Không ngờ, buổi tối khi Harry vừa nghe tin Tom phải rời đi mấy tháng, nó lập tức giãy nãy lăn lộn.
"Không được, Tom muốn bỏ Harry lại sao !" Harry hét ầm lên, "Tom muốn giống cha mẹ em bỏ em đi sao?"
"Harry, hai chuyện này không liên quan đến nhau." Chúa tể Hắc ám cau mày nói, "Anh không phải bỏ rơi em, anh chỉ ra ngoài một thời gian thôi."
"Nói xạo ! Trước kia anh cũng nói cha mẹ em chỉ đi một thời gian thôi, cuối cùng...cuối cùng họ chưa một lần trở lại." Đứa nhỏ đứng dậy, hai mắt đã đỏ hoe "Tom...anh lừa em đúng không ?"
Tom nhất thời nghẹn lời, hắn không ngờ câu lừa vu vơ ngày trước lại bị Harry nhớ lâu như vậy. Điều này làm hắn có chút bị động, nhưng đầu óc mưu mẹo của Chúa tể nhanh chóng nghĩ ra cách đáp lại ngay, "Harry, em còn nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của cái chết."
"Em biết.'' Harry thút thít nói, "Anh Abraxas nói, anh mỗi lần muốn gạt em đều nói em còn nhỏ. Em không còn nhỏ, em đã 7 tuổi rồi."
Abraxas Malfoy rốt cuộc anh dạy trẻ con như thế nào vậy ? Lucius không thể nào do anh dạy được ! Tom nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Nhưng điều quan trọng hiện tại là phải dỗ đứa bé này đã, ''Được, anh nói cho em biết."
Nhưng làm sao mình có thể nói cho Harry biết, mình chính là kẻ đã sát hại cha mẹ nó ? Tom tự hỏi bản thân, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục nói dối, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện Harry ở trước mặt nhìn chăm chăm hắn.
"Anh lại muốn gạt em có phải không ?" Harry chớp mắt nói, "Anh Abraxas bảo mỗi khi anh muốn lừa em hai mắt sẽ híp lại, tựa như một con rắn..."
Abraxas, tên khốn.
Tom hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi vài giây rồi nghiêm mặt răn đe ''Harry, em nghe kỹ cho anh. Em là do anh nhặt được, buổi sáng ngày hôm đó, vừa mở mắt ra anh đã thấy em xuất hiện bên cạnh. Cha mẹ em thì anh không biết nhưng anh nghĩ bọn họ sẽ không trở về đón em nữa đâu."
Trừ khi hôm sau em gặp được James Potter tại Hogwarts, đương nhiên lúc đó tên kia cũng chưa có đứa con bự như em ! Tom thầm nghĩ.
Người ta thường bảo ba câu nói dối ít nhất cũng sẽ có câu mang nửa sự thật trong đó. Hơn nữa qua phản ứng của Harry có thể biết được nó đã hỏi không ít người về vấn đề này. Tom này nửa thật nửa giả quả nhiên khiến Harry tin tưởng, hình ảnh đứa bé buồn bã cúi đầu trông có chút đáng thương.
Tom quyết tâm phải dạy dỗ lại Harry nhưng tay vẫn vươn ra ôm cậu vào lòng "Nghe này Harry, khi anh tốt nghiệp, anh buộc phải ra ngoài kiếm việc để nuôi sống em nếu em không muốn chết đói. Em sắp tới là đủ tuổi đi học rồi nên phải ở lại trường còn anh thì không còn lí do gì để ở lại đây hết."
"Nhưng không phải anh sẽ trở thành giáo sư của Hogwarts sao ?" Harry ngẩng đầu, "Tom làm giáo sư không tốt hơn sao ?"
"Ừ, anh sẽ trở thành giáo sư Hogwarts, anh còn hi vọng sẽ trở thành giáo sư của em kìa," Tín hiệu nguy hiểm dần biến mất, Tom cười xoa đầu Harry hài lòng. Nhưng thực tế Harry chỉ tạm thời không hỏi tiếp vấn đề xuất thân mà thôi, nó nằm trong lòng Tom khẽ siết lấy tay áo hắn, "Tom, anh không thể dẫn em theo sao ?"
