Bên ngoài thang máy là lối đi kim loại ngắn và cánh cửa xét xử đen nhánh quen thuộc.
Không chần chừ thêm nữa, Lê Tiệm Xuyên bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến cửa xét xử, giơ tay cầm tay nắm cửa.
Mỗi một cửa xét xử đều giống hệt nhau và không thể phân biệt nếu chỉ nhìn từ bên ngoài. Số người còn lại trong lượt này là bốn, có nghĩa là số lượng cửa xét xử sẽ ít hơn hoặc bằng ba.
Tuy nhiên, theo phỏng đoán của Lê Tiệm Xuyên, e rằng lượt xét xử này chỉ có một cửa xét xử __ Tất cả người chơi sẽ gặp nhau trong cánh cửa này.
Ánh mắt u ám, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn tấm biển kim loại trên cửa rồi xoay chốt cửa.
Mặt nền dưới chân chợt biến mất, Lê Tiệm Xuyên rơi vào bóng tối khi vừa bước vào cửa, hắn theo phản xạ mở lòng bàn tay ra, con dao sắc bén mò được trong lượt đầu tiên xuất hiện, hắn dùng sức đâm nó vào bức tường bên cạnh.
Cơ thể lập tức ngừng trượt đi.
Lê Tiệm Xuyên nghe được tiếng gió thổi rất nhẹ từ dưới lên trên.
Cả người hắn đang lơ lửng trong không trung, bóng tối trước mặt không còn dày đặc. Thị lực của hắn cuối cùng có thể xuyên qua bóng tối và nhìn thấy khung cảnh xung quanh __ Đây là một lối đi dài thẳng tắp, bẩn thỉu, bốn bức tường trơn trượt phủ đầy rêu xanh, không khí âm u, lạnh lẽo đáng sợ.
Con dao sắc nhọn cắm vào kẽ hở của những viên gạch trong lối đi, Lê Tiệm Xuyên đưa tay sờ lên tường, một mùi gay mũi của cống rãnh.
Tình hình này không ổn cho lắm.
Lê Tiệm Xuyên thầm nghĩ về phân cảnh của lượt này trong khi chờ đợi đoạn văn bản trôi nổi kia xuất hiện để giải thích quy tắc của lượt này. Nhưng kỳ lạ là hắn đã đợi chừng hai phút nhưng đoạn văn bản đó vẫn không xuất hiện.
“Không có quy tắc, không có hạn chế, không có gợi ý…”
Sau khi xác nhận đoạn văn bản sẽ không xuất hiện, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn lên trên, rồi nín thở lắng nghe âm thanh của luồng không khí trong giây lát.
Lối đi này có thể đã bị chặn ở phía trên hoặc là khoảng cách quá xa. Tiếng gió bên dưới có thể nghe thấy loáng thoáng, hẳn khoảng cách tương đối gần, có thể thoát ra.
Lê Tiệm Xuyên kiểm tra cơ thể, xác định rằng mình vẫn đang mặc trang phục của công tố viên Loose, sau đó từ từ thả con dao sắc nhọn ra và bắt đầu trượt xuống.
Vì không thể xác định tình huống bên dưới nên Lê Tiệm Xuyên kiểm soát tốc độ trượt càng chậm càng tốt, không để chuyển động của mình gây ra tiếng ồn lớn.
Trong lúc trượt, Lê Tiệm Xuyên phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.
Hắn dường như không phải là vị khách đầu tiên trong lối đi dài và âm u này.
Trên vách tường rêu xanh và đầy vết bẩn có dấu hiệu hư hại, nhìn những vết trầy xước thì hẳn không phải do con người tạo ra, mà như là có một vật gì đó khá nặng, to khoảng lòng bàn tay liên tục trượt từ trên xuống dưới trong lối đi này.
Lê Tiệm Xuyên quan sát một lúc, khi không có được thêm thông tin nào thì tiếp tục đi xuống.
Sau khoảng hai, ba phút.
Có sắc máu loáng thoáng ánh lên từ bên dưới.
Chân của Lê Tiệm Xuyên chống vào tường, đôi giày của hắn trơn vô cùng, hắn cong người, từ từ di chuyển xuống cuối lối đi, thấy rằng đầu ra của lối đi là một cửa sổ song sắt nhỏ như lỗ thông hơi. Song cửa sổ bị rỉ sét, cũng có dấu vết của một vài mảnh rỉ sét bị quẹt rơi xuống.
Lê Tiệm Xuyên cảnh giác tựa vào tường, nhìn xuống bên dưới, một khuôn mặt nam giới sợ hãi ngâm trong máu loãng thình lình đập vào mắt.
“… Thi thể?”
Nhịp tim của Lê Tiệm Xuyên dừng lại một chút rồi bình tĩnh lại ngay, tập trung quan sát đặc điểm của khuôn mặt này.
Đôi mắt của người đàn ông rã rời và đục ngầu, không phải là một người sống, mà là một thi thể. Trong màn chơi này, thi thể rõ ràng an toàn hơn người sống.
Nhìn xuyên qua song sắt, có thể thấy một căn phòng trống trải và yên tĩnh.
Diện tích phòng không lớn, trên sàn gỗ có một hình vẽ bằng máu khổng lồ với hoa văn phức tạp, giống như vòng tròn ma pháp gì đó, mờ hồ lập lòe ánh sáng đỏ quỷ dị.
Thi thể người đàn ông nằm ngửa ở giữa vòng tròn ma pháp, đôi mắt kinh hãi không thể tả được, một bên khóe miệng lại nhếch lên một cách quái lạ, như thể nhìn thấy hình ảnh gì đó rất an tường rồi lại cổ quái.
Khuôn mặt quỷ dị này tình cờ đối diện với cửa sổ nhỏ nơi Lê Tiệm Xuyên đang ở.
Lê Tiệm Xuyên quan sát bên ngoài một lúc, sau khi xác nhận không có ai khác ngoài thi thể này trong căn phòng thì mới cạy cửa sổ nhỏ, linh hoạt lộn người chui ra ngoài.
Vừa mới rơi xuống, mùi máu tanh thối giống như tràn ra từ trong quan tài lập tức lấp đầy khoang mũi của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên khẽ cau mày, cố gắng tránh những hoa văn máu dưới chân, bước tới để kiểm tra thi thể nọ.
Đối với Lê Tiệm Xuyên thì đây là chuyện đã quá quen thuộc, hắn nhanh chóng đi đến kết luận __ Người đàn ông chết ở trung tâm vòng tròn ma thuật khoảng năm mươi tuổi, nát rượu, vóc người hơi mập, trên tay có vết chai do cầm bút quanh năm, hẳn là làm loại công việc dân sự đòi hỏi phải ghi chép thủ công.
Thu nhập của người này không cao, áo sơ mi và quần là chất liệu rẻ tiền.
Trong ví không có giấy tờ tùy thân, chỉ có một bức ảnh và một thẻ thành viên màu tím với dòng chữ Phòng bói toán Raymond.
Bức ảnh chụp một người đàn ông và một cô gái trẻ, nhìn vào ngoại hình và tư thế đứng của hai người, cô gái trẻ chắc hẳn là con gái của người đàn ông.
Đồng thời, phần đầu trong bức ảnh của người đàn ông này bị một vật gì đó xuyên thủng, tuy sau đó đã được người đàn ông vuốt phẳng lại nhưng vẫn còn dấu vết phá hoại.
Trên thẻ thành viên màu tím không có viết tên, nhưng có một chữ viết hoa tiếng Anh ở góc, “N2”.
Giống như là số thứ tự.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn xung quanh, bỏ thẻ thành viên và ảnh vào túi.
Hắn lật cánh tay của người đàn ông lên xem, tìm thấy một vết thương dữ tợn trên cổ tay.
Thông qua đánh giá từ dấu vết trong phòng, người đàn ông có khả năng cao là tự tử. Có lẽ người đàn ông đã đến căn phòng này vào vài giờ trước, sau đó cắt cổ tay, vẽ một vòng tròn ma thuật và chết ở giữa vòng tròn.
Nhưng kỳ lạ là trong phòng không có hung khí.
