Chương 55: Gà đẻ trứng vàng


"Mày tới đây làm gì ?" Gã ngơ ngác một hồi, cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng "người cha vô trách nhiệm".


"Tao không biết mày là ai, mày không phải con trai tao !"


Gã cố gắng bao biện trong vô ích, vì ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra sự giống nhau giữa hai cha con. Nhưng Tom không hề cảm nhận được sự giống nhau đó, hắn cẩn thận nhìn cha mình, có phải mẹ hắn bị mù nên mới yêu trúng một kẻ bất tài như thế này ? Nhưng nghĩ đến Eileen Prince hắn liền hiểu ra, phụ nữ đôi khi cũng thật đơn giản, vì yêu liền bỏ mặc tất cả, quá ngu ngốc.


Thật ra nội tâm gã lúc này đang đấu tranh rất dữ dội bởi gã không có con. Dù gã đã thành tâm hướng về Chúa để xin một đứa nhưng mọi chuyện vẫn thất bại. Vì thế khi cậu thanh niên này xuất hiện, gã thầm mừng rỡ trong lòng nhưng việc hắn mang dòng máu ả đàn bà mất trí kia lại như chậu nước lạnh tạt vào mặt gã.


Nghĩ đến đây gã thấy ghê tởm vô cùng, mẹ gã kể, đã từng có một quãng thời gian gã u mê người đàn bà ấy đến mất lý trí. Nếu gã quyết định nhận đứa con này chắc hẳn gã cũng điên rồi.


Nhưng nhìn bộ dáng quần áo sang trọng của hắn, gã rất ngạc nhiên. Gã muốn hỏi hắn đã sống như thế nào, dù sao chảy trong người đối phương cũng là máu của gã.


Trước khi gã kịp mở miệng, Tom đã lên tiếng.


"Thưa cha kính mến, vài tiếng sau khi sinh thì mẹ con liền chết..."


Ông vì sao không đi cùng bà ấy luôn hộ tôi ?


"Mẹ con trước khi chết đã nói với chủ của cô nhi viện địa chỉ ngôi làng này."


Đối với trí tuệ của Mggle chỉ có thể giải thích như vậy.


"Sau đó lúc con 11 tuổi được một người tốt bụng nhận nuôi."


Không phải Dumbledore.


"Ngài ấy chỉ con cách kiếm tiền, nên con muốn quay về nhìn xem cha mình là người như thế nào."


Dù nhìn lần nữa vẫn chỉ thấy thất vọng.


Vừa nghe đến tiền, ánh mắt của nhà Riddle đều bừng sáng. Chiến tranh năm nay đã khiến đất trồng của bọn họ tổn thất nghiêm trọng. Nếu mùa này không thu hoạch được gì có lẽ họ sẽ phá sản. Phu nhân Riddle lập tức đứng lên, "Con là Tom đúng không ? Dì xin chia buồn vì cái chết của mẹ con." Ả lau khóe mắt, động tác giả tạo đó khiến Tom nhịn cười không nổi, nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống.


Lão Riddle kế bên lúng túng gật đầu, bỗng nhiên tay gã bị vợ kéo lại "Ôi đứa trẻ đáng thương."


Moran Riddle- người vợ hiện tại của gã, giữ lấy cánh tay của Chúa tể Hắc ám "Dì không hiểu sao cha con có thể bỏ rơi đứa bé đáng yêu như con cơ chứ ? Tom tội nghiệp, con chắc đã sống rất khổ cực. Dì có thể hiểu cuộc sống không có mẹ gian nan biết bao nhiêu nhất là thời điểm chiến tranh đang diễn ra ở mọi nơi như hiện tại."


"Chiến tranh đúng là kinh khủng, thưa phu nhân."


Tom ngồi trong phòng khách, ánh mắt lướt qua mấy bức tranh trên tường, phía dưới là tên các họa sĩ Muggle nổi tiếng. Thoạt nhìn Tom cũng biết đó là đồ giả nhưng hắn chỉ giữ nét mặt thản nhiên không nói gì. Tầm mắt hắn lần nữa chuyển về hai người ngồi trong phòng, một đôi vợ chồng già không có sức uy hiếp, hắn yên tâm cầm tách trà lên nhưng lập tức dừng lại.


Bởi vì từng nhốt mình trong kho dược liệu để chế thuốc nên Tom khá nhạy về mùi hương. Trong trà tỏa ra mùi thuốc nhẹ, tuy không hiểu về thuốc của Muggle, nhưng hắn biết đó không phải là thứ tốt. Hắn mỉm cười với Moran, sau đó buông tách trà xuống "Con chỉ ngồi đây một chút thôi. Con còn phải gặp cậu của con nữa, nghe nói người đàn ông tội nghiệp ấy đã phát điên sau khi mẹ con mất."


"Thật ra...vì là người một nhà nên thứ lỗi cho dì nói thẳng. Ông ngoại và cậu của con bây giờ, ai cũng không tỉnh táo cả, đôi lúc họ sẽ nổi điên rồi cư xử nhưng những kẻ thô tục thấp kém vậy. Dì và mọi người không dám nói dối, nếu con gặp họ chỉ sợ con sẽ bị dọa mất." Phu nhân Riddle xấu hổ nở nụ cười, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang cầm tách trà của Tom "Trà này ngon lắm, cha con rất thích chúng. Con không uống sao ?"


Có lẽ trà này đã được pha chung với thứ gì đó, chẳng hạn như thuốc ngủ ? Tom kiên nhẫn mỉm cười, dù đoán ra ý xấu của đám cặn bã này, hắn vẫn tỏ vẻ bình thản âm thầm rút đũa phép. "Cảm ơn ý tốt của phu nhân, lần này con đến vì muốn bàn chuyện làm ăn với mọi người. Con hiện tại đang làm chủ một nhà máy lớn cho quân đội, thu nhập cũng ổn tuy nhiên vì chiến tranh đang xảy ra nên sản lượng bông vải mà nhà máy cần bỗng thiếu hụt trầm trọng. Không những thế sắp tới còn rất nhiều đơn hàng lớn đang chờ, con nói tới đây chắc phu nhân cũng hiểu tình huống khó khăn như thế nào."


Nhìn ánh mắt mong chờ của ả, trong lòng Tom tràn đầy thỏa mãn. Điều hắn muốn chính là ban cho họ một cọng rơm cứu mạng để cuối cùng tự tay bóp chết tia hy vọng nhỏ nhoi ấy.


"Hôm nay con đến đây ngoài muốn gặp cha còn có chuyện muốn nhờ ông ấy. Con nghe nhiều người nói bông vải ở vùng này rất nổi tiếng do đó con mong ông ấy có thể giới thiệu cho con một vài nhà dân có trồng bông vải. Tìm mấy người thành thật một chút, con muốn ký hợp đồng mua bán với họ." Tom đưa ra đề xuất của mình, thong thả chờ con mồi mắc câu.


Trong thời gian rảnh trên xe, hắn có đọc một cuốn tiểu thuyết Muggle khá hay tên là "Bá tước Monte Cristo". Gã bá tước trong tiểu thuyết ấy về mưu mẹo không bằng hắn nhưng về tài ăn nói lại rất đáng để hắn tham khảo. Sau này nhất định phải gửi nó cho Harry, tên ngốc đó cần được rèn luyện nhiều hơn.


Vừa nghe đến hai chữ làm ăn, ánh mắt của phu nhân Riddle đã sáng lên. Gần đây kinh tế vì chiến tranh mà không còn phát triển như trước, mảnh đất bông vải của họ cũng bị người khác thu mua với giá thấp, dù ả không muốn nhưng vì nuôi cả một gia đình lớn nên chỉ có thể cắn răng kí giấy bán lỗ. Nhìn thanh niên trước mắt, ả dường như có thể thấy được tương lai huy hoàng lần nữa của nhà Riddle.


Ả âm thầm huých nhẹ tay chồng mình, ra hiệu gã nên nói chuyện nhưng lúc này lão Riddle chỉ "ừ" mấy tiếng khiến ả giận đến run người. Moran ái ngại nhìn Tom sau đó nhanh nhẹn kéo chồng mình vào bếp.


Tom mỉm cười lịch sự tỏ vẻ không sao. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng hai người khuất sau căn bếp, hắn lặng lẽ ếm bùa chú để nghe lén câu chuyện.


"Ông đang làm gì đấy ?" Moran thấp giọng quát mắng "Cái đứa quái thai ấy có nhiều tiền đến vậy, chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn con ngỗng béo tốt này chạy đi mất."


"Chuyện này liên quan gì đến tôi ? Chẳng phải chúng ta đã bán mảnh đất đó rồi sao ?" Gã khó hiểu hỏi.


"Đầu ông bị úng nước hả ?" Ả sợ giọng mình lớn đến mức Tom nghe thấy nên nghiêng đầu ra ngoài quan sát tình hình. Tom vẫn ngồi trên ghế, chăm chú đọc sách như thể hắn chẳng nghe thấy điều gì diễn ra trong căn bếp nãy giờ.


Moran thở phào nhẹ nhõm "Đất tuy được bán nhưng họ vẫn chưa trả tiền và chúng ta cũng chưa giao đất. Bây giờ tôi sẽ bán cho nó với giá trên trời, sau đó lấy một khoản nhỏ mua lại mảnh đất bông vải khác rồi đưa cho bên kia. Như vậy chúng ta sẽ lời được một số tiền rất lớn, hiểu chứ ?"


"Sao bà có thể làm như thế !" Lão Riddle trợn mắt "Mảnh đất đó vốn đã hoang tàn, bông vải trồng trên đấy cũng héo rũ, vậy mà bà còn muốn bán giá cao ?"


"Thằng ngu ấy vung tiền, vì sao tôi không thể bán ? Ông nghĩ nó là đứa con trai đáng thương của ông ? Đừng quên nó cũng là cháu trai của lão điên Merope Marvolo Gaunts, ông muốn nhận thằng quái vật này làm người thừa kế nhà Riddle ? Đừng có hòng !" Ả nghiến răng tức giận, sau đó đắc ý vì kế hoạch của mình "Bây giờ tôi sẽ nói mình có đất muốn bán cho nó."


"Như thế là không tốt." Gã yếu ớt kháng cự nhưng mọi chuyện trong nhà vốn đều do Moran quản lí vì thế gã đành trơ mắt nhìn ả sung sướng bước ra ngoài.


"Dì nói là dì có bông vải muốn bán ?" Tom cau mày, dáng vẻ hệt như một người kinh doanh chuyên nhiệp.


"Đúng thế." Ả cười sáng lạn rồi ngồi xuống cái ghế gần đó "Vì con chưa bao giờ đến đây nên không biết thôi. Các mảnh vườn bông vải quanh đây đều là của gia đình Riddle hết."


"Vậy sao ? Mẹ con không nói với các sơ là gia đình cha giàu có thế này." Tom thành thật trả lời, giọng điệu chứa đầy sự mỉa mai. Nhắc đến mẹ, hắn liền bày ra vẻ mặt đau khổ nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ.


"Vậy phu nhân tính bán cho con với giá bao nhiêu ?"


"..." Moran âm thầm suy nghĩ sau đó lúng túng đưa một ngón tay lên "Nhiêu đây thôi."


Nhiêu đây ? Nếu ả ta đã muốn hắn định mức giá thì hắn cũng nên chơi lớn một chút "Một trăm ngàn bảng anh ? Được, con sẽ viết một tấm séc cho phu nhân. Chiều nay chúng ta tiến hành giao dịch."


Ôi Chúa ơi ! Một trăm ngàn bảng anh ! Mình không nghe nhầm chứ ? Moran lấy tan ấn vào ngực, hít thở đầy khó khăn.


"Phu nhân, ngài không sao chứ ? Hay là ngài thấy quá ít ? Thế hai trăm ngàn bảng anh được chứ ?" Tom lo lắng hỏi thăm nhưng trong lòng đã muốn bật cười dữ dội. Moran ngồi trên ghế sofa cũ kĩ, vừa thấy mức giá tăng lên đã bị dọa đến choáng váng. Cũng may lão Riddle lúc này vội chạy đến vỗ nhẹ lên ngực ả, tránh cho việc vì bị kích thích quá mức mà lăn ra chết.


Chết thì hết trò vui. Tom lén lút cười nhạo trong lòng.


"Vậy quyết định của ngài cuối cùng là gì ?"


"Được chứ, giá cả rất hợp ý dì ! Chiều nay chúng ta sẽ giao dịch với con !" Moran bình tĩnh hít thở, nắm chặt lấy tay áo của Tom như sợ hắn sẽ thay đổi ý ngay vậy.


Ả nhìn Tom như nhìn một con gà biết đẻ trứng vàng, tuy nhiên là trứng vàng hay trứng thúi là do Tom quyết định chứ không phải ả.


Sau cuộc nói chuyện, Tom trở thành khách quý trong nhà Riddle. Điều này khiến Tom nhận ra một điều, ở Muggle tiền chính là bùa chú có thể sai khiến mọi thứ. 


*24.03.20*


Tạm lặn một tuần vì mình có deadline ở trên trường nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play