A? Chướng ngại vật mở miệng nói chuyện rồi? Ngạc nhiên, ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm vào anh ấy, Lương Hân Văn?
“Văn Hân học trưởng?”
“Ừm.”
“Sao anh ở đây?”
“À, Tiểu Vũ nói em ở gần đây, cho nên anh đến đây tìm em. Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Em gặp một con chó hoang rất lớn.”
“Thế nào? Có bị thương không?”
“Ừm, không sao, chỉ bị dọa sợ….” Ngôn Thanh Thanh chưa tỉnh hồn nói. Sau đó lại nghĩ anh ấy nói đến tìm cô nên hỏi:
“Học trưởng tìm em sao?”
“Ừm. Lần trước nghe nói em muốn tham gia câu lạc bộ Hán học?”
“Hả?” Ngôn Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ấy còn nhớ cô muốn tham gia câu lạc bộ Hán học lúc mới vào nhập học, vì từ nhỏ cô đã rất thích văn hóa cổ đại, chưa kể Lương Hân Văn lại là chủ tịch câu lạc bộ.
Một ngày nọ, cô và Tiểu Vũ gặp Lương Hân Văn và nói cho anh ấy biết mong muốn của cô, nhưng chưa kịp nói xong thì Mộng Hạ ở bên cạnh đột nhiên bị đau bụng. Cho nên yêu cầu tham gia câu lạc bộ của cô cứ thế mà kết thúc. Không ngờ lần này, Lương Hân Văn lại chủ động đến tìm cô.
“Nếu chủ ý của em vẫn không thay đổi, ngày mai đến chỗ ta viết đơn đi.”
“Khi nào thì phỏng vấn?”
“Em không cần, trực tiếp trúng tuyển.” Lương Hân Văn cởi mở cười một tiếng. Lúc anh ấy cười, lông mày rậm của anh ấy hơi cong lên, khoảng cách giữa lông mày và mắt rất gần, làm anh ấy rất giống hoàng tử lai. Mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng khí chất của anh ấy dày dặn hơn nhiều so với độ tuổi này.
“Thật sao? Cảm ơn.” Ngôn Thanh Thanh nhếch khóe miệng cảm kích, lô ra một nụ cười ngọt ngào.
Hai người họ chậm rãi đi bộ trở về trường học, trên đường đi thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Ngôn Thanh Thanh cảm thấy rất thoải mái, mặc dù quen biết nhiều năm nhưng hiếm khi có thời gian ra ngoài với anh ấy, khó có được một hôm ở bên cạnh nhau mà không có Mộng Hạ bên cạnh.
“Thanh Thanh, có chuyện này anh muốn nói cho em biết….” Khi đến gần trường, Lương Hân Văn đột nhiên dừng lại quay sang Ngôn Thanh Thanh nói.
“Hả?” Ngôn Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, không biết anh ấy muốn nói gì.
“Anh với Mộng Hạ….bọn anh chỉ là bạn cùng lớp...” Lương Hân Văn ngại ngùng nói. Bình thường miệng lưỡi của anh lưu loát, có vẻ không quen nói những lời này.
“Hả?” Trái tim nhỏ bé của Ngôn Thanh Thanh hơi khẩn trương khi nghe được câu này. Không biết anh ấy nói câu này có ý gì.
“Có rất nhiều người nghĩ rằng bọn anh đang yêu đương...Thanh Thanh, anh hi vọng em không nghĩ như vây….”
Lương Hân Văn nhìn chằm chằm cô nói, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi.
“Học trưởng….” Ngôn Thanh Thanh không biết phải nói như thế nào, lời nói này không rõ ràng, cô không dám đoán già đoán non.
“Thanh Thanh, ngày mai là sinh nhật của anh, anh muốn mời em đến chúc mừng sinh nhật cùng anh….”
“Sinh nhật? Em….” Đầu cô bùng nổ. Cô không biết ngày mai là sinh nhật anh ấy, vậy mà anh còn đích thân mời cô, cô đang do dự không biết có nên đi không, không phải cô luôn muốn có cơ hội ở bên anh sao? Đây không phải là điều cô mong đợi? Nhưng tại sao bây giờ lại do dự?
“Anh chỉ mời em.”
“Cái gì?” Ngôn Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn lấy anh, chỉ mời cô là có ý gì? Thanh Thanh đang nghĩ không biết trả lời như thế nào.
“Ngày mai anh có chuyện muốn nói với em.”
“Thật xin lỗi, ngày mai cô ấy có hẹn với tôi rồi. Những gì cậu muốn nói, thì nói luôn bây giờ cũng như nhau.” Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng cô.
Thân ảnh cao ngất đang tiến lại gần cô, còn không đợi cô quay đầu lai, một bàn tay to lớn bá đạo ôm lấy eo cô.
Ngay khi Ngôn Thanh Thanh muốn phản kháng, một gương mặt tuấn tú ghé sát cô, đôi môi gợi cảm đáp xuống giữa trán cô.
Ngôn Thanh Thanh sững sờ, một loạt động tác uyển chuyển không sai vào đâu được.
Lương Hân Văn kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.
“Xin chào, tôi là Đoan Mộc Nam, chồng chưa cưới của Thanh Thanh.” Anh như một quý ông tự mình giới thiệu.
“Cái gì? Chồng...chồng chưa cưới?” Lương Hân Văn kinh ngạc nhìn qua Ngôn Thanh Thanh, không tin hỏi:
“Thanh Thanh, em...sao lại có chồng chưa cưới….”
“Học trưởng, em….”
“Bởi vì Thanh Thanh còn trẻ, hai chúng tôi tạm thời chưa công khai quan hệ, tôi nghĩ học trưởng có thể giữ bí mật cho cô ấy.”
Lương Hân Văn đã không còn suy nghĩ về ba chữ chồng chưa cưới nữa, bởi vì không nghĩ tới anh ta lại muốn anh giữ bí mật giúp cô.
Là muốn để cho anh làm một học trưởng rộng lượng ư?
Phải biết ngày mai là sinh nhật anh, anh định nói Ngôn Thanh Thanh làm bạn gái của anh. Anh tự tin nghĩ chỉ cần anh tỏ tình với cô thì cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh, nhưng anh không ngờ kết quả lại như thế này.
Đầu óc trở nên trống rỗng, không tìm được lời nào để nói lại. Còn muốn hỏi thêm cái gì thì phát hiện Đoan Mộc Nam ôm Ngôn Thanh Thanh ngồi vào một chiếc xe hơi sang trọng.
A! Đoan Mộc Nam thắt dây an toàn cho Thanh Thanh. Ngôn Thanh Thanh giống như đột nhiên bị biến mất.
Lúc tỉnh lại, lúc nãy vừa mới đang suy nghĩ không biết nên giải thích với Lương Hân Văn thế nào, tại sao bây giờ đã ngồi trong xe?
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn thấy xe rời khỏi công trường liền xoay người.
“Em muốn đi đâu?”
“Tôi không muốn đi đâu cả.”
“Không vui?” Không phải là vì anh quấy nhiễu buổi hẹn hò của cô, cho nên tức giận? Không đúng, anh mới là người nên tức giận. Nhìn thấy vợ sắp cưới của mình bị đàn ông khác tán tỉnh, anh thật sự có ý muốn giết chết người đàn ông đó, nhưng vẫn còn giả vờ rộng lượng trước mặt cô.
Ngôn Thanh Thanh cũng tức giận, nói đến là đến, không hợp ý nhau liền mất tích, vừa xuất hiện một cái thì phá hỏng chuyện tốt của cô.
Ngồi trên xe cả hơn nửa ngày, cả hai đều không lên tiếng, Thanh Thanh nhịn không nổi nữa.
“Anh tìm tôi làm gì?” Cô tức giận hỏi. Thật sự là không thể tìm thấy bất cứ điều gì để nói chuyện với anh.
“Gặp anh em không vui sao?”
Anh cho rằng anh là ai, gặp nhau thì có gì mà vui vẻ. Mấy ngày nay ở trong lòng không biết hận anh đến mức nào.
“Anh mời em ăn cơm được không?”
“Không đói bụng.” Vẫn cáu kỉnh đáp.
“Vậy em đi anh ăn cùng anh.”
“Tôi lười đi cùng….” Bất quá cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ mình cô nghe được. Bởi vì nhìn anh nghiêm túc lái xe, đẹp trai quá mức, nên không đành lòng trực tiếp lớn tiếng từ chối.
Thứ đàn ông yêu nghiệt, Thanh Thanh, ngươi lại bị mê hoặc.
Đoan Mộc Nam một tay cầm vô lăng, một tay với lấy cái hộp từ sau xe đưa cho cô.
“Tặng cho em.”
Thanh Thanh nhìn chiếc hộp cao cấp và tinh xảo, cảm xúc kháng cự từ từ thả lỏng.