Công ty Lâm Dịch cùng bạn học hợp tác thành lập là một công ty quảng cáo, trải qua một năm phát triển từ một công ty nho nhỏ cũng trở thành một công ty có quy mô nhất định. Các bạn học hợp tác lúc trước vì phải tiếp quản công ty của gia đình, cho nên vị trí giám đốc bị bỏ trống. Lâm Dịch có 15 phần trăm cổ phần công ty, hơn nữa với khả năng điều hành của cô trải qua một năm phát triển đến bây giờ, công sức không thể nói là không có, vì vậy như lẽ hiển nhiên, cô ngồi vào vị trí giám đốc.
Hôm nay mọi người cảm thấy được giám đốc Lâm tâm tình hình như rất tốt. Tuy giám đốc Lâm thoạt nhìn luôn rất ôn hòa, không có chút gì khó tính, nhưng nụ cười kia vô hình chung tạo một vẻ xa cách, nên mọi người trong công ty đối với cô vẫn rất kính trọng. Hôm nay lại không giống với ngày thường, khi giám đốc Lâm cười liền mang chút ấm áp, như nụ cười mùa đông rút cuộc mang chút ấm áp, khiến cho nhân viên cấp dưới xao động.
Nói cũng phải nói, không phải không có ai có ý với vị giám đốc vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp này. Chỉ là vào thời này, tuổi còn trẻ đã làm quản lý cao cấp như vậy, có thể thấy được gia thế không tầm thường, người bình thường nào dám với tới một đóa hoa cao quý như vậy. Thêm nữa, giám đốc Lâm nhìn rất ôn hòa, nhưng lại có mang cảm giác lạnh lùng và xa cách, làm cho người khác không dám tới gần, tự nhiên cũng sẽ không dám có ý đồ khác.
Lâm Dịch nhẹ cười, ngồi trên ghế da, tay không ngừng xoay tròn cây bút. Vừa nghe tiếng đập cửa cô liền dừng lại:
" Mời vào."
Cửa mở, bước vào là một cô gái ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, cô mang theo vài bộ hồ sơ, đến gần rồi đặt hồ sơ lên bàn: " Giám đốc Lâm, có vài hợp đồng cần chị ký một chút."
" Ừm."
Lâm Dịch cầm hồ sơ lên, định xem một chút rồi ký vào, tuy nhiên vừa nhìn thấy nội dung trong hồ sơ động tác liền dừng lại.
Cô nhíu mày, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: " Hợp đồng này là ai phụ trách?"
Cô gái có chút bối rối nhìn Lâm Dịch: " Giám đốc Lâm, là em làm. Hợp đồng này có vấn đề sao ạ? "
Lâm Dịch không biết vì một câu của cô mà khiến cho người đối diện lo lắng đề phòng, chỉ hỏi : " Công ty Vân Thiên tại sao lại từ bỏ công ty quảng cáo Tân Duệ mà chọn chúng ta?"
Ra là cái này!
Cô gái kia thở dài một hơi, còn tưởng là mình làm sai gì rồi.
" Người phụ trách công ty Vân Thiên nhìn trúng năng lực của công ty chúng ta. Tuy hiện tại công ty chúng ta quy mô còn không lớn bằng Tân Duệ, nhưng lại rất có tiềm năng. Em đoán Vân Thiên cũng nhìn thấy điều đó."
Đầu ngón tay Lâm Dịch vuốt nhẹ mặt bàn một chút, nhân viên kia nhìn thấy cũng không đoán được cô đang quy nghĩ gì, chỉ cảm thấy vị giám đốc trẻ tuổi này thật khó lường, khiến cho người ta không nắm bắt được.
" Người phụ trách của đối phương là ai?"
Nhân viên một lúc sau mới ý thức được là Lâm Dịch đang hỏi cô, vội đáp: " Là phó giám đốc Trương, Trương Ái Quân."
" Chú Trương ?"
Lâm Dịch thầm nói, nhân viên cũng không nghe rõ là cô đang nói gì.
Một lúc sau, Lâm Dịch ký vào trong hợp đồng rồi đưa cho nhân viên.
Đến khi văn phòng không còn ai, Lâm Dịch mới dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Vân Thiên là một công ty con của Lâm Vân.
......
Every time i lose my place, the beauty of your grace
Shines a light so i can see
Every time i lose my way, you make it all ok
I feel you're love surrounding me
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Lâm Dịch lấy lại tinh thần rồi bắt máy.
" Anh Hạo ?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: " Talia, chuyện lần đó của bạn em, vụ hộ tịch của cô Chương Thiển Ngữ ấy, giờ cô hỏi anh về tư liệu của cô ấy, em muốn anh giải quyết thế nào cho tốt đây?"
Cô mà Lương Hạo nhắc đến chính là Dịch Nhàn, Lâm Vân là chú họ của Lương Hạo, nên Lương Hạo và Lâm Dịch là anh em họ.
Lâm Dịch nghe Lương Hạo nói liền hết hồn: " Mẹ em đang ở đó sao ?"
