Thanh Thanh và Thái Anh đồng thời kêu lên. Thế mà cách xưng hô của vị hôn thê so với Cố Thái Anh lại không thân mật bằng.
“Sao anh lại tới đây?” Thanh Thanh bật dậy, đi đến trước mặt anh vui vẻ nói.
“Anh đã nói sẽ đến đón em, sao em tới đây mà không gọi điện thoại cho anh?” Anh cũng không biết rằng mẹ anh đã sắp xếp khóa học cho cô. Cho đến khi Tiểu Trung vô tình nhắc đến mới biết được, sợ cô không quen với thể loại lớp học như vậy nên lập tức chạy tới.
“Em không nói thì anh cũng có thể tìm thấy em mà!”
“Không nhìn thấy em, anh sẽ lo lắng...” Hai người cứ như không có người khác cứ như vậy trò chuyện.
Cố Thái Anh cho dù có học hành đến đâu thì gương mặt cũng không thể khá hơn được.
“Xem ra buổi học hôm nay không thể tiếp tục được nữa.” Cô ta từ từ đứng lên, cố nặn ra một nụ cười.
Nghe được âm thanh này, Thanh Thanh mới ý thức được sự tồn tại của cô ta, rất hối hận, khuôn mặt tràn đầy áy náy. Vừa nhìn thấy Đoan Mộc Nam cô không kiềm chế được vui mừng, vô tình bỏ qua sự tồn tại của Cố Thái Anh, chắc chắn cô ta sẽ tức giận, thế nhưng lại không thể nói lên câu xin lỗi.
Thanh Thanh học theo giọng điệu của chị Lý, cúi đầu chào Thái Anh:
“Vất vả cho cô rồi, giáo sư.”
Cố Thái Anh làm như không thấy gì bước qua, nhưng cô ta không thể nào phớt lờ bàn tay đang nắm chặt lấy tay Thanh Thanh của Đoan Mộc Nam. Cô ta cười khổ với Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam cũng nói lời chào tạm biệt với cô ta và để tiểu Trung đưa cô ta về. Giọng điệu lạnh nhạt xa cách, như thể ngay cả tình cảm bạn bè cũng không có.
Đoan Mộc Nam nhìn Thanh Thanh đang cúi đầu, trong lòng không nói được cảm xúc gì, phụ nữ của Đoan Mộc Nam anh không cần cúi đầu trước người khác.
“Cô ấy không gây khó dễ cho em chứ?” Đoan Mộc Nam đưa tay vuốt tóc mái trên trán cô hỏi.
“Không, không có.” Ngoại trừ đứng hơn nửa tiếng, thì đã giảng cho cô rất nhiều, chỉ là cảm thấy chính cô rất ngu ngốc, có nhiều thuật ngữ rất khó nhớ.
Cố Thái Anh đi tới cửa, giọng nói của Đoan Mộc Nam xuyên qua khe cửa lọt vào tai cô ta, lòng tan nát, đã nhiều lần chứng minh tình yêu của anh đối với Thanh Thanh, nhiều lần chứng minh anh đối với cô rất vô tình.
Trong lòng dâng lên một trận đau nhói, hôm nay cô ta đã nghĩ cả trăm phương ngàn kế để được tới đây, chẳng lẽ là để rước nhục sao?
Những suy nghĩ không cam lòng tràn lan khắp cơ thể cô ta.
Tối hôm đó, Đoan Mộc Nam cùng Thanh Thanh vẫn trở về Đàn Cung, Đoan Mộc Nam vẫn nấu vài món ngon cho Thanh Thanh. Sau bữa ăn nói chuyện phiếm một lúc rồi đưa cô về nhà. Ngày hôm sau lại tiếp tục đến Ngôn gia đón cô, rất dụng tâm với cả nhà Thanh Thanh, anh làm như vậy chính là muốn gần gũi hơn với người nhà Thanh Thanh, và hy vọng người nhà của cô có thể hiểu rõ anh hơn, yên tâm giao Thanh Thanh cho anh.
Vào buổi chiều, Đoan Mộc Nam đích thân chọn giáo viên cho Thanh Thanh, và đồng hành cùng cô trong suốt quá trình. Chủ yếu là để dạy Thanh Thanh một số lễ nghi xã giao, cách đi, đứng, bắt tay, mỉm cười, cách tránh bị va vấp khi mặc trang phục, cũng như tất cả các cách ứng phó với những thay đổi đột ngột trong bữa tối...rất thiết thực.
Nội dung học ngày thứ ba là lịch sử lập nghiệp của Đoan Mộc gia và tình hình kinh doanh hiện tại, thông tin cấp cao, thông tin khách hàng cho tiệc đính hôn. Thanh Thanh học hành rất nghiêm túc, cô hy vọng mình có thể vì Đoan Mộc Nam mà cố gắng một chút, đã lựa chọn con đường này, cô nên cố gắng làm thật tốt.
Sau một thời gian tìm hiểu, Thanh Thanh đã biết Đoan Mộc gia từ khi vừa thành lập cũng rất khó khăn, cô cũng rất ngưỡng mộ Lâm Kiều Kiều, có thể đem sự nghiệp của ông nội quản lý tốt như vậy.
Đoan Mộc Nam ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn dáng vẻ nhỏ bé nghiêm túc của cô, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, dường như ông nội đã phát hiện ra sự cứng rắn ẩn náu trong xương của cô từ lâu, giống như hình dáng của mẹ anh, thật sự là một Lâm Kiều Kiều khác.
Sáng ngày thứ tư, cách lễ đính hôn ba ngày.
Ngôn Thanh Thanh, Tiểu Vũ và Mỹ Mỹ đang ôm sách vở đi về hướng ký túc xá, họ vừa mới có một tiết học, bây giờ muốn quay lại ký túc xá để đổi sách giáo khoa.
Cô thấy Tiểu Thu vội vàng chạy đến chỗ ba người, sắc mặt khó coi.
“Thanh Thanh, em, em có sao không?” Anh ta thở không ra hơi hỏi.
“Anh mới có sao không ấy, Thanh Thanh không phải đang đứng đây sao?” Tiểu Vũ ghét nhất anh ta bày ra cái bộ dạng hoảng hốt, không có bình tĩnh chút nào.
“Tiểu Thu, anh có chuyện gì vậy?” Thanh Thanh nhìn bộ dạng của anh ta nghi ngờ hỏi.
“Thanh Thanh, em chưa đọc tin tức sao?”
“Tin tức gì?” Thanh Thanh hỏi.
“Đương nhiên là cái này.” Không biết Mộng Hạ từ đâu đột nhiên xuất hiện, lắc lắc tờ báo trong tay.
Mỹ Mỹ bước tới cầm lấy nó, Mộng Hạ xoay cổ tay một cái, Mỹ Mỹ vồ hụt. Mộng Hạ khinh bỉ cười một tiếng nói:
“Ngôn Thanh Thanh, hôm nay tôi thật tâm nói lời chúc mừng với cô.” Cô ta mỉm cười, nhanh chân sải bước về phía trước.
Mộng Hạ là một người rất thông minh, cô ta luôn biết chuyện của Thanh Thanh, nhưng cô ta cố nén nỗi hận ý trong lòng, không dám làm gì cô, bởi vì cô ta biết không thể chọc và Đoan Mộc gia. Chỉ có thể tìm cơ hội để chế nhạo cô.
Thanh Thanh chậm rãi cầm tờ báo lên, tiểu Thu lo lắng nhìn cô. Nhìn thấy đôi má ửng hồng dần dần mờ đi, tiểu Vũ cũng trợn mắt nhìn, Mỹ Mỹ không dám tin đưa tay che miệng, sợ mình hét lên cái gì đó.
Thanh Thanh lật lật vài tờ báo trong tay, nhanh chóng lướt qua những dòng chữ chói lọi trong mắt cô, tim cô run lên, tay cũng không ngừng run rẩy.
Sau đó cô ném tờ báo và vội vàng chạy ra cổng.
Tiểu Thu, Mỹ Mỹ và Tiểu Vũ cũng cuống cuồng đuổi theo.
Tiểu Thu chạy nhanh bắt lấy tay cô:
“Thanh Thanh, em bình tĩnh lại, đây không phải là sự thật.” Anh ta vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, chuyện này có lẽ đều là sự thật, nhưng bây giờ có phải sự thật hay không không phải là điều quan trọng nhất, mà là bởi vì chuyện này, cô sẽ phải gánh chịu bao nhiêu tổn thương và tai họa.
Tiểu Thu vừa đi dọc theo con đường vừa suy nghĩ, mặc dù nó giống như là tin tức lá cải, nhưng đến cùng là ai dám dùng cách này để công kích Đoan Mộc gia.
“Tiểu Thu, bây giờ em nhất định phải ở cạnh anh ấy.” Mái tóc cô rối bời, hốc mắt ửng đỏ, nhưng giọng điệu kiên định. Tiểu Thu dần dần buông cánh tay đang nắm lấy tay cô ra, cuối cùng cả ba người họ nhìn cô vội vã đón xe taxi rời đi.
Ngồi trong xe, Thanh Thanh nóng lòng như lửa đốt, điện thoại của Đoan Mộc Nam không ai nghe máy, đành phải gọi đến biệt thự Đoan Mộc gia.
Trên đường đi, các tiêu đề tờ báo cứ hiện lên trong đầu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT