưỡi trai, ra khỏi xe, nhìn xung quanh một chút rồi bước vào nhà Jones.

Khoảng nửa giờ sau, Andreas bước ra, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Lê Tiệm Xuyên nheo mắt lại, quan sát khẩu hình không rõ ràng của Andreas, láng máng nhận ra một vài từ đơn giản.

“Không có ở đây”, “Bị phát hiện”, “Tiếp tục”…

Từ đây có thể đánh giá sơ bộ rằng Hiệp sĩ có khả năng đã hợp tác với Giám mục cánh trái, người đã chọn lấy thân phận của Giám mục cánh phải.

Đối với Lê Tiệm Xuyên mà nói, tình hình hiện tại có thể nói là khá xấu.

Chừng nào hắn còn chủ động tìm ra manh mối cho bước tiếp theo, hắn chắc chắn sẽ bại lộ trước mắt Hiệp sĩ và Giám mục bên trái, lọt vào đuổi giết.

Andreas hình như có được lợi thế nào đó do thân phận trong màn chơi này mang tới, thế nên việc giết người và chống trinh sát có thể khá dễ dàng đối với Andreas.

Lê Tiệm Xuyên không muốn đối đầu với bọn họ mà không có chuẩn bị.

Sau khi rời khỏi nhà Jones, Andreas không rời đi ngay mà quay trở lại xe, điều chỉnh vị trí của chiếc xe rồi nhìn chằm chằm vào nhà Jones ở xa như thể đã xác định Lê Tiệm Xuyên chắc chắn sẽ đi vào trong đó.

Sự thật là Lê Tiệm Xuyên thực sự tin rằng nơi ở của Jones sẽ có một số manh mối mà hắn muốn nhất.

Nhưng Andreas đóng chốt ở đây đã làm cho tất cả không còn dễ dàng nữa, đặc biệt là vào một ngày trời đầy nắng thế này.

Vì vậy, Lê Tiệm Xuyên quyết định tạm rút lui, đi tìm hiểu một vài tin tức khác, đợi tối đến mới lẻn vào nhà Jones để xem. Nếu Hiệp sĩ và Giám mục bên trái muốn gài bẫy hắn, vậy thì bọn họ sẽ không lấy đi tất cả manh mối.

Lê Tiệm Xuyên chỉ cần một thứ để xác định suy đoán của mình.

Đúng như Lê Tiệm Xuyên đoán, Andreas không thực sự lấy đi tất cả những món đồ đáng ngờ từ nhà Jones, mà chỉ cẩn thận chụp ảnh một số vật phẩm có thể là manh mối.

“Có nhiêu đây thôi hả?”

Zach xem ảnh chụp do Andreas gửi tới, thì thầm vào loa: “Những manh mối này thực sự không thể cấu thành sự thật nào cả, tôi cần nhiều hơn… đợi tối đến anh vào đó xem lại đi. Với những gì tôi biết về Loose, hắn ta chắc chắn sẽ đến đó, anh giết hắn ta rồi cướp lấy manh mối của hắn…”

Bên ngoài cộng đồng, Andreas dựa vào ghế lái của chiếc xe tải và nhếch môi: “Được thôi, nhưng đừng có quên chuyện anh đã hứa với tôi đấy, ngài Giám mục.”

Zach sốt ruột nói: “Tôi thờ phụng quy tắc giao dịch, anh có thể yên tâm.”

“Được. Vậy… chờ mong ngài tìm ra lời giải.”

Andreas huýt sáo và cúp điện thoại.

Zach đứng ở cầu thang, cẩn thận liếc nhìn khắp mọi nơi, trầm mặc một lúc rồi bấm gọi một số khác.

Tiếng điện thoại bận kêu tít tít một lúc lâu mới được nhận.

Không ai trả lời ở đầu kia của điện thoại, chỉ có một hơi thở rất nhẹ khó nghe thấy vang lên, đầy thận trọng và cảnh giác.

Zach nói thẳng: “Thám tử Caumont, hay tôi nên gọi anh là Bộ binh?”Vài giây sau, giọng nói khàn khàn của Caumont vang lên: “Zach?”

“Thời gian của tôi có hạn đấy, anh Caumont.”

Zach vừa đi xuống cầu thang vừa nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói rất nhỏ, nhưng tốc độ nói cực kỳ nhanh, “Để công bằng, anh có thể gọi tôi là Giám mục cánh trái, chúng ta là cùng một loại người, tôi vô cùng chắc chắn điểm này. Cuộc gọi này của tôi không phải để thăm dò hay gửi tín hiệu tử vong cho anh, mà là muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch.”

Caumont: “Giao dịch?”

“Đúng, là giao dịch.”

Zach mỉm cười: “Bây giờ màn chơi này chỉ còn bốn người chơi, và tôi muốn giết một trong số họ. Hiệp sĩ đã hành động, nhưng tên kia là một con sói cực kỳ xảo quyệt với sức mạnh chiến đấu vượt xa người bình thường, không dễ xử lý. Tôi cần sự giúp đỡ của anh, tôi biết trong tay anh có rất nhiều bằng chứng và nhược điểm của tên kia. Tôi chỉ cần anh công bố một phần với công chúng…”

“Bằng chứng trong tay anh có thể không quan trọng, nhưng nó đủ để tôi ban hành lệnh bắt giữ thiếu sót và huy động sức mạnh của quần chúng. Chẳng phải sẽ luôn hiệu quả sao?”

“Tất nhiên, anh sẽ được trả tiền khi làm những việc này. Tôi đảm bảo anh có thể qua màn sau khi giết Loose, nhưng tiền đề là anh phải xác lập quy tắc giao dịch trong thời gian chân không với tôi, đồng thời anh không thể sử dụng điều kiện qua màn khi còn lại ba người và chọn kết thúc trò chơi sau cái chết của Loose.”

“Giao dịch rất không công bằng, tôi từ chối.”

Giọng nói trong loa im lặng một lúc, sau đó tiếng cười khàn lạnh của Caumont truyền đến: “Quả thật không dám giấu anh, đi đến bước này, tôi cũng có hứng thú với hộp ma. Hơn nữa tôi đoán anh biết nhiều như vậy… sợ rằng không phải chỉ ‘mỗi anh’ biết nhỉ… Luật sư Zach, phiên tòa đã bắt đầu, chúng ta cùng cố gắng nhé.”

Điện thoại bị cúp ngang.

Tiếng tít tít chói tai vang vọng trong cầu thang trống rỗng.

Bước chân của Zach khựng lại, vẻ mặt nhanh chóng tối sầm.

Kế hoạch hoàn hảo của gã vẫn xuất hiện một lỗ hỏng.

Hết chương 94

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play