“Tiểu nữ Thanh La bái kiến Vương gia.” Bởi Đan Y đã ra lệnh không được vô lễ với Thần Tử Thích, Thanh La đành quy củ cúi người hành lễ.
Mấy cô nương Hạc Linh lâu cũng cúi người theo, sau đó đang định rời đi, lại thấy Thanh La vẫn bất động, chỉ đành đứng lại, hai mặt nhìn nhau, không biết Thanh La muốn làm gì.
“Thanh La cô nương có chuyện gì sao?” Thần Tử Thích đang tán gẫu vui vẻ với Cảnh giáo chủ, trên mặt mang vài ý cười nhẹ.
Ánh nắng đầu hạ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên, hàng lông mi dày rậm cong cong về phía đuôi mắt, lộ ra chút thản nhiên, tựa như hoa đào tháng ba nở rộ, chưa nói đã cười, chọc người mê say.
Thanh La sững sờ, cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn tiếp, “Thanh La là người được tộc chọn ra để hầu hạ Cung chủ, hôm nay việc Vương gia làm thật ngả ngớn, vẫn mong Vương gia tự trọng.”
Cái giề? Thần Tử Thích nhíu mi, rõ ràng nữ tử này cố tình nháy mắt đưa tình, mà hắn chỉ xuất phát từ tấm lòng thương hương tiếc ngọc nên phối hợp một tẹo tí thôi mà. Nói kiểu này, hóa ra cú mị nhãn kia không phải dành cho hắn mà cho Đan Y à? Nét cười trên mặt dần dần phai nhạt, Thần Tử Thích khoanh tay, một ngón gõ nhẹ vào thái dương, cố giả vờ hoang mang nói: “Hôm nay……Bổn vương gặp ngươi rồi sao?”
“Phì ——” Mấy cô nương ở phía sau phì cười ra tiếng.
Thanh La nhất thời đỏ mặt, bản thân chạy đi cảnh cáo người ái mộ, thế mà cái người ái mộ này căn bản chẳng biết nàng là ai. Vô cùng xấu hổ, nháy mắt cảm thấy ê chề, lập tức làm bầu không khí lặng lại.
“Ớ, nàng ta không phải vũ cơ mặc y phục rực rỡ kia à?” Giáo chủ Sáp Đao giáo tốt bụng mở miệng giới thiệu, chẳng qua phát ngôn quý nữ sinh ra lớn lên trong Thanh tộc thành vũ cơ.
Thanh La chỉ cảm thấy cổ họng có chút tanh ngọt, cắn răng cáo từ, xoay người rời đi. Nếu mà chờ lát nữa, nàng ta sợ sẽ nghẹn đến nội thương mất.
“Chẹp chẹp, đúng là thói đời ngày nay, nô tỳ ấm giường cho Cung chủ giờ đây có thể nói thoải mái thế này sao?” Cảnh giáo chủ nhìn bóng lưng Thanh La rời đi, nhỏ giọng thầm thì với Thần Tử Thích.
Thanh La có võ công không tệ, vừa mới đi được mười bước, vẫn nghe rất rõ lời nhỏ này, nhất thời cảm thấy bị tiếng ‘chẹp chẹp’ kia đâm một đao sau lưng, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã vật xuống.
“Ài, Cảnh huynh đừng nói bừa, cô nương đó có lẽ sẽ là Cung chủ phu nhân tiếp theo đó.” Thần Tử Thích nói xong, trong lòng chợt thấy chua xót, huyết mạch Phượng Hoàng chết tiệt, hắn phải làm thế nào mới bắt được Đan Y đây….
“Cung chủ phu nhân? Ta thấy đâu phải, Cung chủ chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái ấy, so ra, ngươi mới giống Cung chủ phu nhân hơn.” Cảnh Trực Quân ăn ngay nói thật, từ đầu tới cuối, chuyện Cung chủ làm trên đài chỉ là uống rượu, gắp đồ cho Thần Tử Thích, rồi sau đó gắp trộm trong bát Thần Tử Thích, ánh mắt nhìn người bên cạnh đều thâm trầm đạm mạc, chỉ khi nào nhìn Thần Tử Thích mới vừa dịu dàng lại chuyên chú quan tâm.
Lời này làm Thần Tử Thích yêu chết được, dùng khuỷu tai chọc vào ngực Cảnh giáo chủ: “Nhận cát ngôn của huynh, hí hí.”
Cát ngôn? Cảnh giáo chủ vừa mới nhận ra hình như mình vừa lỡ lời, chẳng ngờ Thần Tử Thích vẫn vui thế, nhất thời không hiểu ra sao, còn chưa kịp nghĩ kĩ, liền bị Thần Tử Thích kéo đi tìm người Thi Độc giáo.
Trong phòng, Đan Y đang vặn hỏi chưởng môn Vạn Cổ môn —— Nhâm Tung Diệt. Nhâm Tung Diệt mặc xiêm y tối đen như mực, áo choàng xám xanh, làm màu đúng chuẩn kiểu cổ sư đương thời.
Nhâm Tung Diệt ngồi đối diện Đan Y, bị đôi mắt phượng kia nhìn chằm chằm, không khỏi nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy nói: “Đến Quy Vân cung, trên người lão hủ không có mang cổ theo.”
Đan Y nghe thế, bèn dời mắt đi, khẽ hất cằm, ra hiệu cho Nhâm Tung Diệt ngồi xuống.
Làm chưởng môn Vạn Cổ môn, Nhâm Tung Diệt là cổ sư lợi hại nhất đương thời. Chỉ có điều dù lợi hại đến mất, đụng đến đám người Quy Vân cung cũng phải bó tay chịu chết. Vì bảo bối cổ vương của mình, ông kiên quyết không thể đem cổ trùng trân quý đến Quy Vân cung được.
“Bên cạnh Thiên Đức đế có một cổ sư mặc áo bào xám tro, ngươi biết đó là ai không?” Đan Y vẫn hơi giận khi nghĩ đến chuyện Thần Tử Thích từng bị hạ cổ.
“Cổ của gã có dạng gì?” Nhâm Tung Diệt mở miệng hỏi, cổ sư Vạn Cổ Môn ra ngoài tự lập môn hộ cũng không nhiều, chỉ cần nói ra đặc điểm cổ trùng, ông sẽ có thể đoán ra được người nọ là ai.
Đan Y nghĩ một lát nói: “Vị nướng lên giòn hơn cổ trùng của ngươi.”
“……….” Nhâm Tung Diệt không thể yêu thích nổi nhìn Đan Y,
“Khụ!” Lam Giang Tuyết ở một bên không nhìn được nữa, lấy một bức tranh thủy mặc nhỏ đưa cho Nhâm Tung Diệt.
Nhâm Tung Diệt đón nhận nhìn nhìn, liếc cái đã nhận ra, “Nếu lão hủ không đoán nhầm, đây hẳn là sư huynh của lão hủ, Yến Phi Tuyệt.”
“Yến Phi Tuyệt?” Đan Y nhíu mi, cái tên này thật khó nghe.
Yến Phi Tuyệt, vốn là đại đệ tử của chưởng môn Vạn Cổ môn, chỉ có điều bị bại dưới tay Nhâm Tung Diệt trong trận tranh đoạt kế thừa chức vị chưởng môn, sau đó ông ta tức giận xuất sư môn biến mất. Nhiều năm bặt vô âm tín, Nhâm Tung Diệt vẫn luôn một mực tìm ông ta.
“Tham dự triều chính, đó là làm trái lại môn quy Vạn Cổ môn, lão hủ phải bắt lão ta về.” Nhâm Tung Diệt nắm chặt tay nói.
Vốn tưởng người này ẩn cư trong núi rừng, nào có ngờ làm mưa làm gió trong hoàng cung.
Đan Y mặc kệ nội đấu của Vạn Cổ môn, y chỉ quan tâm duy nhất mỗi an nguy của Thần Tử Thích, nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Nếu cổ trùng bị lấy ra ngoài nướng chết, liệu cổ mẫu có cảm giác được không?”
Nướng, nướng? Nhâm Tung Diệt giật giật khóe miệng, “Sẽ không, cổ mẫu chết cổ con không sống được, cổ con diệt sẽ không làm cổ mẫu bị thương. Ngài đem cổ con, ừm, nướng chết, Yến Phi Tuyệt chắc sẽ không biết đâu.”
“Thế thì tốt,” Đan Y gật gù, quay ngoắt sang câu khác, “Ông đi cùng Điêu Liệt ra căn phòng phía sau núi đi, Bổn tọa muốn biết được đáp án trước đêm nay.”
Nhâm Tung Diệt đi theo Điêu Liệt qua hành lang ngoằn ngoèo đi tới đi lui, sau đó đi đến trước một vách đá. Điêu Liệt một tay cầm cổ áo Nhâm Tung Diệt, bay vọt lên trời, xông thẳng vào hang động giữa vách đá. Đây là căn phòng phía sau núi —— Nhà tù của Quy Vân cung.
Trong nhà tù tối tăm, giam giữ một nữ nhân đầu tóc rối bù, đây đích thực là Trình Gia Trân theo Trình Châu đến Giang Nam.
“Nữ nhân này miệng rất cứng, sống chết không chịu khai Tố Tâm tông rốt cuộc để bà ta làm gì. Cung chủ không cho bọn ta đánh nữ nhân, cho nên chỉ có thể dựa vào ông.” Điêu Liệt dùng đôi mắt diều hâu nhìn hau háu vào Nhâm Tung Diệt.
Nhâm Tung Diệt nuốt nước miếng, “Lão hủ thật sự không đem theo cổ trùng.”
“Yên tâm, bản sử không ăn sâu,” Điêu Liệt vặn tay, phát ra tiếng rắc rắc, âm trầm nói, “Bản sử chỉ ăn cổ sư không nghe lời.”
“………” Nhâm Tung Diệt run rẩy sờ soạng ngực mình một lát, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, “Thứ này tên là mê tâm trùng, có thể khiến người khác ăn ngay nói thật.”
Ở bên kia, Thần Tử Thích đang bám lấy lão béo giáo chủ Thi Độc giáo, muốn bái người ta làm sư.
“Đây là phấn ngứa, có thể làm người nhảy múa điên cuồng, cái này là cao thanh lương, làm người ta không cứng được trong một tháng, cái này chơi hay lắm!” Hoàng Đằng hiếm có lúc gặp được một người thích độc dược của ông, hưng trí bừng bừng khoe khoang thành quả mới nhất cho Thần Tử Thích vẫn lẽo đẽo theo mình.
Cảnh Trực Quân bị ép đi cùng, không nhịn được lùi vài bước.
“Vương gia thân phận cao quý, không cần học mấy thủ đoạn hạ đẳng này. Nhưng mà lão già này có thể tặng vài thứ hay ho cho Vương gia. Vương gia nếu thích sau này có thể đến Thi Độc giáo mua, lão sẽ tính rẻ cho ngài chút chút.” Hoàng giáo chủ cười hì hì móc vài bình nhỏ nhét vào tay Thần Tử Thích.
Tổng cộng có sáu bình, chia ra gồm phấn ngứa, cao thanh lương, nước mắt cay, cùng ba giải dược của ba bình này.
“Giải dược cũng không có tác dụng mấy, đại khái vì giải dược cũng là độc dược mà lị.” Lão béo nhìn với đôi mắt hoa đào tràn đầy tò mò kia, không khỏi nói thêm vài câu.
Giải dược của phấn ngứa là ma toan phấn, cái này thì không cần nhiều lời làm chi; của nước mắt cay khi dùng đơn sẽ khiến người bị mù; còn về phần cao thanh lương, giải dược là vật tráng dương.
Buổi tối trở về, Thần Tử Thích hưng phấn không thôi khoe vài loại dược này với Đan Y.
Đan Y liếc nhìn hắn, tiếp tục cúi đầu nhìn bản khai trong tay. Đây là sau khi Trình Gia Trân trúng mê tâm cổ, nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, Điêu Liệt sai người ghi xuống, đưa Lam Giang Tuyết xem trước, rồi mới đệ trình toàn bộ cho Đan Y.
Trên giấy rậm rạp chữ, có mấy chỗ được Lam Giang Tuyết dùng bút son đánh dấu.
“Ngươi đang nhìn cái gì đó?” Thần Tử Thích tò mò tiến sát đến.
Đan Y giơ tay, kéo hắn ngồi lên trên đùi, vòng tây ôm chặt, chỉ vào một chỗ đánh dấu đỏ: “Vô Âm Sư Thái từng sai Trình Gia Trân dịch một đoạn nhạc phổ.”
“Nhạc phổ?” Thần Tử Thích nhíu mi, không ngờ lão ni hung tàn kia thế mà là người người phong nhã, “Chẳng nhẽ ngươi cảm thấy bà ta muốn tìm Trình Gia Trân là vì chương nhạc phổ này sao?” Đó cũng quá không tưởng được.
“Đoạn nhạc phổ này là bảo vật tổ truyền của Cửu Dẫn Sơn Trang, có tên ‘Tiêu Thiều Cửu Thành’. Sau khi Trình Gia bị họa diệt môn, đoạn nhạc phổ này rơi vào trong tay Tố Tâm tông.” Đan Y chậm rãi nói từng chữ, đồng thời cũng đang tự suy tư, theo thói quen vuốt ngọc tiêu bên hông, chỉ có điều bây giờ tay y đang cầm lấy tay Thần Tử Thích, vì thế liền dùng ngón cái khẽ cọ nhẹ lòng bàn tay hắn.
Thần Tử Thích bị cọ mà tê dại, trong lòng mừng thầm, không nỡ rút tay, dứt khoát thả lỏng người dựa vào ngực Đan Y, “Thế Vô Âm diệt Trình gia chính là vì đoạn nhạc phổ này?”
“Ừ, có lẽ thế,” Đan Y gật nhẹ đầu, để cằm lên vai Thần Tử Thích, “Ngày mốt chúng ta sẽ đi Tố Tâm tông, ta gọi đám người Huyền Đạo cùng đi theo để dụ Vô Âm lão ni ra trước mặt Trình Châu, sau đó cho kiệu phu lẻn vào cứu thái phi ra.”
Tố Tâm tông là một đại tông môn, trong môn có đầy rẫy cơ quan ẩn giấu cùng trưởng lão cao thủ tọa trấn, tuyệt đối không thể xông thẳng vào, vì thế thà nhân dịp hỗn loạn lén lẻn vào cứu người vẫn hơn.
“Ta sẽ đi cùng kiệu phu.” Thần Tử Thích quyết định nhanh chóng nói. Tiểu tiên nữ không biết kiệu phu, sợ sẽ ầm ĩ, một khi khiến người Tố Tâm nghe thấy thì rắc rối to.
“Không được, một mình ngươi quá nguy hiểm.” Đan Y rất không tán thành.
“Vậy ngươi theo ta đi.” Thần Tử Thích quay đầu, mở to mắt trông mong nhìn y.
“Bổn tọa không thể hiện thân.” Đan Y lắc đầu, y là Cung chủ Quy Vân cung, nếu y xuất hiện, chuyện này sẽ trở thành màn quyết đấu giữa Quy Vân cung và Tố Tâm tông.