Hắn nói đoạn chắp tay mời mọi người.

Đám quan lại và thường nhân lục đục theo Bách vào sảnh, bước lên lầu 2.

Đứng dưới bậc thang có hơn hai chục cô nương mười bảy, mười tám tuổi, chiều cao gần như nhau, đứng thành hình chữ V.

Hai tay để ở trước bụng, mặt mỉm cười, một người cầm đầu tuổi có vẻ thành thục hơn, khoảng hơn 20 tuổi, mặc đồng phục màu tím, vừa thấy đã biết khí chất cao hơn nhưng người còn lại một bậc, hẳn là thủ lĩnh trong nhóm này.
Trên tầng 2 có khoảng hai chục bàn mạt chược và bàn chơi tài xỉu, xóc đĩa lớn.

Triệu Công Đán và một số bạn bè thì đã từng lên nhưng những người khác thì tròn mắt, không biết phải làm gì.

Bách chắp tay:
- Hôm nay ngoài các vị Triệu chưởng quầy và các bạn bè người Tống đã từng đến thì mọi người chưa từng chơi ở đây.

Xin để các cô nương hướng dẫn mọi người.
Hắn chỉ tay, các cô nương toả ra làm điệu bộ giơ tay mời.

Đám Quan lại lại tiếp tục được dẫn lên lầu ba.

Thương nhân thì ngồi ngay vào các bàn ở lầu hai bắt đầu sát phạt.
Lên lầu ba, Bách lại ra mời Quang Khải, Trần Thủ Độ và Quốc Khang lên lầu bốn.

Tên Nhật Duy nhất quyết ở lại cùng đám quan lại.

Cô gái thủ lĩnh áo tím là người điều phối rất tài tình, mời khách khứa vào bàn nào ra bàn nấy, cô gái này Bách chọn lựa rất kỹ mới được.

Nàng vốn là trưởng một phường hát, giá thuê cũng rất cao.
Trên lầu bốn hôm nay chỉ bố trí một bàn.

Bách lại sai một cô gái lanh lợi nhất hướng dẫn ba vị vương gia chơi mạt chược.

Cảnh trí lầu bốn vô cùng đặc sắc, trên cao nhìn xuống hồ Dâm Đàm như bức tranh thuỷ mặc.

Trong phòng lại hoa lệ, thoảng mùi hương trầm rất ấm.

Bố trí xong Bách chạy xuống các tầng dưới quan sát.
Tại tầng hai, các bàn chơi mạt chược đã bắt đầu xào bài bốc bài rồi, chỉ một lúc là người người hứng chí.

Bách sang chỗ chơi tài xỉu.

Nơi đây hội tụ một số thương nhân Tống Nguyên, cách chơi tài xỉu bằng xúc xắc rất được lòng người Hoa.

Bách thấy cô gái phục vụ bàn cũng rất chuyên nghiệp, động tác thành thục không một chút mất bình tĩnh thì cũng yên tâm.

Lại sang một chỗ xóc đĩa.

Chỗ này chủ yếu cho một số thương nhân Đại Việt chơi.

Tiếng lớn tiếng nhỏ bốp chát.

Bọn này cũng đều là dân có tiền, làm ăn với Chu Đại Lực đã lâu ở phủ Phụng Thiên, hôm nay còn mời một số bạn hàng phường khác nữa.
Hắn lượn một vòng gật đầu với cô gái thủ lĩnh.

Nàng phất tay ra hiệu, lại hơn chục cô gái phục vụ toả ra các bàn, mang theo nước trà lạnh, lại có cả nước ô mai cùng với các loại bánh trái đến phục vụ các bàn.

Hơn chục cô bưng lên tầng ba và bốn loại trà Mao Tiêm Tín Dương hảo hạng.

Bách yên tâm lên tầng ba thì thấy Nhật Duy và Nguyên Hựu đang chửi một tên tiểu quan.
- Ngươi đặt nhanh lên, mẹ nó chứ, ngươi không đặt xong thì cô nương kia chưa chia bài đâu.
Cô nương chia bài cười duyên dáng, cũng không có ý hối thúc:
- Các vị khách, mời đặt cược.— QUẢNG CÁO —
Tên tiểu quan ngập ngừng đặt một xâu tiền sang tài.

Nhật Duy không chút do dự ném sang sửu một quan, Nguyên Hựu ném theo cửa tài.

Hề hề quay lại:
- Xin lỗi đại ca, cờ bạc không nói nghĩa khí!
Bách cũng thuận tay cầm một nén bạc 1 lượng ném vào tài.

Nhật Duy thấy hai người đối nghịch với mình, tức tối:
- Rồi các ngươi sẽ biết tay ta thôi!
Cô gái thành thạo lắc cục xí ngầu, cười cười nâng tay lên.

Ba viên xúc xắc hiện ba con nhất.

Là xỉu mà còn xỉu nặng.

“Tên béo này đúng là vận số hôm nay không tệ, không thể đối nghịch”.

Bách vỗ vai tên tiểu quan vẻ chia sẻ rồi bỏ đi.

Nhật Duy thì đang chỉ mặt Nguyên Hựu đen như đít nồi, nước bọt vung trời bốc phét.
Bách lên tầng bốn, so với hai tầng dưới thì yên tĩnh hơn nhiều.

Ba vị vương gia đang chơi đến nhập thần.

Thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

Ván này Thủ độ thắng lớn, được sự hướng dẫn của cô gái, chỉ hắn cách xếp lại bài sao cho ù to nhất.

Hắn vuốt râu thoải mái, quay sang thấy Bách đứng quan sát.

Cười nói:
- Tiểu tử! trò chơi này vô cùng đặc sắc.

Ngươi mang cho lão phu một bộ để về nhà tập luyện.

Ta sẽ mang vào cung sát phạt cùng thượng hoàng.

Cả loại trà này nữa, uống vào thanh mát sảng khoái.

Cũng mang cho ta vài cân.
- Đúng vây! Chúng ta luyện tập cho tốt, sẽ kiếm được chỗ tốt từ phụ hoàng.
Quang Khải chỉ cười:
- Huynh không nghĩ phụ hoàng là ai.

Lại còn nhị ca nữa.

Cái trò chơi này họ chơi ba bốn ván là sẽ tìm cách thắng được huynh ngay.

Bỏ cái mộng kiếm chác đấy đi.— QUẢNG CÁO —
Bách nhìn Quốc Khang, đúng là người này quá thuần tuý, không hợp với gia đình đế vương.

Có ý định gì cũng lộ ra ngoài.

Chẳng trách sau này chỉ vì một cái phủ đệ mà sợ hãi không thôi.

Lại nói:
- Những bộ mạt chược này ta đã thuê xưởng gỗ làm rất nhiều, sắp tới sẽ bán đại trà ra ngoài.

Nhưng bộ cho Thượng hoàng và quan gia chơi sao có thể giống thế được.

Quỹ kiến thiết đang đặt làm riêng một bộ bằng ngà voi để Chiêu Minh Vương hiếu kính ngài.

Cũng là báo công cho Quỹ kiến thiết khai trương thuận lợi.

Còn trà ta vừa mua rất nhiều, cũng muốn giới thiệu thứ này với mọi người, tý nữa sẽ sai gia nhân mang tới.
Thủ độ vuốt râu:
- Ngươi làm thế là phải lắm.
Hắn đuổi cô gái hướng dẫn đi.

Lại ngồi vào chỗ của cô, chơi mấy ván với ba người.

Vận khí của hắn hôm nay rất tệ.

Chơi một lúc thua cả chục lượng, xem ra phải tích cực kiếm tiền.

Lại thêm một lúc không có gì khá hơn lại thua thêm 5 lượng.

Quang Khải nhìn hắn.
- Ngươi nghĩ ra trò này là không biết chơi sao?
- Ta làm sao nghĩ ra được, trò chơi này là học lại thôi.
- Những thứ quay số kia cũng là học được?
- Có cái học, có cái tự tư duy ra chứ.
- Ngươi có biết ta gặp Thượng hoàng và Quan gia nói ra cách chơi quay số kia.

Quan Gia truyền lệnh phải cấm chỉ ngươi làm trò này ngay.

May cho ngươi là Thượng hoàng ngăn lại.

Ngươi biết Thượng hoàng nói với Quan Gia gì không?— QUẢNG CÁO —
Bách giật cả mình buông rơi quân bài, lo lắng hỏi:
- Ngài nói gì?
- Thượng hoàng nói: “Quỹ kiến thiết mở lúc này là tốt, tập trung nguồn lực quốc gia, còn việc con dân có quyến luyến nó hay không, không phải do Quỹ kiến thiết, không phải do cách quay số hấp dẫn, mà chính do con giáo hoá con dân đấy.

Nếu con là bậc minh quân, noi gương sáng cho đám triều thân và dân chúng thì sợ gì họ sa vào tệ nạn”
Bách thầm kinh hãi, không biết mình vừa đi từ quỷ môn quan về, mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống.

Trần Thủ Độ cười:
- Giờ mới sợ sao? Ngươi yên tâm, cả hai vua đều là người nhân nghĩa, ngươi lại lập công to, có đóng góp cho xã tắc.

Trừ khi ngươi làm việc đại nghịch bất đạo, còn không thì sẽ cho ngươi sửa chữa lỗi lầm, không ép ngươi vào bước đường cùng đâu.
- Đa tạ Thái sư và Chiêu Minh Vương chỉ bảo.
Bách thầm nhủ: “Thế mời biết thánh ý khó dò.

Một việc rất đơn giản đời sau, nếu không cẩn thận có thể rơi vào tình thế mất đầu như chơi, từ nay ta phải cẩn thận hơn.

Không thể hồ đồ làm càn được”.
Chơi vui vẻ đến buổi chiều thì quan khách về hết, chỉ còn lại bọn con bạc sát phạt.

Bách cũng mệt mỏi lê thân về Hầu phủ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play