Thần Tử Thích nhón cánh gà cắn hai miếng, món này làm vô cùng ngon, đầu tiên chiên giòn, sau đó xối nước tương lên, bên ngoài cháy xém bên trong non mềm thơm phức. Không khỏi thấy tò mò, mọi người trong Quy Vân cung đều là chim, đầu bếp tự nhiên cũng phải thế, chả rõ lúc đầu bếp chim nướng cánh gà có thấy sợ không?
“Có vài loài chim cũng ăn gà.” Đan Y chỉ vào Ô Vân Sử ở bên cạnh.
Ô Vân Sử và Bạch Vân Sử ngồi ở hai bên dưới bậc. Lam Giang Tuyết chỉ tao nhã uống rượu, ăn rất ít; còn Điêu Liệt đang cầm một con gà nướng đại bự cắn xuống.
Chả trách đám Ô Bất Kiến đều sợ Điêu Liệt, Thần Tử Thích gặm chân gà nhếch miệng cười, ngó nghiêng bốn phía chung quanh, nhìn thẳng vào hai mắt ẩn tình của Thanh La.
Trên sân nhảy, Thanh La mặc bộ đồ nghê thường thêu hoa văn mẫu đơn diễm lệ, dẫn một một đám nữ tử chân dài mặc tố y yểu điệu bắt đầu nhảy múa.
Chim Thanh Loan kém Phượng Hoàng một bậc, lúc mới sinh có hình dạng tương tự giống Phượng, lâu dần thì ngũ thải (năm màu) sẽ biến đổi. Lúc chim Thanh Loan mới sinh cũng được coi như Phượng Hoàng ngũ thải, sau khi trưởng thành, lông chim ngũ thải sẽ lột xác, hóa thành màu xanh lục.
Đối với người Thanh tộc mà nói, ngũ thải chính là nhan sắc bọn họ hướng đến, bởi vì đó là chứng minh cho “giống Phượng” của họ.
Dẫu gì cũng là họ hàng gần của Phượng Hoàng, khi nhảy lên, cũng thực tao nhã mỹ lệ. Thần Tử Thích nhìn ánh mắt chứa ẩn tình của Thanh La, xấu xa nháy mắt ngả ngớn dành tặng cho cô nương người ta.
Thanh La được đáp lại như thế, nhịp chân không khỏi dừng lại, giẫm phải vạt áo thật dài, suýt ngã ập xuống.Tuy rằng có cô nương của Hạc Linh lâu đã đỡ một phen, không có ngã miệng gặm bùn thật, nhưng mà thực sự không đủ tao nhã, mọi người đang chuyên tâm xem múa không khỏi hô lên, ngay đến Cung chủ cũng ngẩng đầu nhìn qua.
“Hí hi hi hi hi hi…….” Một trận cười quỷ dị ở giữa bữa tiệc đột ngột truyền tới, Thanh La tưởng đang cười nàng, lập tức không thèm nhảy nữa, đứng yên tại chỗ ánh mắt đỏ bừng.
Tiếng trống vẫn còn, các cô nương mặc tố y của Hạc Linh lâu vẫn không dừng lại, tiếp tục giữ vững động tác, xoay tròn xung quanh Thanh La, trông cũng không có gì bất thường.
Thanh La đang đợi Cung chủ biết oan ức của nàng ta, chỉ có điều lúc này chẳng ai thèm chú ý đến, tất cả đều bị tiếng cười kia hấp dẫn hết, lục tục nhìn về phía bên kia.
Giáo chủ Thạch Thi giáo trước giờ là người nói năng thận trọng, khuôn mặt lạnh không chút huyết sắc, không khác gì mấy bộ thi thể thao túng trong giáo. Hôm nay, vị giáo chủ này đang cười lăn trên mặt đất, ra sức dùng tay gãi mông.
“Ha ha ha ha ha, tên mặt người chết nhà mi cuối cùng cũng biết cười rồi!” Giáo chủ Thiên Độc giáo chính là lão béo kia, cười vô cùng đắc ý.
“Cỏ đoạn trường, lão khốn kiếp nhà ông, muốn là thi khôi phải không?” Giáo chủ Thạch Thi giáo vừa gãi mông vừa chửi ông ta.
Giáo chủ Thiên Độc giáo tên là Hoàng Đằng. Hoàng Đằng cũng là tên gọi của cỏ đoạn trường trong thảo dược, cho nên đó cũng là biệt hiệu trên giang hồ của Hoàng Đằng.
“Cạch,” Đan Y buông cái chén trong tay xuống, phát ra tiếng rất nhỏ, nhưng mà bởi vì tiếng ti trúc đột ngột dừng lại, nên tiếng cạch này trở nên vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt cả đại điện đều chìm vào im lặng.
Lão béo thấy Cung chủ đã chú ý đến, không dám quấy cản, vội vàng tung giải dược, cười xòa nói: “Cung chủ thứ tội, hai bọn thuộc hạ đùa giỡn thôi ạ.”
Đan Y thản nhiên nhìn bọn họ, không nói tiếng nào.
“Hừ!” Giáo chủ Thạch Thi giáo ngồi dậy, hừ lạnh một tiếng, song không dám ồn ào, hướng Cung chủ ý bảo mình không việc gì.
Cái chuyện gây sự nhỏ nhoi này, lúc Huyền Đạo tề tựu đến lúc nào cũng xảy ra, từ nhỏ đã theo phụ thân tham dự tiệc Dương Xuân, Đan Y sớm đã quen rồi, ánh mắt nhàn nhạt quét lên hai người kia, phất tay ra hiệu tiếp tục bữa tiệc.