Ngoại trừ xác chết này, toàn bộ không gian chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.
Bàn và ghế trống trơn, không có đồ vật.
“Vết cắt không lớn, chắc là dùng dao gọt hoa quả để cắt cổ tay…”
Lê Tiệm Xuyên lẩm nhẩm, nhìn vào cánh cửa duy nhất trong phòng. Hắn thử xoay nhẹ tay nắm cửa, phát hiện cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, không thể mở được.
“Dao gọt hoa quả nhỏ nhưng không thể nào biến mất khỏi không khí… cửa bị khóa, không có cửa sổ… có người vào và mang nó đi, hay là…”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn khe cửa, lại nhìn vào lối đi mình vừa bước ra.
Lê Tiệm Xuyên trở lại cạnh thi thể và kiểm tra một lần nữa.
Có lẽ vì lần này có mục đích rõ ràng nên hắn nhanh chóng phát hiện một chỗ khác thường.
Cổ họng của người đàn ông này rỉ máu.
Lê Tiệm Xuyên lập tức nảy ra suy nghĩ kỳ dị, hắn nhíu mày, đưa tay ấn vào bụng của người đàn ông: “Nuốt dao gọt hoa quả ư? Tại sao lại làm điều này…”
Đây đúng là một hành động không thể giải thích.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên đã thực sự ấn trúng một vật cứng trên cái bụng đã hơi khô quắt lại của người đàn ông.
Lê Tiệm Xuyên cầm con dao sắc trong tay, tự hỏi liệu có nên rạch bụng thi thể, lấy con dao gọt hoa quả ra xem có manh mối nào không, nhưng còn chưa kịp làm gì thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài cửa…
“Cô Yuri, tối hôm qua cha của cô vẫn không về nhà sao?”
Một giọng nam dịu dàng và ngọt ngào loáng thoáng vang lên, như thể có sức mạnh làm dịu lại tâm trạng bực dọc của mọi người, khiến mọi người vô thức tin tưởng và tiếp cận: “Tôi có thể đảm bảo, khi tôi nhìn thấy ông Jones vào tối hôm qua, ông ấy đang rời khỏi phòng bói toán… Vâng, chính là căn phòng này, ông Jones rất thích căn phòng này…”
Tiếng bước chân đến gần.
Lê Tiệm Xuyên nhảy lên, chui vào lại lối đi phía trên.
Ngay khi hắn đóng cửa sổ song sắt lại, cánh cửa phòng bên dưới cũng phát ra tiếng ổ khóa chuyển động, được đẩy ra.
Gần như cùng lúc, tiếng thét chói tai xuyên thấu màng nhĩ chợt vang lên.
“Ahhhhh __!”
“Ông Jones!”
Hai bóng người xuất hiện trong phòng.
Đi phía trước là một người đàn ông với mái tóc tím dài và chiếc áo khoác cũng có màu tím sẫm.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của người đàn ông mang nét Hy Lạp cổ đại, rất đẹp trai và rắn rỏi. Chiếc áo khoác chạm nổi các hoa văn kỳ dị, cả người toát ra hơi thở bí ẩn và xa xôi.
Đằng sau người đàn ông là cô gái trẻ ở trong bức ảnh, tóc ngắn môi mỏng, mắt xếch, trông có hơi hà khắc.
“Ôi Chúa ơi!”
Người đàn ông sững ra vài giây rồi lập tức đi tới, bàn tay run run kiểm tra nhịp tim và hô hấp của thi thể nam, cả gương mặt đầy kinh hoàng và sợ hãi không thể che đậy.
“Chết, đã chết… đã chết rồi!”, cô gái trẻ tên Yuri hét lên sau lưng người đàn ông.
Cô gái hoảng hốt, hai chân khụy xuống trước cửa, run rẩy dựa vào khung cửa, không dám bước lên trước.
Nhưng cô gái như nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy di động ra gọi: “Đồn, đồn cảnh sát thành phố Maine phải không? Tôi muốn báo nguy! Trong Phòng bói toán Raymond, cha tôi đã chết ở đây!”
Cô gái vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy, lao ra ngoài như phát điên.
Người đàn ông bị giật mình, sững người một lúc rồi vội vã đuổi theo: “Cô Yuri! Cô Yuri…”
Giọng nói của hai người ngày càng xa dần.
Lê Tiệm Xuyên chộp lấy cơ hội này, nhảy ra khỏi cửa sổ nhỏ và nhanh chóng lướt qua cánh cửa đang mở.
Bên ngoài cánh cửa là một hành lang thiếu sáng, có rất nhiều cánh cửa tương tự nằm ở hai bên hành lang, trên mỗi cửa đều có khắc hình vẽ của lá bài Tarot.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa đang mở kia, trên cánh cửa khắc chữ “Công lý” của bài Tarot __ Nữ thần Công lý khoác áo choàng đỏ ngồi trên ghế đá, tay phải cầm kiếm công lý, tay trái cầm cán cân thiện ác, ánh mắt thâm thúy đang nhìn thẳng vào người tới ngoài cửa.
Công lý, lại là công lý.
Lê Tiệm Xuyên dời đường nhìn, lặng yên lướt qua hành lang, áp người vào cửa sổ rồi liếc nhìn ra ngoài vài lần, sau đó dứt khoát mở cánh cửa sổ ở cuối hành lang, nhảy ra ngoài.
Quả nhiên là quang cảnh đường phố quen thuộc của thành phố Maine.
Nhưng khi nhìn kỹ, nó có vẻ hơi khác so với những gì hắn từng nhìn thấy ở thời điểm xảy ra vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip, hình như có rất nhiều tòa nhà đã được tân trang lại.
Thời gian là sáng sớm.
Tia sáng đỏ nhạt hiện lên từ phía chân trời, sương mù dày mỏng không đồng đều bao phủ mặt đường, người đi bộ lác đác.
Lê Tiệm Xuyên hạ thấp vành nón, bước ra từ tòa nhà phía sau, cập sát vào bên đường và đi về phía trước.
Sau khi đi được một quãng, hắn quay đầu liếc nhìn lại, thấy rằng tòa nhà hắn đi ra là một tòa nhà lát gạch đỏ, cao ba tầng, hơi cũ, có một hàng chữ mạ vàng vắt ngang trên vách tường của tầng một và tầng hai.
“Phòng bói toán Raymond…”
Thầy bói Raymond, đây không phải là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên nghe thấy cái tên này.
Rõ ràng, thầy bói Raymond xuất hiện chớp nhoáng trong vụ án tòa nhà giam cầm có thể đã đóng một vai trò không đơn giản trong sự thật của toàn bộ bàn tròn.
Sau khi Lê Tiệm Xuyên rời Phòng bói toán, hắn không đi đâu xa.
Ngoài thẻ chứng nhận của công tố viên và con dao sắc nhọn, hắn không còn gì có thể sử dụng, thậm chí không có tiền mua quần áo từ cửa hàng quần áo bên cạnh nữa là.
Chỉ là không để hắn chờ đợi quá lâu, chừng mười phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở cuối đường.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước Phòng bói toán.
Có một người quen cũ rất quen mắt trong số những người bước ra từ xe cảnh sát, cảnh sát Bob.
Bob hình như được thăng chức, cấp bậc hàm đã thay đổi. Xem ra tại dòng thời gian ban đầu không bị Lê Tiệm Xuyên quấy nhiễu, sau khi trải qua vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip, Bob đã thuận lợi lên chức, và thời điểm hiện tại hẳn là cuối cùng.
Một vài cảnh sát bước vào Phòng bói toán.
Không lâu sau đó, hai cảnh sát trẻ bước ra và căng dây vàng bên ngoài Phòng bói toán. Người đi đường và hàng xóm xung quanh tò mò tụ lại, thò đầu nhìn vào, rỉ tai nhau đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Một thám tử cảnh sát được lưu lại để duy trì trật tự, chặn những người qua đường muốn tạt vào hóng hớt và đám truyền thông nghe tiếng mà đến.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn xung quanh, cọ sạch giày da và găng tay, mang theo vẻ mặt tò mò như không có gì xảy ra mà đi tới.
