Anh đứng trước một chiếc bàn gỗ lớn, một tay chống lên phía trên, giống như chỉ có cách này mới giữ cho mình không bị ngã, thân hình vạm vỡ của anh dường như đang thu hết tất cả điều hòa trong căn phòng này, cả người anh toát ra một lớp sương giá lạnh.

Trái tim Thanh Thanh ngày càng nặng trĩu, nỗi bất an dâng lên cao hơn, kể từ khi cô đến lâu đài cổ, anh liền không muốn chính diện đối mặt với cô, chẳng lẽ chỉ là vì sự an toàn của cô?

Cô sai rồi sao? Ngay từ lúc bắt đầu cô đã sai rồi? Chẳng lẽ là do cô thật sự quá tự tin?

Thân thể lạnh lẽo của anh hình như chạm vào cô, Thanh Thanh lui về sau mấy bước, miễn cưỡng hỏi:

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh ta...lời anh ta nói là thật sao? Là anh...là anh giết cha...giết chết Mục Thiết Quân?” Cô vốn muốn nói là cha em, thế nhưng lời nói tàn khốc kia khiến cô không nói ra được.

Đầu Đoan Mộc Nam nhanh chóng hiện lên thống khổ, đồng thời lại nghĩ tới cái gì? Trầm mặc một lúc hỏi:

“Thanh Thanh, là ai nói cho em biết anh ở đây? Còn muốn em đến đây tìm anh?”

Thanh Thanh nghe được câu này thì kinh ngạc, cũng không biết anh có ẩn ý gì, nhưng cảm thấy anh đang hoài nghi cô, chẳng lẽ cô tìm đến anh còn cần người khác chỉ dẫn sao? Tình cảm của cô đối với anh chẳng lẽ còn trộn lẫn với lợi ích của người khác không?

“Cái này có quan trọng không?”

“Có!” Anh trả lời, sau đó lại hỏi: “Người đó có phải đối xử rất tốt với em không? Chỉ cần là chuyện của em, anh ta sẽ đặc biệt quan tâm? Chỉ cần là chuyện của em, anh ta sẽ tới can thiệp?”

Thanh Thanh nghĩ anh đang nói về Cố Nguyên Thượng, đúng vậy, là anh ta giúp đỡ cô, ngay lúc cô đang bất lực và bi thương, anh ta luôn luôn xuất hiện giúp đỡ cỗ, “Đúng vậy, anh ấy đối với em...rất tốt...” Cô chỉ muốn giải thích hoặc nói cho rõ ràng, nhưng đột nhiên trong lòng lại dâng lên một nỗi nghẹn ngào khiến cô không thể nói thêm nữa.

Anh có thể để cô một mình, không quan tâm cô năm năm qua, chẳng lẽ không cho phép cô có một người bạn ở bên cạnh giúp đỡ sao?



Sao anh có thể ích kỷ như vậy?

Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy thất vọng, anh nghĩ ai cũng có mục đích? Cô đã chịu đựng bao khổ cực, tin tưởng tuyệt đối vào anh, nhưng anh lại nghi ngờ cô?

Cho dù bây giờ trốn đi xa nhà, thân phận đặc thù, cảm xúc nhạy cảm, nhưng ngay cả cô mà anh cũng không tin?

Chẳng lẽ anh sợ cô đến đây có mục đích gì đó ngoài yêu anh sao?

“À, anh hiểu rồi….thì ra đây là mục đích của anh ta...” Đoan Mộc Nam đột nhiên sáng tỏ một chuyện, anh cười lạnh một tiếng, giọng nói rất bi thương và thất vọng.

Anh đã rõ mục đích của kẻ thù, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể tiến vào cái bẫy của hắn, nhìn người mình yêu bị lợi dụng, mà người làm cô tổn thương lại là anh!

Ngày hôm nay anh sẽ mất cô!

Anh hít vào một hơi, đau đến thấu tim gan!

“Em không quan tâm anh nghĩ về em như thế nào, hôm nay em chỉ muốn hỏi, hôm đó là ai….ai đã giết Mục tướng quân?” Thanh Thanh siết chặt hai tay, toàn thân cứng đờ, tim đập dữ dội, cô sợ nghe thấy đáp án từ miệng anh…

Cô không biết những gì anh nói ra, liệu cô có còn tin không, có đáng để cô tin hay không? Nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.

“Thanh Thanh, cô không thể cho anh Thành một chút thời gian sao? Đến lúc đó anh ấy sẽ cho cô một đáp án thỏa đáng...” Minh Nhất đột nhiên nhìn cô, có chút nóng nảy và chút lãnh đạm.

“Đáp án thỏa đáng? Đáp án thỏa đáng là như thế nào? Không phải anh đã nói cho tôi biết rồi sao? Anh ấy chính là hung thủ? Không phải anh đã nói với tất cả mọi người sao? Anh ấy chính là hung thủ? Đã vậy, anh ấy giết chết cha nuôi của anh, sao anh có thể bình tĩnh gọi anh ấy là anh Thành, vì sao lại can tâm tình nguyện làm việc cho anh ấy? Các người thật là nực cười, tôi chỉ muốn biết đáp án, muốn biết chân tướng, vậy mà trăm miệng đều chỉ nói một lời cho anh ấy một chút thời gian….các người….thật sự là ăn ý làm cho người khác khó mà tưởng tượng được….”

Thanh thanh cảm thấy mình đang hỗn loạn, mối quan hệ giữa hai người họ là gì? Vì sao năm năm qua cô lại có cảm giác là Minh Nhất bắt giữ Đoan Mộc Nam, hay có ai muốn hãm hại mà đổ tội cho anh, nhưng tại sao bây giờ hai người họ lại ở cùng một trận tuyến?



“Em không muốn tin anh nữa sao?” Đoan Mộc nam hỏi, giọng điệu mang theo một chút mong muốn xa vời! Sắc mặt của anh từ lúc bước vào lâu đài cổ càng ngày càng tái nhợt….

“Là anh làm cho em cảm thấy hoang mang...làm cho em cảm thấy không hiểu được anh...”

“Không phải vừa rồi chúng ta còn rất hạnh phúc sao?”

“Nhưng em không muốn hạnh phúc khi không biết chuyện gì đang xảy ra...” Sao anh có thể như vậy? Đó là cha cô mà? Anh đã biết chân tướng sao lại giấu cô? Cô có quyền được biết mà!

“Cho dù cái giá phải trả là mất nhau sao?” Anh khẽ hít một hơi, chật vật nói!

Lòng Thanh thanh co rút một trận, sợ hãi nhìn anh, trên mặt lộ rõ quyết tâm tìm ra chân tướng.

Đoan Mộc Nam nhìn cô bi thương mà kiên định, chậm rãi hít vào một hơi, tựa hồ không có từ nào để diễn tả nỗi đau.

“Đúng vậy, là anh đã giết...ông ấy...” Anh chật vật phun ra mấy chữ đó!

Thanh Thanh toàn thân như bị va đập mạnh, cô chống đỡ không nổi thân thể của mình, lui về phía sau mấy bước, đụng phải vách tường kiên cố, trong đầu trống rỗng, không khí xung quanh trong nháy mắt như bị rút cạn.

“Tại...tại sao...Tại sao?” Cổ họng của cô khô khốc, hét không thành tiếng.

Đoan Mộc Nam nhắm chặt hai mắt, trong lòng như đang đau khổ ngàn vạn lần, cổ họng nhúc nhích, khô khốc nói:

“Bởi vì ông ta đã hủy hoại cuộc sống vốn có của anh, hủy hoại niềm tin mà anh dùng cả tính mạng để gìn giữ, ông ta đã hủy hoại tất cả của anh, bao gồm cả hạnh phúc của anh và em...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play