" Không có, chỉ là mẹ em vừa gọi cho anh. Bạn của em cũng không phải phạm tội gì đó chứ?" Dịch Nhàn là luật sư, Lương Hạo thấy bà tìm hiểu thông tin của Chương Thiển Ngữ liền nghĩ đến Chương Thiển Ngữ có chuyện. Chỗ Lương Hạo làm việc là ngành thụ lý hồ sơ vụ án của cả nước.
Lâm Dịch không có đáp lại Lương Hạo, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm không trung, hôm nay thời tiết thật đẹp, cả bầu trời trong xanh, ánh mặt trời sáng lạng.
Lương Hạo không biết suy nghĩ của Lâm Dịch đã muốn bay xa rồi, tiếp tục nói hắn lo lắng, thao thao bất tuyệt một lúc lâu mới nhận thấy Lâm Dịch không nói câu nào liền gọi vài tiếng
" Em đang nghe." Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại nói.
" Còn không trả lời làm anh tưởng em đi dâu rồi. Talia, anh phải hồi đáp cô như thế nào cho tốt đây?"
Bị hỏi câu này Lâm Dịch lại trầm mặc. Một lúc sau, đầu óc suy nghĩ kỹ càng, cô mới nói: " Cứ nói thật."
" Cái gì?" đầu dây bên kia cất cao giọng: " Nếu bị cô biết anh thân là nhân viên luật nhà nước mà còn phạm pháp, không tước giấy phép anh mới là lạ!"
Lâm Dịch đem điện thoại ra xa khỏi tai, tới khi tiếng trong điện thoại thấp xuống mới lần nữa nghe: " Ai nói anh phải khai hết đâu, anh dàn xếp một chút rồi hãy nói cho mẹ em."
Ngay vị trí luật sư chính, Dịch Nhàn cúp điện thoại, đi đến bên cạnh máy fax, chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng xào xạt, giấy in cũng từ đó đi ra.
Cầm lên tay, Dịch Nhàn cầm nó trở về bàn làm việc.
Ngồi trên ghế, Dịch Nhàn lật từng trang giấy trên tay, càng xem mày càng nhíu lại.
Tay lần nữa lướt qua điện thoại rồi cầm lấy, bấm tìm rồi lướt qua phần danh bạ, cuối cùng dừng lại ở một cái tên.
Chần chừ một lúc, vẫn là bấm nút gọi.
Chương Thiển Ngữ đưa bọn trẻ bước vào nhà hàng, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng. Dịch Nhàn ngồi tại một bàn bên cửa sổ, vẫy tay với nàng.
Chương Thiển Ngữ đẩy xe nôi của bọn trẻ đi đến trước mặt Dịch Nhàn, nhìn bà gật đầu chào: " Con chào Cô*."
Không giống như lúc đầu gọi bà là Phu nhân, cũng không giống lúc sau gọi là Dì, mà hiện tại là gọi Cô. Dịch Nhàn nghe ra được hàm nghĩa của việc này.
(*) Thiển Ngữ gọi Dịch đại luật sư là Bá mẫu, nhưng cảm thấy từ này không hợp nên chuyển thành Cô.
" Ngồi đi."
Chương Thiển Ngữ nghe lời ngồi xuống, đặt bọn trẻ ở một bên. Hai đứa bé ở trong xe đối với thế giới trần ngập tò mò, ánh mắt nhìn xung quanh, tay tròn nhỏ không ngừng ve vẩy. Nếu không phải bị xe giữ lại, phỏng chừng đã rơi ra ngoài rồi. Bọn trẻ y y nha nha cười, nước tràn ra khóe miệng, Chương Thiển Ngữ thấy thế liền cầm khăn lau khóe miệng hai đứa.
Dịch Nhàn nhìn thấy hai đứa bé liền nghĩ đến hơn hai mươi năm trước Lâm Dịch cũng i như vậy, anh mắt liền nhìn nhiều một chút, trong lòng dạt dào cảm xúc: " Hai đứa nhỏ thật đáng yêu."
Nghe vậy Chương Thiển Ngữ liền cười.
Hai người ngồi đối diện nhau, giống như lần đầu gặp mặt. Dịch Nhàn đến giờ vẫn không hiểu lần đầu tiên bà gặp mặt Chương Thiển Ngữ vì cái gì lại có cảm giác đối đầu tranh phong lẫn nhau, hiện tại liền có thể giải thích rõ ràng, thì ra là cảm giác của 'Mẹ chồng - Nàng dâu'. Đương nhiên, nếu bà biết trước mối quan hệ của hai người sẽ phát triển đến mức này thì không còn gì để nói.
Chương Thiển Ngữ từ lâu đã hiểu được, cuối cùng vẫn phải mặt đối mặt với Dịch Nhàn. Hôm nay nhận được điện thoại của bà, nàng liền hiểu thời điểm đó đã đến.
Vẫn là Dịch Nhàn trước đánh vỡ trầm mặc trước.
" Tiểu Ngữ, cô nghĩ đến thông minh như con, sẽ không hùa theo náo loạn cùng với Talia !"
Chương Thiển Ngữ hơi nhíu mi, không thể tin được mọi chuyện giữa mình cùng Lâm Dịch liền biến thành hai chữ 'náo loạn' nhẹ nhàng của Dịch Nhàn.
" Cô, đây không phải là náo loạn, con cùng với Dịch là thật lòng."
Dịch Nhàn tuy kinh ngạc vì sự trấn định của Chương Thiển Ngữ, chỉ là hiện tại không phải lúc tán thưởng điều này. " Tiểu Ngữ, con phải biết rằng con cùng với Talia đều là nữ, ở thế gian này không cho phép chuyện như vậy."
Chương Thiển Ngữ nghe vậy ánh mắt liền mờ nhạt, nàng không phải Lâm Dịch, không thể hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này. Chuyện này với nàng mà nói thật sự chính là ngược với luân thường. Nhưng mà, Dịch là Tô Bác Nghệ, là phu quân của nàng, các nàng cùng một chỗ thì có gì sai? Không, các nàng không hề sai.
Dịch Nhàn nhìn Chương Thiển Ngữ ở đối diện, ánh mắt biểu tình từ ảm đạm đến mâu thuẫn, giẫy dụa, cuối cùng lại kiên định, có chút tiếc nuối. Cô thừa biết một câu nói đầu tiên như vậy không có khả năng là Chương Thiển Ngữ thỏa hiệp, nhưng con người luôn có nhược điểm .
" Tiểu Ngữ, con là người thông minh, tình yêu là thứ hư vô khó nắm bắt. Bây giờ Talia còn trẻ, yêu thích nhất thời, trải qua vài ba năm, tình yêu của hai đứa sẽ bị cuộc sống bào mòn đến không còn lại gì. Đến lúc đó, hai đứa dựa vào cái gì để duy trì mối quan hệ này ?"
Chương Thiển Ngữ nghe lời Dịch Nhàn nói, trong đầu lại nghĩ đến ngọt ngào đêm qua cùng Lâm Dịch, có chút sợ hãi. Đến khi hồi phục tinh thần, khóe miệng của nàng hơi cong lên:
" Cô Nhà, Dịch là con gái của cô, ở trong mắt cô con gái mình lại là người không có ý chí kiên định như vậy sao? Cô nói tình yêu giữa hai người con gái khó tồn tại dài lâu, nhưng gần hai năm qua con cùng Dịch ở bên nhau tới giờ vẫn luôn như vậy. Chuyện giữa hai chúng con, cuộc sống mà hai đứa đang trải qua, cho dù không tình cảm lúc đầu không còn, con tin tưởng mình vẫn sẽ làm được rất tốt. Hay do cô cảm thấy con gái cô là loại người vô dụng chỉ biết lo chuyện tình cảm mà buông thả mọi thứ ?"
Dịch Nhàn nghe Chương Thiển Ngữ nói liền có chút kỳ quái, nếu không còn tình yêu thì vì cái gì sẽ ở cùng nhau? Nhưng bà không muốn nghĩ nhiều về điều đó, mà là tiếp tục tính toán Chương Thiển Ngữ.
" Nghĩ theo hướng tích cực, cho dù các con thật sự cùng một chỗ, hai đứa tính làm sao giới thiệu cho người ngoài nghe về quan hệ giữa hai đứa? Con người là động vật quần cư, không có khả năng không kết giao với ai, đến lúc đó con lấy thân phận gì đứng ở bên cạnh Talia? Chẳng lẽ phải đem quan hệ của hai đứa công bố ra bên ngoài? Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ thế nào về hai đứa, Talia sẽ phải đảm đương sự nghiệp của cô và ba nó, chuyện này xảy ra trên người nó thì làm sao để nó sống yên được ở cái xã hội này?"
Không thể không nói, mấy câu nói này của Dịch Nhàn liền ảnh hưởng đến Chương Thiển Ngữ. Nàng hơi hơi cắn môi, không thể không thừa nhận những lo lắng bà ấy nói chính xác tồn tại. Nhưng mà, ở thế giới này không phải có ví dụ chứng minh tồn tại sao? Chương Thiển Ngữ nhớ tới lúc trước Lâm Dịch có kể nàng nghe về chuyện của vài người như vậy. Các cô không phải chỉ có hai người mà là cả gia đình, nói chi những việc như vậy không phải là không có khả năng giải quyết ?
" Dịch nói những chuyện đó chị ấy sẽ giải quyết, con tin tưởng chị ấy."
Dịch Nhàn cứng họng, không nói nên lời. Người ta nói, người ta tin tưởng con gái của bà có đủ khả năng giải quyết tất cả. Chẳng lẽ bà phản bác, con gái bà không có lợi hại như vậy, không có giải quyết được mọi chuyện đâu? Làm một người mẹ, sẽ không ai nói con của mình không tốt.