Chiếc hộp ma thứ hai.

Phu nhân Murphy còn chưa dứt lời thì tất cả những người không hoàn toàn bị giam cầm trong thời gian chân không lập tức đổi sắc mặt.

Sự kiêu ngạo xa rời quần chúng của Raymond lập tức sụp đổ, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào phu nhân Murphy, sự hoài nghi và dò xét hiện lên trên mặt: “Phu nhân Murphy, bà đang gạt chúng tôi ư? Tôi là người kích hoạt hộp ma, từ khi hộp ma thành hình cho đến nay, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện bà nói cả.”

Phu nhân Murphy cười khẩy: “Bởi vì cậu ngu thôi.”

Gân xanh trên trán Raymond co giật, nhưng gã không tức giận. Thay vào đó, gã lạnh lùng liếc nhìn phu nhân Murphy, lại nhìn Lê Tiệm Xuyên, rồi bất ngờ nhắm mắt lại, như thể rơi vào hồi ức và trầm tư.

Đuôi tóc màu xám lướt qua khóe mắt Lê Tiệm Xuyên, ánh sáng xanh âm u giống như những ngôi sao tản mát lấp đầy đáy mắt hắn. Lúc phu nhân Murphy đề cập đến hộp ma thứ hai, máu trong tim hắn chảy tăng tốc vô cớ, sôi sục reo hò giống như có một giọng nói mạnh mẽ hét lên vài câu mơ hồ.

“Hộp thứ hai…”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn phu nhân Murphy: “Phu nhân Murphy, bà đang ám chỉ tôi có mối liên hệ nào đó với người đàn ông đó, chiếc hộp ma đó quan trọng với tôi lắm sao?”

“Trí nhớ của tôi không trọn vẹn, tôi không thể chắc chắn liệu cậu có phải là người đàn ông đó hay có mối liên hệ nào đó với người đàn ông đó hay không. Đây chỉ là suy đoán của cậu thôi, Vua.” Phu nhân Murphy nhướng mày, nhưng biểu cảm không thay đổi.

“Tôi tin bà không nói dối.”

Não của Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng hoạt động: “Nhưng tôi cũng tin bà không tự dưng cho tôi biết thông tin này mà không có lý do. Vì vậy, phu nhân Murphy, mục đích của bà là gì? Bà muốn tôi giúp lấy thứ gì cho bà?”

“Tôi thực sự đánh giá cao cậu, cho dù chúng ta không có cùng lập trường.”

Phu nhân Murphy nghiêng đầu duyên dáng, phong thái đoan trang như đang thưởng trà chiều trong dinh thự ngào ngạt hương hoa, sự hoảng loạn và chua ngoa trước đó đã biến mất: “Cậu có thể không đủ khôn ngoan, nhưng cậu có một đôi mắt trời sinh nhìn thấu lòng người, có thể thấy chính xác dục vọng sâu thẳm nhất ẩn giấu trong trái tim của mọi người. “

“Tôi không cần cậu giúp tôi lấy gì cả, nhưng tôi cần giao dịch với cậu như trong tòa nhà giam cầm. Tôi có thể trả lời năm câu hỏi của cậu, đổi lại, hãy giúp tôi giết hai người chơi khác ở đây.”

Vẻ mặt tỉnh táo của Caumont thay đổi đột ngột, đột nhiên ngước nhìn phu nhân Murphy, dường như không thể tin được: “Phu nhân, bà phản bội giao dịch của chúng ta!”

Phu nhân Murphy cười nhẹ: “Cậu sai rồi, thám tử Caumont. Giao dịch của chúng ta là tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mạng sống của cậu trong cả màn chơi. Nhưng bây giờ thật đáng tiếc, tôi đã rời khỏi bức tranh, khả năng bị hạn chế, mà Vua lại mạnh mẽ như vậy. Nếu cậu ta muốn giết cậu, tôi cũng bó tay mà thôi.”

“Cậu nói có đúng không, thám tử Caumont?”

Ánh mắt của Caumont từ từ tối lại. Giao dịch với quái vật trong trò chơi không khác gì bảo hổ lột da. Chuyện phu nhân Murphy lật lọng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Caumont nói với giọng trầm: “Tôi luôn nghĩ rằng phu nhân Murphy bà là một quý tộc có uy tín.”

Phu nhân Murphy nói thản nhiên: “Sự uy tín của tôi luôn dựa trên cơ sở lợi ích. Thám tử Caumont, đừng nói với tôi rằng cậu thực sự tin vào lời hứa của nhân loại, một thứ vô cùng quý giá đến mức gần như là phép lạ. Tôi phải thừa nhận là tôi không có đâu.”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai người ăn miếng trả miếng, tầm mắt dừng lại trên người phu nhân Murphy: “Phu nhân Murphy thực sự là một quý tộc coi trọng chữ tín. Về lần thất hứa này… sợ là vì muốn nuốt hai ý thức thể của bọn họ, đúng chứ?”

Phu nhân Murphy không hề giấu diếm: “Đúng vậy, Vua.”

Caumont nheo mắt: “Bà muốn nuốt chửng ý thức thể của người chơi… Bà muốn trở thành người giám thị ư?”

Lê Tiệm Xuyên không ngạc nhiên khi Caumont cũng biết về người giám thị.

Do quanh năm huấn luyện nghề nghiệp, hắn đã có thói quen đánh giá và phân loại độ khó của hoàn cảnh và sự kiện nhất định. Trong trò chơi hộp ma, mặc dù hắn mới chỉ trải qua ba màn, nhưng theo lời giải thích của Ninh Chuẩn và các lần thăm dò những người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên cũng có thể tự mình xác định mức độ khó của trò chơi hộp ma.

Hầu hết các màn chơi thấp nhất đều là người mới, ít người cũ và hầu như không có người sở hữu hộp ma. Trong màn chơi có độ khó trung bình, người mới ít, người cũ làm chủ và sẽ có một số người sở hữu hộp ma. Đối với màn chơi có độ khó cao, hầu như không có người mới và người sở hữu hộp ma sẽ chiếm phần lớn.

Hiện tại, bất kể độ khó của màn chơi, hay cách xử sự của những người chơi Caumont và Zach, số lượng hộp ma đã được tiết lộ đôi chút. Tất cả đều chỉ ra rằng đây là một màn chơi có độ khó cao.

Người chơi có thể xuất hiện trong màn chơi như vậy phải là người chơi cũ. Caumont cũng là người sở hữu hộp ma, nên việc có kiến thức về người giám thị là rất bình thường.

Lê Tiệm Xuyên còn nhớ người giám thị trong màn ngày tuyết lở, cánh cửa của máu thịt. Từ cuộc đối thoại giữa cánh cửa máu thịt và Ninh Chuẩn, hắn biết đại khái sự thức tỉnh của người giám thị không phải chỉ một lần, mà là cần một quá trình. Khi quái vật trong trò chơi nhận ra sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài trò chơi lần đầu tiên thì có thể được gọi là tự thức tỉnh.

Khi tự thức tỉnh hoàn thành, bọn chúng có thể phân biệt người chơi với các nhân vật trong thế giới nguyên bản này, lúc này đã có thể được gọi là người giám thị. Từ giai đoạn tự thức tỉnh, người giám thị có thể phát triển và trở nên mạnh mẽ bằng cách cắn nuốt ý thức thể của người chơi, nhưng vì lý do nào đó, bọn chúng không thể tự tay giết chết người chơi.

Nói cách khác, phu nhân Murphy đưa ra yêu cầu này, điều đó có nghĩa là bà ta đã phát triển nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lê Tiệm Xuyên. Bà ta có thể đã kết thúc giai đoạn tự thức tỉnh ban đầu, có nhu cầu cắn nuốt, bà ta sẽ sớm trở thành một người giám thị thực sự. Hoặc là bà ta thiếu một chút sức mạnh, chỉ cần ăn một hoặc hai ý thức của người chơi là bà ta có thể thành công.

Quả nhiên, phu nhân Murphy đã đưa ra một đáp án khẳng định cho câu hỏi của Caumont: “Không có quái vật hộp ma nào mà không muốn trở thành người giám thị.”

Bà ta nhìn Caumont với vẻ mỉa mai: “Cậu nghĩ đây là thiên đường hả? Ở lại đây chỉ có thể làm công cụ thôi.”

Caumont sững sờ, dần dần để lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng khó che giấu. Rõ ràng, một khi người giám thị thực sự xuất hiện trong màn chơi này, độ khó của màn chơi sẽ tăng theo cấp số nhân. Qua màn không chỉ là đấu đá với câu đố, mà còn phải đấu đá với những con quái vật có ý thức và có thể điều khiển màn chơi ở một mức độ nhất định. Tỷ lệ thành công quá thấp.

Caumont gần như bỏ cuộc.

Nghĩ đoạn, Caumont vô thức nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên, lại thấy đôi mắt xám của người đàn ông tóc xám trong bộ đồng phục của Công tố viên vẫn ngông cuồng và ngạo nghễ như vậy, gương mặt lạnh lùng không vui không buồn, giống như không hề sợ hãi, ánh mắt nhìn phu nhân Murphy vẫn lập lòe sắc xanh âm u.

“Tôi đồng ý giao dịch này.”

Hắn nói.

Tim Caumont thắt lại, khó thở rủ mắt xuống. Đúng vậy, Vua không cần phải lo lắng chút nào, hắn ta là đối tác mà phu nhân Murphy xem trọng, cũng không phải cá thịt mặc người xẻ thịt.

Lê Tiệm Xuyên nói: “Giết hai người chơi thôi mà, có gì khó đâu. Cho dù từ chối giao dịch này, tôi cũng sẽ không để họ rời khỏi màn chơi này.”

Phu nhân nhìn sâu vào mắt Lê Tiệm Xuyên: “Kiểu người như cậu mới có thể sống lâu được. Thế thì, giao dịch đạt thành, cậu có thể bắt đầu đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của cậu trong phạm vi khả năng cho phép của tôi.”

Lê Tiệm Xuyên không đặt câu hỏi ngay lập tức.

Hắn như chìm vào trầm tư, đôi mắt xám lạnh hơi nghiêng, rơi vào chiếc điện thoại di động trong tay. Khoảng nửa phút sau, Lê Tiệm Xuyên mới nói: “Câu hỏi đầu tiên, phu nhân Murphy, người đàn ông được bà đề cập đã từng đến màn chơi này… người đó có phải là người chơi không?”

Phu nhân Murphy không do dự: “Phải.”

Câu trả lời này rất chắc chắn.

Lê Tiệm Xuyên quan sát vẻ mặt biến hóa của phu nhân Murphy, song không thấy bất kỳ yếu tố giả tạo nào trong đó. Kỳ thực, đánh giá từ thế lực đằng sau Zach, có thể xác định đại khái rằng màn chơi này ngoại trừ người chơi, sẽ chỉ có quái vật và NPC. Các thế lực khác không thể tiến vào được.

Đương nhiên, phán định này có một lỗ hỏng rất lớn, đó là sự tồn tại của Ninh Chuẩn.

Và thông qua câu trả lời của phu nhân Murphy, Lê Tiệm Xuyên loại trừ Ninh Chuẩn trước tiên. Rốt cuộc Ninh Chuẩn là như thế nào, Lê Tiệm Xuyên tạm thời không thể xác định. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Ninh Chuẩn không đơn giản là một người chơi hộp ma.

Nói vậy, người từng tiến vào màn chơi này và để lại hộp ma không phải là Ninh Chuẩn.

Song chiếc hộp ma do người kia để lại, hoặc còn có thứ gì đó khác lại bị thế lực đằng sau Zach tìm mọi cách cản trở, không cho hắn lấy được.

Lê Tiệm Xuyên suy tính trong khi tiếp tục hỏi: “Bà nói người nọ giết rất nhiều người, người nọ đã giết ai?”

Phu nhân Murphy: “Tôi không biết.”

“Tôi đã nói ký ức của tôi không hoàn chỉnh. Tôi chỉ nhớ mang máng một số hình ảnh về trận giết chóc điên cuồng của người nọ. Tôi không thể biết tên người nọ hay thân phận của kẻ bị giết. Vua, đây đã là câu hỏi thứ hai.”

Bà ta mỉm cười với Lê Tiệm Xuyên

Lê Tiệm Xuyên chẳng để ý, rồi đột nhiên quay sang hỏi: “Làm thế nào tôi mới có thể nhìn thấy phiếu trả lời của cửa xét xử?”

Phu nhân Murphy ngớ người ra, mày chau rất nhẹ rồi lại giãn ra, ý cười nơi khóe môi lạnh đi: “Cậu vẫn thích chơi chiêu đánh úp này hả Vua. Nhưng tôi không cần giấu diếm cậu làm gì. Nếu cậu muốn gặp lại lão già kia, cậu chỉ cần nghĩ đến sự thật của lượt xét xử, sau đó giấy bút sẽ xuất hiện trên người cậu.”

“Chẳng qua có một vài chuyện, lão cũng không biết nhiều hơn tôi. Lão còn cách người giám thị xa lắm.”

“Có lẽ vậy.” Lê Tiệm Xuyên thờ ơ nhếch môi. “Câu hỏi thứ tư, phu nhân Murphy, tôi muốn biết người đàn ông kia phá vỡ ván cờ chết chóc này và rời khỏi đây như thế nào?”

Phu nhân Murphy nói đầy thâm ý: “Có lẽ người nọ có suy nghĩ giống cậu.”

Lê Tiệm Xuyên gõ nhẹ vào màn hình điện thoại: “Câu trả lời này rất vô trách nhiệm, phu nhân Murphy. Nhưng còn đỡ hơn là không biết. Câu hỏi thứ năm __ Sau khi người nọ rời khỏi đây, mấu chốt của màn chơi này, hoặc là nói cốt truyện của màn chơi này có thay đổi không?

Phu nhân Murphy nói: “Câu hỏi mơ hồ như vậy rất khó để trả lời, nhưng tôi nghĩ tôi có thể nói với cậu. Người nọ không phá hủy bất kỳ phần then chốt nào của màn chơi, nhưng đã gây ra một số ảnh hưởng.”

Lê Tiệm Xuyên dừng gõ: “Ví dụ như… người nọ đã trì hoãn thời gian trở thành người giám thị của bà?”

Phu nhân Murphy ngẩng phắt đầu lên.

Gần như cùng lúc, một âm thanh vỡ nhẹ vang lên, không gian tĩnh lặng trắng đen nhanh chóng bắt đầu khôi phục lại màu sắc và ánh sáng ban đầu.

“Vua!”

Phu nhân Murphy hét lên.

Cơ thể chợt căng cứng, khi tiếng thét chói tai vẫn còn chưa ra khỏi miệng, Lê Tiệm Xuyên đã bắn ra ngoài như một viên đạn đen ngòm.

Màu sắc đen trắng quanh người hắn nhanh chóng hòa quyện thành màu sắc, dư ảnh bị ném ra sau lưng, phá vỡ không gian đông đặc đang dần nứt ra. Vung nắm đấp đập vỡ cửa sổ sắt nhỏ ngay trên đầu, co rút xương toàn thân, rồi lướt vào trong lối đi âm u nhỏ hẹp sau cửa sổ như một cơn gió im ắng.

Rêu xanh trơn trợt, mùi thối tràn đầy.

Lê Tiệm Xuyên nhảy lên rồi tựa vào bức tường của lối đi, con ngươi co lại hừng hực ánh sáng xanh, hình bóng mờ nhạt ở đầu cùng bị khóa chặt gần như ngay từ lúc tiến vào lối đi.

“Muộn rồi, Loose!”

Tiếng gầm rú dữ dội của Raymond phát ra từ bên dưới, bóng dáng của phu nhân Murphy xuất hiện bên cạnh gã.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu ảm đạm và sụp đổ, cái bóng cửa xét xử dần dần xuất hiện ở trước mặt. Lúc đồng hồ đếm ngược trên cửa trở về số 0, như thể chỉ cần Lê Tiệm Xuyên nhảy về phía trước là có thể lập tức đẩy cửa rồi rời đi.

“… Muộn ư?”

Vẻ mặt Lê Tiệm Xuyên lạnh lẽo, tăng tốc, cả người như một tia chớp. Trước khi cửa xét xử hoàn toàn ngưng tụ, hắn cuồng dã vung nắm đấm, như phong ba bão táp thình lình ập xuống, đập mạnh vào bức tường màu đen mà mắt thường không thể nhìn xuyên thấu ở cuối lối đi.

Chỉ sau vài giây, bức tường kia không chịu nổi gánh nặng, đổ vỡ ầm ầm.

Một chiếc hộp đen kịt và cổ xưa mất đi chống đỡ, nhanh chóng trượt xuống từ phía trên. Dấu vết trượt xuất hiện trên mép lối đi giống hệt như những vết xước để lại trong đường ống thông gió mà Lê Tiệm Xuyên từng nhìn thấy trước đó.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu chụp lấy hộp ma, đối diện với tầm mắt ác liệt của Raymond ở dưới cửa sổ.

“Cửa đã mở rồi, Vua!”

Raymond nhếch khóe môi lên và cười điên dại: “Đừng cố gắng vô ích nữa, chấp nhận phán xét của bàn __ Ặc!”

Khẩu hình chỉ mới thành hình phân nửa đã bất ngờ đông cứng trên mặt Raymond. Cánh cửa xét xử phát ra tiếng cọt kẹt rất nhỏ, cảnh tượng sụp đổ, co rút vào bên dưới. Lê Tiệm Xuyên ngã khỏi cửa sổ trên mái nhà như một con chim, nhẹ nhàng và vững vàng rơi xuống bên cạnh Raymond.

Hắn duỗi tay đón lấy cái đầu máu me đang rớt xuống và hộp ma thứ hai rơi ra từ trong áo khoác dài.

Thời không bất động.

“Một giây.”

Lê Tiệm Xuyên ném đầu Raymond sang một bên, rủ mắt kiểm tra đôi găng tay cao su của mình. Găng tay rất kín, máu không có chảy vào.

Hắn vẫy máu trên tay, một sợi dây thép rất mỏng rất khó nhìn thấy bằng mắt thường ở giữa hai ngón tay được rút ra, một vài giọt máu rơi xuống. Hắn đã nói từ sớm, hắn có bố trí vài món đồ chơi trong căn phòng này.

Zach, người đang ngất xỉu trên ghế đột nhiên mở mắt: “Vua, tao có tin tức mà mày muốn biết, là về người nọ, tao có tư liệu, chỉ cần mày để cho tao sống rời khỏi đây…”

“Không giả chết nữa hả?”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày và nói: “Giám mục cánh trái, tao nhớ mày đã chết trong lượt xét xử đầu tiên. Cho dù tao muốn thả mày đi thì tao cũng không có bản lĩnh cướp người từ trong tay trò chơi hộp ma. Huống chi, mày cứ chĩa mũi nhọn vào tao, mày dựa vào cái gì mà cho rằng tao sẽ để mày đi hả… Nếu đã thích giả chết như thế thì chết luôn cho rồi.”

“Đừng mà __!”

Tiếng hét kinh hoàng của Zach đột ngột dừng lại.

Lê Tiệm Xuyên bước tới, gỡ sợi dây thép mảnh ra khỏi ghế của Zach rồi nhìn Caumont đang cứng ngắc ở bên cạnh: “Trò chơi kết thúc rồi, ngài Thám tử, sao còn chưa đi nữa, đợi tôi mời ăn cơm hay gì?”

Caumont bỗng trợn tròn mắt.

Hơi thở nghẹn lâu trong lồng ngực từ từ tuôn ra, Caumont thở dốc vài tiếng, cúi đầu nói vội: “Tôi là Silyushin Amshina, một nhà nghiên cứu tại Phòng thí nghiệm hóa học Miklovsky ở Nga. Nếu… nếu anh cần giúp đỡ, anh có thể đến tìm tôi.”

“Tôi rất mong đợi được hợp tác với anh.”

Caumont nhìn thoáng qua Lê Tiệm Xuyên, thân hình dần trong suốt rồi biến mất.

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, quét mắt nhìn quanh

Cảnh tượng xung quanh đã sụp đổ thành như một không gian đen kịt bát ngát đầy sao. Cánh cửa xét xử đen kịt mở một nửa, ngưng tụ ở phía sau, đứng lặng trong hư không.

Phu nhân Murphy đứng cạnh cửa, vẻ mặt lạnh băng: “Cậu đã thả Caumont chạy.”

Lê Tiệm Xuyên tùy ý nói: “Tôi vốn không muốn giết gã. Như mọi người đều biết, trò chơi hộp ma là hình thức đối kháng giữa người chơi, giết người là có thể qua màn. Nhưng người yêu của tôi từng nói với tôi rằng tốt nhất đừng tàn sát người chơi bừa bãi __ Tôi cảm thấy cậu ấy nhắc nhở rất đúng.”

“Giao dịch đầu môi chót lưỡi, phu nhân Murphy, ‘Sự uy tín của tôi luôn dựa trên cơ sở lợi ích’.” Lê Tiệm Xuyên bật cười, “Xin trả lại cho bà.”

“Cậu không hề tin tôi.”

Phu nhân Murphy lạnh lùng nói.

“Tôi chưa bao giờ tin bất cứ ai.” Lê Tiệm Xuyên nói, “Bà có quá nhiều sơ hở. Bà tiết lộ thông tin hộp ma thứ hai cho tôi, còn đề nghị trả lời năm câu hỏi của tôi nhưng chỉ yêu cầu tôi giết hai người chơi, bà lỗ vốn khá nhiều đấy.”

“Bà làm gì có tấm lòng vàng như vậy, tất cả những gì bà làm chỉ để ngụy trang cho mục đích thực sự của bà __ Tôi đoán, bà muốn tôi tập trung vào hộp ma thứ hai.”

“Một giây kết thúc thời gian chân không là vô cùng hạn chế. Bà không nghĩ tôi có thể lấy được hai hộp ma trong thời gian ngắn như vậy. Tôi cần lựa chọn. Mà bà đã cố tình nói hộp ma thứ hai bí ẩn có liên quan đến tôi, khiến tôi đặt sự chú ý vào hộp ma thứ hai. Một khi tôi chọn lấy hộp thứ hai trước thì bà sẽ có thời gian giết người cướp đi hộp đầu tiên…”

“Bà nói đúng, không có con quái vật nào không muốn trở thành người giám thị. Tương tự, không có người giám thị nào không muốn trốn thoát khỏi đây.”

Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nhìn phu nhân Murphy: “Bà cũng muốn thế.”

“Nếu tôi giải đố thành công thì thực thể của chiếc hộp sẽ không còn bị ẩn dấu nữa, phong ấn cũng sẽ bị phá vỡ, chỉ cần tìm được nó là có thể lấy nó và mở nó ra. Bà muốn sử dụng nó để rời đi, nhưng tiếc quá, tôi nhanh hơn bà.”

Khuôn mặt sắc sảo điểm trang của phu nhân Murphy đột nhiên vặn vẹo.

Bà ta bật ra một tiếng kêu sắc bén không cam lòng, rồi lao vào cánh cửa xét xử nửa mở và biến mất.

Trong không gian hư vô chỉ còn lại một mảng nền bên chân Lê Tiệm Xuyên và hai thi thể không đầu. Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai hộp ma màu đen giống hệt nhau trong tay. Thay vì mở chúng ngay lập tức, hắn đưa một tay sờ lên người, rút ra một phiếu trả lời trống và một cây bút.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa xét xử, từ từ viết xuống một dòng trên phiếu trả lời: “Tao nghĩ mày biết tên tao.”

Chữ viết đen như mực từ từ ngấm vào tờ giấy, nhưng không có chữ viết mới nào xuất hiện.

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày, suy nghĩ một lúc và viết: “Khi tao giết Andreas, thông báo giết chóc trong trò chơi không hề xuất hiện.”

Có vẻ như biết rằng không thể giấu diếm Lê Tiệm Xuyên được nữa.

Một đoạn văn bản cuối cùng xuất hiện chậm chạp dưới chỗ trống của phiếu trả lời: “Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh, người bạn cũ của tôi. Nhưng tôi có thể nói với anh rằng trò chơi này ban đầu chỉ có tôi và bàn tròn. Chính anh đã thay đổi hết thảy, để chôn vùi một cái gì đó.”

“Anh có thể mở hai hộp ma này, song tôi hy vọng anh hiểu thứ mà hộp ma Pandora phong ấn là tai họa diệt thế và vận rủi không thể giải trừ.”

Con chữ cuối cùng được hình thành, như thể không để Lê Tiệm Xuyên nhìn kỹ hơn, toàn bộ phiếu trả lời đột nhiên vỡ ra thành những đốm sáng và biến mất.

“… Tai họa và vận rủi?”

Lê Tiệm Xuyên nhìn xuống hộp ma trong tay, suy nghĩ một lúc rồi khẽ di chuyển ngón tay, từ từ mở chiếc hộp ma thứ hai không thuộc về màn chơi này.

Chỉ trong tích tắc.

Thiên hà bị đảo lộn, vũ trụ vô biên.

Tất cả ý thức như bị dòng điện cuốn theo, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên mất đi nhận thức về mọi thứ. Trong mơ hồ, hắn thấy mình đang dùng một góc nhìn kỳ quái giống như xem một bộ phim, quan sát một bức tranh máu tươi khổng lồ từ dưới lên trên.

Có ba bóng người đứng ở trung tâm của vô số màu sắc tráng lệ.

Một giọng nói băng giá như một lời sấm truyền rơi xuống từ bầu trời đầy sao: “Welcome to the final battle!”

__ Chào mừng đến với trận chiến cuối cùng.

Hết chương 102

Màn chơi số 4: Phiên tòa bàn tròn –  Kết thúc

Lời tác giả: Màn chơi thứ tư đã chính thức kết thúc. Các chương tiếp theo sẽ tiết lộ quá khứ và một số hồi ức giết chóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play