''Bởi vì ở đây em sẽ an toàn, ngoài kia quá hỗn loạn, không thích hợp để anh dẫn em theo." Tom trả lời, lần này hắn cực kỳ kiên nhẫn giải thích mỗi thắc mắc của Harry, "Em xem, chiến tranh vẫn đang diễn ra. Em có còn nhớ thành phố của Muggle hỗn loạn ra sao mỗi khi anh dẫn em đến không ? Hơn nữa, em cũng biết trước 17 tuổi thì không được dùng phép thuật tùy tiện, cũng có nghĩa anh mang theo em chỉ tăng thêm nguy hiểm cho nên đừng đòi nữa. Anh sẽ cùng em trải qua kì nghỉ hè, tháng 9 lại đưa em về Hogwarts, lễ giáng sinh và năm mới anh cũng ở cạnh em. Hiện tại em ở đây, đi theo giáo sư Grindelwald sẽ an toàn, hiểu chứ ?"
"Anh hứa là 3 tháng thôi nhé ?" Đứa nhỏ khụt khịt hỏi, "Khẳng định sẽ không bỏ em lại ?"
"Anh thề với Merlin, anh tuyệt đối không bỏ em lại. Nhưng em cũng phải thề, trong 3 tháng anh không ở đây, không được tự tiện rời khỏi Hogwarts, không được giao du cùng con kì mã kia. Ngoài ra cũng không được đi sâu vào Rừng Cấm, không làm theo lời Nicholas Flamel nói, không ăn đồ Dumbledore cho. Nếu Grindelwald dám bắt nạt em, viết thư cho anh, mai dẫn em đi mua một con cú mèo." Tom tạm dừng, nhìn Harry bị mình làm cho ngơ ngác liền cười một chút, "Tóm lại..." Hắn bổ sung, "Anh nhắc trước, nếu anh phát hiện em không ngoan đừng trách vì sao mông lại đau. Lúc đấy kể cả 100 bà Pomfrey cũng vô dụng nhớ chưa ?"
"Em nhớ rồi, anh nói lớn quá." Harry oán giận vài câu, nhịn không được ôm lấy Tom, "Anh có thể về sớm hơn không ?"
"Có thể, anh chỉ ra ngoài làm vài việc đơn giản thôi." Sờ đầu Harry, Tom bắt đầu tự hỏi nên mua cho Harry con cú như thế nào.
Cuối cùng, Harry lựa chọn một con cú màu trắng, quyết định đặt tên nó là Hedwig. Sau kì nghỉ hè, Harry nức nở đi tiễn Tom.
Không có Tom, Harry cảm thấy khá cô đơn, nó đã từng thử viết thư cho Tom nhưng nhận ra ngoài câu "em nhớ anh" thì chả biết viết gì khác. Điều này khiến nó buồn bực vô cùng, thế nên kể cả khi Silver nhảy nhót trước mặt, nó cũng không thoải mái.
"Silver, ta nghĩ Tom..." Harry sờ cổ bạch kì mã ngây ngô tâm sự
Grindelwald đứng từ xa nhìn thấy việc này rốt cuộc nhịn không được đi tìm Dumbledore, "Ngươi muốn làm gì Dumbledore ? Ta nhẫn nhịn đủ rồi."
''Gellert ta nghĩ ta và ngươi đều có chung suy nghĩ, Harry ở đây là điều tốt nhất. Tom ra ngoài một thời gian, có lẽ trò ấy sẽ đi tìm người thân mình." Dumbledore rút một phong thư từ chân Fawkes, "Trò ấy đi gặp gia đình Gaunt."
"Buồn cười nhỉ Dumbledore, ngươi cho rằng ngươi giữ Harry ở lại Hogwarts thì Tom sẽ trong tầm kiểm soát của ngươi ? Hay ngươi tin Tom chỉ là một kẻ ngốc có thể tùy ý sai khiến ?" Grindelwald chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ta nói cho ngươi biết, Dumbledore, đây là kế hoạch ngu ngốc nhất từ trước đến giờ của ngươi."
"Gellert ngươi không hiểu, ta thấy được dã tâm trong mắt Tom, giống hệt ngươi năm đó. Thế giới pháp thuật không thể có thêm một Chúa tể Hắc ám nữa." Dumbledore đứng lên ôm chầm lấy Grindelwald, "Ta không mong bi kịch giữa hai ta lần nữa tái diễn. Ta không muốn Harry sẽ như ta."
"Bi kịch ?" Grindelwald lùi khỏi Dumbledore, cười lạnh đứng lên, "Ngươi mới là người tạo ra bi kịch ! Ta chịu đựng ngươi đủ rồi, cái tính tự cho là đúng này một ngày nào đó sẽ hại chết ngươi." Gã xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng mạnh cửa lại, tiếng vang lớn dọa cho Fawkes bay lên đèn chùm trên trần nhà.
"Gellert !" Dumbledore thở dài ngồi xuống, "Ta chỉ là...ta hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc, ánh mắt của Tom quá nguy hiểm, trò ấy không nên ở gần Harry như vậy." Trong nháy mắt, Dumbledore trông như lại già thêm nhiều tuổi.
Mà thực tế, sau khi rời đi, Tom cũng cảm thấy trong lòng như thiếu gì đó. Quả nhiên Harry đã sớm có một vị trí đè nặng trong lòng hắn, không thể thay thế được.
Lần này mục tiêu của hắn chính là lấy lại thứ thuộc về mình,hay chính xác hơn là những thứ sẽ thuộc về hắn trong tương lai.
Chiếc nhẫn gia tộc Gaunt, mặt dây chuyền mẹ hắn bán cho Borgin Burke và chiếc cúp của Helga Hufflepuff. Trong 3 thứ này, thứ đầu tiên hắn muốn lấy là chiếc nhẫn đại diện cho gia tộc Gaunt, xem ra nếu không thay đổi nó vẫn sẽ ở trên người ông ngoại hắn.
Ông ngoại nóng nảy, vô dụng, luôn trong trạng thái không khác gì kẻ điên và người đàn ông đã vứt bỏ mẹ mình, bọn họ nếu có thể yên vị dưới lòng đất chẳng phải tốt hơn sao.
Nhưng Tom chợt bật cười, nếu mất kiểm soát mà giết sạch cả gia đình đó thì còn gì là thú vị. Những kẻ khiến hắn phải sống trong đau khổ sao có thể lập tức chết đi như thế ? Trải qua một đời, đôi khi cách tốt nhất để tra tấn kẻ khác chính là tự tay bóp nát hy vọng sống của chúng từng chút một, lúc ấy biểu cảm của đám người đó nhất định sẽ rất đặc sắc.
Tom lúc này nhớ tới chiếc hộp Grindelwald đã đưa cách đây không lâu cho hắn. Mở ra, bên trong là đũa phép mà gã luôn cầm trên tay- đũa phép Cơm Nguội. Thật buồn cười, kiếp trước không ngừng truy tìm tung tích của nó thì chẳng thấy đâu còn giờ thì lại được dâng đến tận tay.
Tại sao gã lại cho mình thứ này ? Cái này không thể nào chỉ là quà tốt nghiệp. Tom thầm nghĩ.
Đũa phép Cơm Nguội chỉ khuất phục trước nỗ lực để giành được nó từ người sở hữu. Lần so tài hắn và Grindelwald ngày đó, cả hai đều ngang bằng, vậy tại sao gã lại đưa cái này cho hắn ? Không được sự chấp thuận của nó thì cây đũa cũng như que gỗ bình thường mà thôi.
Còn có Harry, Grindelwald khi nói với hắn chắc chắn có điều ám chỉ. Tom cho rằng tất cả mọi việc đều do Dumbledore chi phối, nhưng lão ta tách hắn và Harry ra để làm gì ? Chẳng lẽ Dumbledore muốn biến Harry thành thanh gươm đối đầu với hắn ?
Buồn cười.
Đáng tiếc Harry cũng không phải là đứa ngốc, dưới sự dạy dỗ của Tom suốt kì nghỉ hè, hiện tại Dumbledore muốn tẩy não nó cũng không dễ nữa. Nghĩ đến đây, hắn yên tâm nằm xuống đi ngủ.
Ngày hôm sau, cả một ngôi làng lập tức xôn xao vì sự xuất hiện của cậu thanh niên ăn mặc sang trọng: áo vest đen chỉnh tề, giày da sáng bóng. Quả thật trong thời chiến loạn lạc, không phải ai cũng có tiền để mặc thế này. Mà cha của Tom, gã ta gần như hoảng hốt khi nhìn thấy một gương mặt có nét tương đồng với mình đứng trước cửa nhà "Mày, mày là con tao ?"
Cái biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi này của gã khiến Tom muốn bật cười. Người đàn bà bên cạnh người cha yêu dấu của hắn xem ra là người vợ mới sau khi gã ta ruồng bỏ người phụ nữ đáng thương kia.
"Chào ngài, tôi tên là Tom Marvolo Riddle, lớn lên ở cô nhi viện của Luân Đôn. Theo như lời người mẹ đã mất của tôi thì ngài đây chắc hẳn là cha tôi nhỉ ?" Tom nở nụ cười giả dối nhìn sắc mắt trắng bệch của toàn bộ thành viên trong gia đình Riddle.
Xem ra vụ này sẽ tuyệt lắm đây. Tom có chút tiếc nuối năm đó tại sao hắn lại xử lí gia đình này gọn lẹ như vậy.
*16.02.20*
Lời biên tập: tôi mệt với vợ chồng nhà này, có 3 tháng mà chúng nó làm như đi luôn không về :))