Tiếng trống lại được vang lên, vũ cơ mặc tố y tiếp tục nhảy múa, chỉ có mình Thanh La vẫn đứng im tại chỗ, bị lâu chủ Hạc Linh trợn trừng một cái, mới tủi thân bắt đầu nhảy.
“Nữ nhân kia là ai thế?” Lam Sơn Vũ khẽ nghiêng đầu, hỏi lâu chủ Hạc Linh.
“Nữ tử đó do Thanh tộc đưa tặng”. Lâu chủ Hạc Linh mặt mày đau khổ nói, lén nhìn Điêu Liệt trên đài, cũng may Điêu Liệt chỉ chăm chú ăn gà nướng, chứ không trừng hắn.
“Hóa ra là ‘chuẩn phu nhân’ à.” Lam Sơn Vũ hơi đồng tình vỗ nhẹ bả vai lâu chủ Hạc Linh.
Cũng may một khúc này không dài, rất nhanh sẽ kết thúc. Khúc này chấm dút, Đan Y nâng chén, cạn ly với mọi người.
“Ba ngày sau, Thần Phủ Vô Địch Trình Châu sẽ dẫn một đám giang hồ đến Tố Tâm tông, các ngươi cùng đi xem náo nhiệt đi.” Đan Y không nhanh không chậm nói, tự như ‘hai ngày nữa mọi người nhớ tập trung dưới chân núi đi mua rau nhé’ vậy.
“Ý chà, trông có vẻ náo nhiệt đấy, được được được, thuộc hạ sẽ đi.” Giáo chủ Thi Độc giáo mừng rỡ phấn chấn nói.
“Có lẽ sẽ chết không ít người, chúng ta cũng phải đi, có khi gom được khối thứ đấy.” Giáo chủ Thạch Thi giáo nói với hộ pháp bên cạnh. Trong mắt hộ pháp lóe lên ánh sáng, liên tục gật đầu.
Thần Tử Thích hiếu kì nhìn đám người này, cảm thấy bọn họ rất chi là thú vị. Tuy rằng cũng là môn phái giang hồ, song rất bất đồng với các danh môn chính phái mà hắn quan sát từ nhỏ đến lớn.
“Môn phái đeo đao nhọn sau lưng kia là môn phái gì vậy?” Thần Tử Thích hỏi nhỏ Đan Y,
“Sáp Đao giáo.” Đan Y thản nhiên nói, vươn đũa lén gắp thịt cá Thần Tử Thích mới rút xương, nhét vào miệng.
“Thế cái đám ăn mặc như đại phu kia thì sao?” Thần Tử Thích không chú ý miếng cá của mình bị trộm mất, vẫn bừng bừng hứng trí nhìn chằm chằm mọi người.
Trong Huyền Đạo có năm môn phái khá lớn, được chia thành Huyết Nhận các, Vạn cổ môn, Thạch Thi giáo, Thi độc giáo và Bách Thảo cốc, còn lại đều là đủ loại môn phái nhỏ. Có điều các môn phái này cũng độc lập với nhau, sống tiêu diêu tự tại, ví dụ như Sáp Đao giáo cực kì sôi nổi kia.
“Cung chủ, Thi Độc giáo và Vạn Cổ môn đều thích giở thủ đoạn, ngài nhìn bọn họ đến tiệc Dương Xuân còn mang theo độc dược kìa, chắc chắn không có lòng tốt, thuộc hạ cần phải bảo vệ ngài.” Sau bữa tiệc, Đan Y triệu một mình chưởng môn Vạn Cổ môn nói chuyện, giáo chủ Sáp Đao giáo cũng không chịu cô đơn, lải nhải đi theo bên người Đan Y.
Thần Tử Thích nhìn người này, đột nhiên rất muốn cười. Cái vị giáo chủ đại nhân này khoe ra cái mặt chính nhân quân tử, thế mà nói toàn mấy lời kiểu tiểu nhân gièm pha dùng đao đâm sau lưng người ta, thật là thú vị, không khỏi lên tiếng: “Vị giáo chủ này à, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Cảnh Ngôn, tên tự Trực Quân.” Giáo chủ Sáp Đao giáo chắp tây hành lễ, gã ta nhìn thái độ Đan Y đối với Thần Tử Thích, tự nhiên không dám thờ ơ.
“Cảnh giáo chủ lời nói thật khôi hài, Bổn vương thích lắm.” Thần Tử Thích cười lôi kéo gã, để Đan Y và chưởng môn Vạn Cổ môn đi trước một bước.
Đan Y nhìn hắn, không có nhiều lời, quay người đi tiền thính bàn chuyện.
Thần Tử Thích kéo vị Cảnh Trực Quân này đi dạo quanh hành lang che mưa, hai người vừa đi vừa tán gẫu tương đối hợp cạ với nhau, tựa như vừa gặp đã quen. Biết được tuyệt chiêu của Sáp Đao giáo, chính là dùng đao đâm chọt sau lưng người ta, Thần Tử Thích bèn lùi nửa bước, để vị giáo chủ này đi trước mình một chút.
Vừa hay lúc này, Thanh La mới thay vũ y, dẫn theo vài cô nương Hạc Linh đi đến đối diện. Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Thần Tử Thích, Thanh La cắn chặt môi dưới, nhấc chân đi lên trước.Tiểu kịch trường