Lê Tiệm Xuyên vừa dứt lời, trong không gian đen trắng, tất cả các đường nhìn có thể chuyển động giống như những cây kim sắc nhọn, đột nhiên đâm mạnh về phía Raymond.
Đôi mắt của phu nhân Murphy chứa một sự mỉa mai lạnh lùng, trong khi Zach và Caumont đều lộ vẻ bất ngờ không thể che giấu.
Raymond hơi biến sắc, nhưng thần thái vẫn kiêu ngạo, tùy ý nhếch môi và nói: “Tôi vô cùng sẵn lòng, nhưng vì anh đã biết hộp ma ở đâu nên tôi nghĩ tôi không cần nói ra câu chuyện thấp hèn này làm gì. Anh cũng đã đoán được chuyện xảy ra tiếp theo, không phải ư?”
Khóe mắt của Lê Tiệm Xuyên hơi xếch lên, đuôi mày nhướng cao: “Anh biết cách chuyển chủ đề đấy, Raymond. Nhưng anh khỏi cần thăm dò tôi, việc tôi sử dụng thời gian chân không lúc này đã chứng minh tôi không có ý định chơi trò mèo vờn chuột với anh nữa.”
“Như tôi vừa nói, kế hoạch liên quan đến vụ án Jones có thể hơi khác so với tình huống thực tế, nhưng nhìn chung, tôi nghĩ nó vẫn không chênh lệch bao nhiêu. Tất nhiên, cuối cùng, kế hoạch này đã không thành công, nếu không thì tình hình hiện tại sẽ không phải là hiện tại, bàn tròn, cửa xét xử, dòng thời gian hỗn loạn…”
Giọng nói của Lê Tiệm Xuyên đột ngột dừng lại, đề tài xoay chuyển: “Vì vậy, tôi cho rằng anh đã thất bại.”
Raymond thong thả nheo mắt.
Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm và nói: “Kế hoạch của vụ án Jones đã thất bại và bị Trạm Trợ giúp Pháp lí phát hiện. Vì vậy, anh đã mở hộp ma.”
“Về lý do tại sao tôi nghi ngờ anh là người sở hữu hộp ma và mở nó ra thì đơn giản thôi. Lý do đầu tiên chính là quy tắc và lập trường của bàn tròn.”
“Quy tắc của bàn tròn và một vài câu nói không đồng nhất đều gợi ý cho người chơi rằng lượt xét xử này có vấn đề __ ‘Kẻ vô lương tri mưu toan trở thành thẩm phán, ‘Chính nghĩa sai lầm và kẻ yếu đáng tởm’. Kẻ vô lương tri là chỉ mười bốn người của Trạm Trợ giúp Pháp lí, và chính nghĩa sai lầm và kẻ yếu đáng trách quả thật rõ như ban ngày.”
“Vì vậy, có thể thấy từ vị trí của bàn tròn rằng nó ghét Trạm Trợ giúp Pháp lí, nó muốn trừng phạt mười bốn người của trạm để những kẻ xét xử người khác bị đưa ra xét xử.”
“Các thẩm phán tham gia phiên tòa bàn tròn cũng là những nghi phạm bị xét xử.”
“Và nhiệm vụ hung thủ của mỗi lượt xét xử đang ám chỉ hung thủ thực sự trong từng vụ án và cả ý nghĩa thực sự của người chơi trong màn chơi này.”
“Năm lượt xét xử, đây là lượt thứ tư, nhưng thật ra lượt thứ năm cũng đã bắt đầu khi tất cả người chơi ngồi vào bàn tròn. Toàn bộ màn chơi này là lượt xét xử thứ năm. Kết quả cuối cùng của lượt xét xử này là giải đố thành công, nhận được đáp án __ Tất cả mười bốn người trên bàn tròn đều có tội. Thế thì dựa theo quy tắc, tất cả mười bốn người sẽ bị kết án tử hình. Kết quả này không khác gì tự sát, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát.”
“Vậy nếu không giải được câu đố thì sao? Đừng quên quy tắc của bàn tròn đã được công bố từ đầu __ ‘Sau năm lượt xét xử, nếu không nhận diện được hung thủ bàn tròn thì toàn bộ thẩm phán sẽ tử vong’.”
“Tự phán xét sẽ chết. Không phán xét thì cũng sẽ chết vì bao che cho chính mình.”
“Vì vậy ngay từ đầu, mục đích của phiên tòa bàn tròn không phải là để mười bốn người nhận thức được lỗi lầm của họ và nghiêm túc xét xử, mà là tự giết hại lẫn nhau.”
“Về phần hai vị Giám mục và Bộ binh, tôi hiểu việc các người muốn kéo dài thời gian, nhưng ngay từ ban đầu tôi đã không làm vậy. Các người muốn ở lại lượt xét xử thứ tư càng lâu càng tốt để cẩn thận sưu tầm manh mối và sự thật, đợi khi chắn chắc thì mới giải đố. Nhưng hai người có thể đã quên bàn tròn từng tuyên bố rằng ‘Mỗi lượt xét xử chỉ kéo dài tám tiếng đồng hồ, sau tám tiếng, những người chơi còn sống sẽ tự động rời khỏi cửa xét xử, quay trở về bàn tròn, và bắt đầu quá trình xét xử’.”
“Tám tiếng này không phải là tám tiếng trong cửa xét xử, cũng không nhất định là tám tiếng trong thang máy. Khái niệm tám tiếng đó là gì chỉ có bàn tròn mới biết. Và khái niệm này cũng đã bị cố tình xáo trộn ngay từ lượt xét xử đầu tiên. Bàn tròn chỉ đề cập đến một lần duy nhất, và không bao giờ nói giới hạn tám giờ một lần nào nữa.”
“Ba lượt tiếp theo cũng vô tình ám thị người chơi rằng tám tiếng đồng hồ là rất dài, khoảng chừng vài ngày. Nhưng thực tế, không ai biết tám tiếng trong cánh cửa này dài bao nhiêu. Lượt xét xử này có thể kết thúc bất cứ lúc nào, ba chúng ta có thể quay lại bàn tròn bất cứ lúc nào để tiếp thu phán xét.”
“Các người tự chỉ ra bản thân thì sẽ chết, không chỉ ra thì vẫn sẽ chết. Đây là một ván cờ sinh tử. Nếu muốn phá giải thì chỉ có thể lợi dụng thời điểm bàn tròn vẫn chưa có phản ứng, khởi động thời gian chân không và giải đố.”
“Hiển nhiên những suy đoán này chỉ mới xuất hiện vài phút trước __ Trước khi xác nhận Raymond đang giữ hộp ma, tôi không hề chắc chắn. Khi đó, chỉ có một cảm giác nôn nóng đang đè lên tôi, khiến tôi theo bản năng khó chịu khi cứ nán lại nơi này.”
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười và tiếp tục: “Bàn tròn muốn tất cả mười bốn người chết dưới sự phán xét của chính họ, hoặc là dưới sự lấp liếm của chính họ, điều này phù hợp với lập trường và suy nghĩ của nó… Trong khi những người khác, hoặc là không biết nội tình của trạm, thậm chí không rõ vì sao mình bị hại như Ron; hoặc là không phủ nhận hành vi của trạm như cậu chủ nhỏ Scott; hoặc hoàn toàn đứng cùng chiến tuyến với trạm như phu nhân Murphy… Không ai trong số những người này có lập trường như bàn tròn. Nhưng anh, anh Raymond, lập trường của anh cực kỳ rõ ràng.”
“Đây là lý do đầu tiên. Lý do thứ hai là màn chơi này không có người thuyết minh, chỉ có một chiếc radio bị hỏng và một giọng nói rõ ràng đã bị biến đổi.”
“Không, đáng lẽ màn chơi này có người thuyết minh nhưng người thuyết minh không tiện lộ mặt. Có lẽ một khi người thuyết minh xuất hiện, chắc chắn sẽ để lộ một vài thứ liên quan đến sự thật. Vì vậy, người thuyết minh đã chọn sử dụng radio để truyền thanh.”
“Những người có liên quan đến sự thật của bàn tròn tất nhiên phải là những người có liên quan đến hầu hết các vụ án. Trong mười bốn người liên quan đến trạm, tôi chỉ có thể liệt kê ra vài người là Nunnally, phu nhân Murphy, ông quản gia, ba tài xế xe tải, và cả anh nữa.
“Nunnally đã đạt được mục đích, không có lý do gì để mở hộp ma. Nếu phu nhân Murphy là người mở hộp ma thì sẽ không bị mắc kẹt trong bức tranh tòa nhà giam cầm và có thể điều khiển nó. Ông quản gia là con rối của bà Murphy, không cần phải mở hộp ma. Đám tài xế xe tải không liên quan mật thiết đến vụ Jones sau này… “
“Sau khi loại trừ thì chỉ có anh là người bị tình nghi nhiều nhất.”