Nhưng không đợi Lê Tiệm Xuyên đi tới gần, cảnh sát bên ngoài đã phát hiện ra Lê Tiệm Xuyên.
“Công tố viên Loose!”
Cảnh sát có vẻ rất ngạc nhiên: “Không ngờ ngài lại tới nhanh như vậy!”
Xem đồn cảnh sát lại gọi Loose đến trợ giúp, nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải.
Lê Tiệm Xuyên dằn lại hoài nghi trong lòng, gật đầu, bước qua và giống như vô tình liếc nhìn nhãn tên trên ngực cậu cảnh sát nọ.
Cảnh sát trẻ tuổi này tên Leo, trông hơi xốc nổi, vừa nhìn biết ngay là lính mới.
Ánh nhìn của cậu cảnh sát này đã thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên __ sùng bái.
Thậm chí có thể nói là sùng bái quá mức, xen lẫn một chút cuồng nhiệt.
Điều này không bình thường.
Không có cảnh sát nào sẽ cuồng nhiệt sùng bái một công tố viên, thay vì nói ánh mắt này đang nhìn cấp trên, không bằng nói là đang nhìn thần tượng, hoặc nói chính xác hơn là tín ngưỡng.
Điều này tự nó đã có đầy ý tứ kỳ lạ.
Lê Tiệm Xuyên tỉnh bơ quét mắt nhìn Leo, không có phản ứng nào thái quá.
Chỉ hỏi ra một câu nước đôi có tính dẫn dắt: “Ở đây sao?”
“Vâng, thưa ngài.”
Leo kéo sợi dây trở lại một lần nữa, đưa Lê Tiệm Xuyên đến Phòng bói toán, giọng nói khó che giấu sự phấn khích: “Đây là ngày làm việc đầu tiên của tôi đó, thưa ngài! Ở đây xảy ra một vụ giết người, nạn nhân là ông Jones, thư ký chính phủ. Người báo án là con gái của ông ấy, cô Yuri… Cảnh sát Bob nghi ngờ nghi phạm có lẽ là Raymond, chủ sở hữu Phòng bói toán này…”
“Đợi đã.”
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày: “Chưa gì đã xác định đây là án giết người, hơn nữa còn có đối tượng hoài nghi rồi sao?”
Leo hơi bối rối trước lời nói của Lê Tiệm Xuyên, lấy làm ngạc nhiên nói: “Tất, tất nhiên rồi, thưa ngài… Cảnh sát Bob nói rằng bằng chứng rất xác thực, Raymond có động cơ và thời gian gây án, vả lại không có bằng chứng vắng mặt. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm thấy hung khí trong văn phòng của Raymond… “
Hung khí?
Đôi mắt màu xám thẫm của Lê Tiệm Xuyên hơi nheo lại.
Lúc này, bước chân của hắn băng qua chỗ rẽ hành lang, thấy Bob đang đứng trong hành lang.
Bob lạnh lùng nhìn Raymond trong chiếc áo khoác màu tím, hai cảnh sát ở phía sau Bob bước tới, trực tiếp túm lấy cánh tay của Raymond và còng tay anh ta lại.
Kiểm tra hiện trường, xác định vụ án và bắt giữ nghi phạm.
Toàn bộ quá trình này, Lê Tiệm Xuyên tính toán thậm chí chưa dùng tới nửa tiếng đồng hồ.
Tốc độ phá án của một vụ án bình thường nhanh đến vậy sao?
Bob đang lo lắng cái gì? Lẽ nào vật bị người chết nuốt vào bụng không phải là hung khí?
Lê Tiệm Xuyên che giấu cảm xúc trong đáy mắt, nhanh chóng đi tới phía trước: “Anh đã bắt được ai chưa, Bob?”
Bob còn chưa lên tiếng, Raymond đã đột nhiên hét lên: “Không! Tôi không có giết người! Công tố viên Loose, tôi không có giết ông Jones! Ngài biết mối quan hệ của tôi với ông Jones mà… Tôi không thể giết ông ấy được!”
Hết chương 93
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT