Ngôn Thanh Thanh không tìm được tính từ nào để miêu tả tâm trạng lúc này.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngôn Thanh Thanh thề rằng những gì xảy ra hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, bởi vì cô đã quên đi việc mình thoát khỏi Đoan Mộc Nam như thế nào. Cô đành nhốt mình trong phòng ngủ vì sợ ánh mắt của mọi người nhìn mình.
Thậm chí cô còn không biết làm thế nào cả nhà lại lưu luyến tạm biệt Đoan Mộc Nam.
Không phải là cô quên, nói đúng hơn là cô không muốn nhớ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô chậm rãi bước xuống lầu, trong lòng cô tràn ngập sợ hãi. Hôm qua, Đoan Mộc Nam ôm cô về nhà, mấy người trong nhà chắc chắn nghĩ rằng cô đã chấp nhận anh.
Xuống đến lầu, trên bàn ăn không có người, đang thắc mắc tại sao không có ai, đột nhiên Ngôn Đại Minh hào hứng chạy tới:
“Thanh Thanh, nói cho cháu một tin tốt.”
“Tin tốt gì?”
“Đoan Mộc gia kêu người tới nói muốn để cháu và Đoan Mộc Nam làm nghi lễ đính hôn trước.”
“Cái gì?”
“Đúng vậy, rất vui đúng không? Cháu chính là cháu dâu cả của dòng họ Đoan Mộc nha.”
“Cậu, cậu thật sự muốn cháu rời đi như vậy sao?” Tâm tình Ngôn Thanh Thanh rất phức tạp, cảm giác rất tủi thân, luôn cảm thấy người nhà đang muốn bán cô đi càng nhanh càng tốt. Quầng mắt hơi đỏ.
“Thanh Thanh, cháu sao vậy?” Ngôn Đại Minh kìm nén sự kích động của mình, nhìn thấy vẻ mặt của Ngôn Thanh Thanh, trong lòng có chút không hiểu.
“Thanh Thanh, không phải hôm qua cháu và Đoan Mộc Nam rất tốt sao? Cả...cả hai...” đều đã ôm nhau về nhà, hầu hết các cặp đôi đều như vậy, hơn nữa lần này cô cũng không uống rượu, rất tỉnh táo.
“Cậu, thực ra chuyện đó là có lý do.” Ngôn Thanh Thanh rất muốn nói hôm qua cô đụng phải đám côn đồ, nhưng cô lại sợ mọi người lo lắng, thứ hai là nếu cô nói Đoan Mộc Nam cứu cô, người nhà sẽ có ấn tượng tốt về anh hơn. Cho nên vẫn là không nói thì hơn.
“Lý do là hai người đang hẹn hò.” Ngôn Đại Minh vui vẻ nói.
“Cậu….oa oa….” Thanh Thanh không cãi được.
“Cháu muốn quay lại trường học.” Quay đầu lên lầu thu dọn đồ đạc.
“Quay lại sớm như vậy sao?” Ngôn Đại Minh nhìn theo cô hỏi.
“Cháu có việc.” Thanh Thanh không quay đầu lại.
“Thanh Thanh, đúng rồi, hôm nay Đoan Mộc gia lại mang đồ tới, cháu có muốn nhìn thử không?”
“Không nhìn không nhìn. ” Thanh Thanh nổi điên, mấy người có những thứ đồ kia liền không quan tâm đến cô nữa.
Trên xe buýt đi đến trường học.
Thanh Thanh mở điện thoại ra, gọi cho Tiểu Vũ trước, để cô cũng trở lại trường sớm hơn một chút.
Vừa mang theo đồ, vừa cắn cái miệng nhỏ nhắn, giống như cô vợ nhỏ đang tức giận.
Vừa tới cổng trường, cô thấy một người đàn ông rất quen mắt, đang đi tới đi lui.
“Tiểu Thu?” Thanh Thanh trong lòng vẫn còn dấu vết sợ hãi. Nhưng giữa chốn đông người này, cũng không sợ bằng hôm qua.
“Thanh Thanh, sao em đến sớm vậy?” Một tia ngạc nhiên thoáng qua trên mặt anh ta, cùng với đó là một tia hoảng sợ. Mặc dù vừa sáng sớm, anh ta đã chạy đến, hi vọng có thể gặp và xin lỗi cô vì chuyện tối qua, thông thường sinh viên sẽ quay lại vào buổi chiều, không ngờ cô lại trở lại sớm vậy.
“Anh tới đây làm gì?” Thanh Thanh tức giận hỏi, hôm qua nếu không có Đoan Mộc Nam giúp đỡ thì hậu quả sẽ rất tai hại. Nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy chính cô cũng không chán ghét Đoan Mộc Nam như cô nghĩ.
“Thanh Thanh, thật xin lỗi, tối hôm qua anh uống quá nhiều….” Tiểu Thu căng thẳng, không biết giải thích như thế nào.
“Dương Tiểu Thu, anh uống say liền có thể trơ mắt nhìn người khác khó dễ tôi? Đừng quên biểu hiện thờ ơ của anh.” Nói xong cô liền bước chân rời đi.
“Thanh Thanh, anh sai rồi, anh thật sự đã sai, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, sau này anh sẽ không bao giờ qua lại với đám người khốn nạn đó nữa, Thanh Thanh, em….” Tiểu Thu lo lắng nắm lấy tay cô cầu xin.
“Anh, thả tay tôi ra?” Ngôn Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh ta, chẳng lẽ muốn cô dùng sức mạnh như ngày hôm qua sao?
“Thanh Thanh.” Tiểu Thu ý thức được mình đang nắm lấy cánh tay của cô, vội vàng buông ra.
Ngôn Thanh Thanh thừa lúc anh ta buông tay, vội vàng chạy vào trường học, cũng không thèm quay đầu nhìn anh ta một lần nào nữa.
Tiếng kêu của Tiểu Thu từ phía sau truyền đến:
“Thanh Thanh, anh nhất định sẽ làm cho em tha thứ.”
Ừ, cô cần điều đó sao, cô đã đủ phiền phức rồi.
Ký túc xá S.
Sau khi Tiểu Vũ trở lại trường, Ngôn Thanh Thanh bắt đầu kể khổ, nói xong, Tiểu Vũ ngỡ ngàng một lúc.
“Thanh Thanh, Đoan Mộc tiên sinh lại đưa cậu về lần nữa rồi.”
“Đúng vậy, làm sao bây giờ? Người nhà tôi đều tưởng chúng tôi đang hẹn hò yêu đương.”
“Tôi nghĩ vấn đề lớn nhất lúc này không phải là chuyện này.”
“Vậy thì là gì?”
“Vấn đề là cậu có muốn kết hôn với Đoan Mộc tiên sinh không?”
“Tôi, tôi đương nhiên là không muốn.” Kỳ lạ, nói ra câu này như thế nào lại cảm thấy trống rỗng.
“Muốn và không muốn, kết hôn và không kết hôn là hai khái niệm, không muốn kết hôn cũng phải kết hôn và muốn kết hôn cũng có thể không kết hôn là hai chuyện, cậu hiểu không?”
“Đơn giản chính là, cậu muốn ngoan ngoãn kết hôn, làm dâu nhà họ Đoan Mộc, hay là giống chị họ cậu đào hôn?”
“Đào hôn?”
“Đúng vậy nha, cậu có thể tỏ tình với Lương Hân Văn sau đó bỏ trốn?”
“Tiểu Vũ, tôi cảm thấy chuyện này có cảm giác không thực tế.”
“Vậy cậu có cách nào tốt hơn không?”
“Cách tốt hơn?” Ngôn Thanh Thanh lặp lại mấy chữ này, cảm thấy mình đã kháng cự nhưng lại không thể xoay chuyển tình thế, thật sự hao tổn tinh thần.
“Quên đi, đến đâu hay đó.” Thanh Thanh bất lực nói. Cô không muốn làm tổn thương những đầu óc không thực tế kia. Tiểu Vũ nghe nói như thế, trong lòng tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười đắc ý, không nói đến chủ đề đau đầu này nữa.
“Đi, đi dạo siêu thị đi.”
“Thôi, siêu thị đã dạo nát rồi, chỉ có mấy thứ đó, không có gì mới mẻ.”
“Sai rồi, tôi dẫn cậu đi dạo siêu thị khác, chỉ cách một trạm xe buýt, có một cái siêu thị mới mở, chúng ta đi xem một chút.”
“Ồ.” Thanh Thanh ngoan ngoãn xuống giường.
Hai người mang theo túi bảo vệ môi trường, đi hai mươi phút cuối cùng cũng tới siêu thị mà Tiểu Vũ nói.
Hai người đều kinh ngạc vì quy mô của siêu thị này lớn đến lạ thường, đi dạo hơn nửa ngày mới được một góc, mà bên trong đồ dùng đầy đủ và mới lạ, hai người rất tán thưởng.
Hai người khoác tay nhau đi tung tăng.
Thanh Thanh và Tiểu Vũ lượn qua mấy quầy CD, đĩa CD gốc ở đây rất phong phú, Thanh Thanh mở to mắt tìm kiếm.
“A!” Cô hưng phấn hét lên. <ifyouwantme> là đĩa nhạc mà cô đã tìm rất lâu nhưng chưa mua được. Không những hưng phấn hét lên mà cô còn vô thật mạnh vào mông Tiểu Vũ, đây là hành động họ thường làm khi gặp chuyện gì vui vẻ.
Nhưng mà, hôm nay sao cái mông này có cảm giác khác lạ.
Không chỉ vị trí khác nhau, mà xúc giác cũng rất khác. Tay cô giống như bị dính lại, không rút ra được. Cô chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Tiểu Vũ đứng cách cô một khoảng ba bốn mét. Vẻ mặt như sắp có bão tố, hoảng sợ nhìn lại.
Trời ạ, Tiểu Vũ lăn tới nơi xa vậy lúc nào, như vậy cái mông trên tay mình là của ai?
Cô run rẩy lo sợ quay đầu lại, thấy tay cô đang chạm vào mông của một người đàn ông cao lớn, đẹp trai.
“A!” Lại hét lên một tiếng, nhưng không phải là kích động mà là vô cùng sợ hãi.
Kinh ngạc hét tên người đó: “Đoan Mộc Nam.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT