Ngôn Thanh Thanh nhanh chóng thay quần áo, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô liều chết đi ra ngoài, dù sao cũng không thể trốn trong căn lều này cả đời được.

Lấy hết dũng khí, rón rén đi tới cửa, ngay khi cái đầu nhỏ lộ ra, liền nhìn thấy một chiến sĩ mặt đen. Nhìn thấy Thanh Thanh chui cái đầu nhỏ ra, anh ta đứng nghiêm chào, hô to một tiếng:

“Phu nhân, chào buổi sáng.”

Mọi động tác của cô bị tê liệt ngay lập tức, một loạt động tác của binh sĩ này hoàn thành trong nháy mắt, trôi chảy và chuẩn mực, suýt nữa thì dọa cô chết mất.

“Tôi...tôi…?” Cô run rẩy chỉ vào chính mình, xác định phu nhân trong miệng anh ta là mình.

“Vâng ạ.” Như một người máy, gật đầu sau đó đem một chiếc hộp cho cô. Ngôn Thanh Thanh cầm lấy chiếc hộp trong tay và tựa hồ cũng lây nhiễm hành động máy móc của anh ta. Không biết là cái gì.

“Đây là đội trưởng, không phải, là đội trưởng chuẩn bị bữa sáng cho ngài, chờ ngài ăn xong, tôi sẽ đưa ngài trở về trường học.” Người lính da đen báo cáo một cách máy móc như phát thanh viên.

Ngôn Thanh Thanh nhanh chóng tìm kiếm trong đầu xem cô có quen biết bất kỳ vị đội trưởng nào trong quân đội không, và kết quả là không có.

“Xin lỗi, đội trưởng của anh tên gì?”

“Đoan Mộc Nam.”

“Đoan Mộc Nam?” Trời ạ, sao hôm qua cô lại đụng phải Đoan Mộc Nam? Tại sao lại bị anh ta kéo tới nơi này?

“Anh ấy...anh ấy đang ở đâu?” Thanh Thanh sợ hãi hỏi.

“Đi thị sát.” Chiến sĩ da đen trả lời thẳng thắn.

“Đi thị sát? Chẳng lẽ không trở lại ngay sao?” Thanh Thanh nhỏ giọng thầm thì.

“Cái này...cái này”

“Ở đâu?” Cô hỏi thêm.

Chiến sĩ nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt nghiêm túc:

“Không tiện trả lời.”

Còn nghĩ cô là gián điệp sao?

Thanh Thanh phồng má ngồi trong xe người chiến sĩ da đen, trong lòng có hàng ngàn nghi vấn.

Nhưng người chiến sĩ này như một cái đinh thép, trên cả chẳng đường đều khó nói chuyện, cô cảm thấy hơi thở của anh ta cũng giống như những khối sắt thép.



Thanh Thanh lo lắng sợ hỏi phải những gì không nên hỏi, lại bị khối sắt này đập chết.

Những người xung quanh Đoan Mộc Nam thực sự rất nhàm chán.

(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)

Suốt đường đi hai người không nói một lời, cuối cùng cũng đến cổng trường, Thanh Thanh không nhịn được nữa, hỏi một câu rất ngu ngốc, nhưng là vấn đề đặc biệt mấu chốt:

“Lúc nãy….chỗ kia, có..con gái không?”

Binh sĩ hiểu ý cô, kiên định trả lời: “Không.”

Ngôn Thanh Thanh cảm thấy trước mặt tối sầm, nháy nháy mắt, nặn ra một nụ cười khó coi cho anh ta.

Lịch sự đứng xem đến khi anh ta lái xe đi.

Lúc này cô mới gỡ bỏ lớp ngụy trang xuống, lảo đảo uốn éo cơ thể, thật sự là một đêm hắc ám. Tối hôm qua cuối cùng là ai thay quần áo cho cô?

Vừa nghĩ đến hình ảnh kia, Thanh Thanh cảm thấy lạnh sống lưng!

“Bé cưng của anh, đêm nay anh sẽ cho em một giấc ngủ ngọt ngào...” Điện thoại đổ chuông.

“Alo?” Thanh Thanh nhận điện thoại.

“Thanh Thanh, cậu ở đâu? Cậu có sao không?” Điện thoại vang lên giọng điệu lo lắng của Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ, không cần lo lắng, tôi không sao, tôi đang ở trường học.”

“Cái gì? Sao tự nhiên lại ở trường vậy?”

“Ai, tôi cũng không biết nữa, gặp mặt rồi nói sau.” Thanh Thanh cảm thấy việc này rất kỳ quái.

Nghe nói Đoan Mộc Nam đưa cô đến doanh trại, thế nhưng, cô lại không biết gì, việc này thật sự rất phiền muộn.

Đợi ở của hơn nửa tiếng, mới nhìn thấy Mạc Mỹ Mỹ lái xe của Tiểu Thu chạy tới.

Cuối cùng cũng đã đến, Mạc Mỹ Mỹ thở dài một hơi, phải biết rằng cô vừa mới thi bằng lái xe, nên đã sợ hãi suốt quãng đường.

“Tại sao Mỹ Mỹ lái xe?” Thanh Thanh tiến lên hỏi. Kết quả là nhìn thấy tiểu Thu đang nghiêng cổ và được Tiểu Vũ đỡ ra.



“Có chuyện gì vậy?” Thanh Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bộ dạng của Tiểu Thu.

“Ai biết được? Có lẽ là hôm qua uống say, đụng phải nơi nào đó.” Tiểu Vũ vừa nói vừa thở hổn hển.

“Không...không có, hôm qua hình như anh nhìn thấy...một người bay qua, sau đó bắn vào người anh….”

“Tại sao tôi không nhìn thấy trên người anh có đạn? Vết thương cũng không có một cái...” Tiểu Vũ không tin.

Thanh Thanh nghe Tiểu Thu nói, lẩm bẩm trong lòng, không phải là Đoan Mộc Nam đánh anh ta chứ?

Tiểu Vũ nhìn thấy Thanh Thanh, liền ném Tiểu Thu qua một bên, nhìn Thanh Thanh từ trên xuống dưới một lượt:

“Thanh Thanh, cậu không sao chứ? Tại sao lại về trường?”

“Ai, nói rất dài dòng, về ký túc xá tôi sẽ kể với cậu.”

Ký túc xá trường đại học S.

“Nói như vậy, cậu còn không gặp anh ta?” Tiểu Vũ uể oải hỏi.

“Ừm.” Thanh Thanh nhẹ giọng đáp, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tiểu Vũ, tất nhiên trừ việc thay quần áo.

Không gặp mới tốt, gặp nhau biết nói gì? Thanh Thanh không thể không thừa nhận cô rất sợ hãi khi gặp anh, sợ hãi cùng anh nói toạc ra mọi chuyện.

Gặp nhau là kết thúc.

Sau một tuần lo lắng, Thanh Thanh càng ngày càng không nhận thức được bản thân mình, cô bóp nghẹn nỗi đau bị lừa dối trong lòng, hận không thể ngay lập tức nhảy đến trước mặt Đoan Mộc Nam, khóc rống lên và chỉ trích anh một trận, càng hận hơn là không thể kết thúc mọi chuyện với anh…

Nhưng mặt khác, Thanh Thanh lại sợ Đoan Mộc Nam đột nhiên xuất hiện, rồi sợ người nhà gọi điện. Cô sợ mình nghe điện thoại từ nhà thông báo hủy bỏ hôn ước…

Cứ như vậy rồi cũng đến thứ sáu.

Sau khi tan học, Ngôn Thanh Thanh nhận được cuộc gọi của Lương Hân Văn, hỏi cô có hẹn gì không?

Muốn mời cô ăn bữa tối.

Thanh Thanh không biết anh ấy có ý gì, nếu như trước đây nghe thấy lời mời này cô chắc chắn sẽ vui đến mức nhảy dựng lên. Nhưng mấy ngày nay cô không có tâm trạng gì, cô thấy mình rất kỳ lạ, mới không đến một tháng, sự mến mộ của cô đối với Lương Hân Văn đột nhiên giống như một quả cầu lửa bị dập tắt.

“Học trưởng, có chuyện gì không?”

“Thanh Thanh, không phải hôm nay là sinh nhật của em à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play