Cả bốn người suýt chút nữa đã tóm được Minh Nhất, nhưng anh ta giống như không muốn sống nhảy thẳng ra ngoài, nhà kho này được xây dựng bên cạnh một con đường, cao hơn mặt đường 4,5 mét, lúc này một xe chở rác vừa vặn lao tới, Minh Nhất không chú ý liều mạng nhảy từ lan can xuống, ngã vào trong xe rác, nghênh ngang rời đi.

Đám người đuổi theo Minh Nhất chỉ có thể dựa vào lan can, trơ mắt nhìn anh ta rời đi…

Người kia tức giận gục xuống lan can, lúc này ba người Thanh Thanh cũng đuổi theo đến nơi, Thanh Thanh lo lắng nằm sấp trên lan can, phát hiện Minh Nhất đã biến mất không thấy bóng dáng, mọi kỳ vọng trong lòng đều tan thành mây khói.

Yếu ớt dựa vào lan can, cô phát hiện ra người đuổi theo Minh Nhất là Cố Nguyên Thượng.

“Cố thiếu? Sao lại là anh?” Thanh Thanh kinh ngạc hỏi, trong lòng cô dâng lên một tia áy náy, anh ta nói muốn cô đợi anh ta, thế nhưng cô lại đến đây với người khác.

“Sao em không chờ anh cùng tới?” Cố Nguyên Thượng hỏi lại Thanh Thanh, nhìn thấy phía sau cô còn có hai bóng người, hiển nhiên là cô không tin anh ta, trong lòng anh ta có một loại cảm xúc không nói nên lời, anh ta vì cô tìm người, nhưng cô lại không tin tưởng.

“Tôi, là tôi quá nóng lòng, cho nên...” Thanh Thanh không biết giải thích thế nào với anh ta.

Lương Hân Văn đột nhiên hiểu tại sao Thanh Thanh biết được vị trí của Minh Nhất, hóa ra là Cố Nguyên Thượng giúp cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia ghen tuông khó hiểu, cô và Cố Nguyên Thượng có quan hệ thân thiết đến mức nào?

Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lương Hân Văn, cô chưa kịp nói cho anh biết lý do, khả năng trong lòng anh sẽ suy nghĩ, nhưng chuyện xảy ra đột ngột khiến cô không kịp nói rõ.

Cố Nguyên Thượng và Lương Hân Văn gật đầu chào nhau.

Lương gia cùng Cố gia cũng có qua lại một chút, Lương Hân Văn và Cố Thái Anh đều là người thích văn hóa Trung Quốc nên thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng đối với Cố Nguyên Thượng thì anh ngược lại không thường xuyên tiếp xúc, nếu có gặp nhau thì cũng là do Cố Thái Anh, hôm nay gặp mặt là vì chuyện của Thanh Thanh.

“Vừa rồi có tiếng súng là chuyện gì xảy ra vậy?” Lương Hân Văn hỏi.



“Tôi tới tìm Thanh Thanh...vừa mới đi đến cửa nhà kho liền nghe thấy tiếng đánh nhau, vì vậy tôi chạy đến gần một chút để xem xét, liền nghe được tiếng súng, sau đó thấy mấy người đến.”

“Ý anh là trong nhà kho còn có người?” Lương Hân Văn hỏi.

“Ừ!” Cố Nguyên Thượng trả lời.

Bốn người ngay lập tức chạy vào trong nhà kho, không biết bên trong có những nguy hiểm khác hay không, Cố Nguyên Thượng ngăn Thanh Thanh và những người khác ở bên ngoài.

“Chờ chút, để tôi vào trước...” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Anh ta vừa bước vào, Lương Hân Văn liền đi theo sau, anh để Tiểu Vũ ở lại bảo vệ Thanh Thanh.

Thanh Thanh và Tiểu Vũ đứng bên ngoài, lo lắng cầm góc áo của cô, lại lo lắng không biết bên ngoài có người còn tiến vào không, một lát sau trong kho hàng truyền đến một tiếng hét thảm thiết:

“Cha...cha...”

Lòng Thanh Thanh run lên, là Hân Văn, cô và Tiểu Vũ nghe tiếng hét thì chạy vào, Tiểu Vũ bật đèn pin trên điện thoại di động, nhìn thấy Lương Hân Văn đang ôm cha lương cực kỳ bi thương, toàn thân cha Lương đều là máu, trên ngực phải có một vết thương, máu không ngừng chảy ra, Thanh Thanh cảm thấy hoa mắt, làm cô nhớ tới hình tượng Mục Thiết Quân rơi xuống đài phun nước pha lê, cũng đẫm máu như vậy, cũng làm cho người ta trở tay không kịp…

Làm sao cha của Lương Hân Văn lại ở đây?

Có lẽ nghe được tiếng hét của Lương Hân Văn, cha Lương dường như có chút ý thức, đột nhiên hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào những người đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta cảm thấy kinh hãi và rợn người, cuối cùng con mắt ông dừng lại trên người Cố Nguyên Thượng, đôi môi cử động một chút nhưng lại không nói nên lời.

Cố Nguyên Thượng lập tức ngồi xổm người xuống, ghé sát vào ông, cầm tay của ông nói:

“Chú Lương, có lời gì chú cứ nói, cháu nghe đây...”



Khuôn mặt của cha Lương chợt cứng đờ, có lẽ là do thân thể đã đạt đến cực hạn, không còn kiểm soát được biểu cảm của mình, ông đảo mắt nhìn qua Lương Hân Văn, đem toàn lực khàn khàn nói:

“Chăm...sóc tốt cho mẹ con, con….con phải nghe lời Cố thiếu...nghe..lời.”

Lương gia và Cố gia biết nhau từ trước, lần này ông chết, Lương gia gần như hơn phân nửa là sụp đổ, Lương Hân Văn nghĩ rằng ông đang giao phó hậu sự, trong lòng cũng không muốn để ông nói thêm gì nữa...

Cố Nguyên Thượng nghe xong thì nói:

“Chú Lương, chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Hân Văn….”

Đôi mắt của cha Lương vẫn mở to không nhắm lại, sau đó cơ thể như bị thứ gì đó hút đi, nằm thẳng tắp, môi run rẩy, cả người nhũn ra…

Lương Hân Văn ghé vào ngực ông khóc lóc thảm thiết:

“Cha...cha...chuyện gì đã xảy ra...cha….cha….” Cơ thể nặng nề được anh ôm vào ngực từ từ trượt xuống, Lương Hân Văn dùng thêm sức ôm chặt, mặc dù anh cũng không hài lòng với nhiều chuyện cha anh làm, nhưng sự kính trọng và tình yêu sâu sắc của con trai dành cho cha mình không hề kém người khác, chưa bao giờ anh nghĩ tới, hôm nay, ở tại nơi này lại xảy ra chuyện như vậy….

Anh cứ ôm như thế, ba người còn lại cũng rất đau lòng, không lên tiếng, không biết qua bao lâu, Lương Hân Văn ngẩng đầu lên khỏi ngực cha anh, nhìn thấy hai mắt của cha vẫn mở, không nhắm lại.

Lương Hân Văn trong lòng đau như cắt, anh chợt nghĩ có lẽ cha anh vì theo dõi anh nên mới đến đây, nhưng bất hạnh qua đời, vì sao? Vì sao ông lại muốn đến đây mà anh lại không phát hiện ra, anh chỉ một mực nghĩ đến Thanh Thanh, mà bỏ mặc người thân của mình, anh hận bản thân mình bất tài vô dụng. Anh luôn cho rằng anh trưởng thành rồi liền có thể không nghe lời cha, hóa ra mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Bây giờ anh để cho cha anh đột ngột qua đời, chết mà không nhắm mắt.

“Hân Văn...” Cố Nguyên Thượng đặt tay lên vai Lương Hân Văn, hy vọng anh có thể nén bi thương, nơi này dù sao cũng không phải là nơi an toàn, không nên ở lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play