“Bản thân Phòng bói toán Raymond đã có cấu tạo kiến trúc kỳ lạ, vòng tròn ma thuật được vẽ trước khi Jones chết, sự xuất hiện chớp nhoáng của anh từ thời kỳ ông Morke, cuối cùng là sắm vai một người vô tội và che dấu dã tâm trong vụ Jones.”
“Tôi nghĩ anh có thể là người thuyết minh.”
“Từ đó cho thấy hẳn là người thuyết minh có một khả năng nhất định để điều khiển bàn tròn hoặc ảnh hưởng đến bàn tròn… Có lẽ là do radio chăng? Anh đã không xuất hiện trên bàn tròn mà sử dụng radio làm thế thân, vì vậy nó được coi là một lỗ hổng quy tắc, giúp anh thoát khỏi một phần quy tắc ràng buộc ‘Người thuyết minh không thể đưa ra những lời thuyết minh sai lệch trong cốt truyện’.”
“Vì vậy, kết quả cuối cùng của bàn tròn thẩm phán không phải là người chơi có thể thành công rời đi, mà là tất cả người chơi, bất kể có giải được câu đố hay không, đều sẽ bị mắc kẹt ở đây trong thân phận mười bốn người.”
“Hơn nữa, anh không biết thân phận người chơi của chúng tôi, vì vậy khi bàn tròn tiết lộ ‘thân phận thật” của tôi, Loose xuất hiện. Trong thế giới anh kiểm soát, ‘Loose’ mới là thật. Và ý thức thể ký gởi trong cơ thể Loose là thật hay giả thì anh không biết, và cũng không quan tâm.”
Raymond nhếch môi, không còn che giấu vẻ cay nghiệt và ác độc trong mắt: “Những lý do này vẫn chưa đủ đâu, Loose.”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Raymond, cười khẩy: “Có lẽ thiếu đấy nhưng thái độ của anh đã chứng minh tất cả. Nếu không phải do anh nghĩ rằng hộp ma và bàn tròn vẫn chủ yếu nằm trong tầm kiểm soát của anh, thì anh có thể nhởn nhơ vậy không?”
“Ờ, đúng vậy.”
Ánh mắt của Raymond như mũi dao, nhướng mày và trêu tức: “Vậy, anh Loose, anh sẽ làm gì đây? Làm thế nào để nhảy ra khỏi ván cờ chết này?”
Raymond chuyển động cổ, “Theo quan điểm của tôi, anh đã giải đố thành công. Dựa theo lời nói của lão già kia, tỷ lệ chính xác của anh có thể hơn 90 điểm… Khi thời gian chân không kết thúc, bàn tròn sẽ cảm ứng được nội dung lời giải của anh và nhận được kết quả ‘Người chơi đã xác định mười bốn người là hung thủ thực sự của bàn tròn.”
“Các người sẽ bị phán tử hình __ Anh vẫn còn cách để trốn thoát sao, Loose? Nhanh biểu diễn cho tôi mở mang kiến thức đi.”
Raymond khẽ nheo mắt lại, biểu cảm gần như có thể hình dung bằng hai từ hả hê.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận phân biệt những ẩn giấu trong mắt Raymond, im lặng một lúc và chậm rãi nói: “Mày là thế lực thứ tư.”
Nụ cười xấc xược của Raymond cứng đờ.
Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt: “Mày là thế lực thứ tư, có thể ảnh hưởng nhất định đến bàn tròn, cũng là thế lực có tác động lớn nhất đến bàn tròn. Mày không biết sự tồn tại của người ngoài, không có ý thức phân biệt giữa hiện thực và trò chơi, mày không phải là người giám thị. Ngoại trừ mày, phu nhân Murphy cũng là một thế lực, bà ta có thể nhận thức được sự hiện diện của người ngoài, nhưng bà ta chưa hoàn toàn thức tỉnh như một người giám thị. Ngoài ra, phiếu trả lời của mỗi lượt xét xử cũng là một thế lực, nó có thể biết nhiều hơn tất cả mọi người, hẳn là người giám thị. Và có một thế lực khác đằng sau Zach, nếu tao đoán đúng thì thế lực đằng sau Zach không tồn tại trong màn chơi này.”
“Là hiện thực? Là người giám thị? Hay là… Pandora?”
Tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên đóng trên mặt Zach.
Hắn để ý thấy mí mắt của Zach co giật rất nhẹ, tốc độ giọng nói đột nhiên tăng tốc: “Có phải là Pandora không? Là chính tổ chức Pandora, hay là một thứ gì đó trong trò chơi hộp ma?”
Zach đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Lê Tiệm Xuyên, gân xanh trên trán khẽ giật giật: “Mày không nên quay lại đây, kẻ phá rối!”
Một loại trực giác tuyệt diệu đã khiến Lê Tiệm Xuyên xác nhận Zach hiện tại không bình thường.
“Kẻ phá rối?”
Ánh sáng trong mắt cô đọng lại, Lê Tiệm Xuyên chú ý đến ánh mắt của Zach, “Mày biết tao, mày muốn giết tao… bởi vì tao đã quấy nhiễu một cái gì đó, phải không? Mày có thể sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với bàn tròn, vì vậy từ lượt xét xử đầu tiên, mày đã hồi sinh Giám mục cánh trái đáng lẽ đã chết trong vụ án đầu tiên, và giao dịch với gã. Do mày không thể tiến vào màn chơi này để giết tao, nên mày phải cậy vào Giám mục cánh trái và quy tắc bàn tròn.”
“Trong lượt đầu tiên, mày để Giám mục cánh trái nhìn trộm quân cờ vua mà tao chọn. Giám mục cánh trái theo đó trở thành người vô tội, xác nhận ‘thân phận thật’ của tao, lấy đi đôi chân của tao để hạn chế khả năng di chuyển của tao đến mức cao nhất. Đồng thời khiến cho tao có một đặc điểm thiếu hụt vô cùng rõ ràng và dễ phát hiện.”
“Tao bị đẩy ra ánh sáng, còn mày vẫn ở trong bóng tối.”
“Sau đó, mày dường như đã thu tay lại. Tao đoán là vì Ninh Chuẩn nhỉ? Ninh Chuẩn cũng quấy nhiễu bàn tròn như mày, nhưng cả hai đều bị hạn chế bởi bàn tròn và không thể tiếp tục hành động.”
Xuyên qua ánh mắt của Zach, Lê Tiệm Xuyên giống như nhìn thấy nhiều bóng đen mơ hồ: “Nếu mày thực sự đủ mạnh để thâm nhập vào từng màn chơi thì không phải đến bây giờ mới phát hiện ra tao. Sở dĩ đến bây giờ mày mới phát hiện ra tao và hành động có lẽ có hai lý do.”
“Một là đây là màn chơi đầu tiên tao sử dụng chìa khóa của mình để nhập độc lập tiến vào. Trước đây, vì Ninh Chuẩn nên bọn mày không thể nhắm vào tao hoặc làm bất cứ điều gì với tao.”
“Lý do còn lại chính là màn chơi này rất quan trọng. Mày không cho phép tao lấy được thứ gì đó từ màn chơi này…”
“Nhìn ánh mắt của mày thì là cái sau nhỉ?”
Vẻ mặt của Lê Tiệm Xuyên nghiêm túc lại, lông mày chau lại: “Thứ đó là hộp ma, đúng chứ? Mày không muốn tao lấy hộp ma à? Hay là nói mày không muốn tao lấy được hộp ma của màn này?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên nghe được từ này.
Hắn vẫn còn nhớ tấm ảnh kỳ lạ trên bức tường ước nguyện ở nhà nghỉ Ai Cập. Người trong ảnh là hắn và Ninh Chuẩn, mặt sau của ảnh có viết tên của hai người “King và Ghost”. Hắn không có ký ức về bức ảnh này. Nhưng nếu hắn là King, thì Ninh Chuẩn có lẽ là Ghost.
Chỉ là hình như có gì đó không đúng.
Không để Lê Tiệm Xuyên nói thêm bất cứ điều gì, đôi mắt của Zach đột nhiên mất đi màu sắc, đầu ngửa ra sau, cả người cứng ngắc, kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.
“Chậc.”
Raymond lạnh lùng liếc mắt, “Xem ra nhân duyên của mày khá tệ đó, Loose. Mày thông minh nhưng những kẻ thông minh đều muốn làm kẻ khác sợ hãi.”
Lê Tiệm Xuyên phớt lờ Raymond, nhanh chóng xử lý tất cả thông tin mình vừa có được.
Nếu vào thời điểm bắt đầu của thời gian chân không, xác xuất chắc chắn qua màn thành công chỉ có 60%, thì bây giờ, sau khi trải qua cuộc đối đầu và thăm dò với các thế lực này, hắn đã chắc chắn hơn 80%.”
Sử dụng giải đố để vô tình đưa ra một vài câu hỏi, dẫn dắt ra một vài đáp án, những mốc xích và bằng chứng bị thiếu sót đã được xác nhận hoặc phủ định trong quá trình thăm dò này.
Hắn đang cá cược, nhưng không phải là cá cược không có cơ sở.
Hiện tại, Lê Tiệm Xuyên có thể chắc chắn rằng suy đoán của hắn về sự thật của bàn tròn về cơ bản là chính xác, hắn sẽ có thể giải câu đố và lấy được hộp ma.
Trong số bốn thế lực, thế lực đằng sau Zach không còn có thể ngăn cản hắn và đã rút lui. Lập trường của phu nhân Murphy không rõ ràng, phiếu trả lời hình như nghiêng về phía hắn, và Raymond, kẻ kích hoạt hộp ma mấu chốt nhất là trở ngại cuối cùng.
Như Raymond đã nói, khi thời gian chân không kết thúc, bọn hắn sẽ bị đẩy lên bàn tròn. Căn cứ theo sự thật giải đố, bọn hắn sẽ bị coi là hung thủ và bị trừng trị.
Bọn hắn không thể ở mãi trong thời gian chân không, một khi bọn hắn ra ngoài, nhất định phải gỡ bỏ ván cờ chết của bàn tròn thì mới có thể thoát thân thành công.
Mà giải pháp để gỡ bỏ ván cờ chết chỉ có thể là “nhanh”.
Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến mấy lần thời gian chân không trước đó __ Lúc nó phủ xuống chỉ trong nháy mắt, nhưng lúc nó rời đi phải mất chừng một giây.
Nói cách khác, người chơi sử dụng thời gian chân không sẽ là kết thúc trạng thái đóng băng đầu tiên, nhanh hơn một giây so với những người còn lại.
Mặc dù hắn đang sử dụng thời gian chân không của Ninh Chuẩn, nhưng khi Ninh Chuẩn kết thúc thời gian chân không chỉ có mình hắn biết. Nói cách khác, miễn là phản ứng của hắn đủ nhanh, hắn có thể tranh thủ trước khi bàn tròn tỉnh lại, lợi dụng thời gian một giây để cướp hộp ma và mở nó ra.
Khoảnh khắc người chơi giải đố nhận được hộp ma, màn chơi sẽ trực tiếp kết thúc.
Đây là cơ hội và giải pháp duy nhất, hắn chỉ cần đủ nhanh, hắn và Ninh Chuẩn đủ ăn ý là có thể đoạt được một giây này, kết thúc trò chơi trước khi bàn tròn phán xét bọn hắn.
Một giây chênh lệch này, Raymond không biết người đến từ bên ngoài cũng không biết.
Khi Lê Tiệm Xuyên mô phỏng và luyện tập tất cả các phản ứng và chuyển động trong giây này nhiều lần trong đầu, phu nhân Murphy, người đã im lặng một thời gian dài, đột nhiên nói: “Các người gọi đó là người giám thị ư?”
Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra.
Ánh mắt của phu nhân Murphy sâu thẳm và lạnh lùng: “Thức tỉnh rồi tự có ý thức, có ý thức phân biệt ‘trong và ngoài’ là sẽ trở thành người giám thị sao?”
Lệ Tiệm Xuyên không trả lời.
Phu nhân Murphy không tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng khẽ nâng cằm lên và nói: “Mỗi lần bàn tròn giết chết tất cả người đến từ bên ngoài, thế giới sẽ được thiết lập lại. Ký ức của tôi đã được lưu giữ từ rất lâu, có lẽ là khi đó tôi sắp trở thành người giám thị. Nhưng một ngày nọ, có một người đàn ông đến màn chơi này. Người nọ đã giết nhiều người và để lại một vật trong màn chơi này.”
“Sau đó, ký ức của tôi bắt đầu bị tẩy sạch, không giữ lại được nữa. Chỉ một vài mảnh ký ức có thể khiến tôi có ý thức hơn một chút mỗi khi thế giới được thiết lập lại.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn phu nhân Murphy: “Người đó để lại cái gì?”
“Hộp ma.”
Phu nhân Murphy nhếch môi, thích thú nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Người nọ để lại một hộp ma. Vì vậy, trong màn chơi này có hai hộp ma.”
“Cậu không cần phá giải câu đố của hộp ma thứ hai vì nó không bị kích hoạt bởi đám quái vật chúng tôi. Cậu không cần tìm nó, nó không có tác dụng gì trong việc giải câu đố và rời đi cả, nhưng… cậu sẽ làm thế sao?”
Hết chương 101
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT