Chu Viện rời đi, Lâm Dịch có chút cảm giác không nói nên lời, có chút buồn bã, có chút thoải mái, như trút bỏ được gánh nặng trên người lại giống như thiếu khuyết đi một điều gì đó, có chút lạc lõng.
Cảm xúc thất lạc, Lâm Dịch nặng nề trở lại căn hộ của mình.
Vừa mới mở cửa, Lâm Dịch liền phát hiện Chương Thiển Ngữ vẫn chưa ngủ, giờ phút này đang ngồi ở sô pha, âm thanh rất nhỏ từ TV phát ra, bọn trẻ cũng không có bên cạnh, có thể là do ngủ rồi.
Lâm Dịch nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ:
" Sao em chưa ngủ?"
Chương Thiển Ngữ không nói lời nào, đứng lên đi về phía cô, cách một bước liền dừng lại. Lâm Dịch thấy nàng nhìn chằm chằm mình, có chút không tự nhiên. Vừa định mở miệng thì Chương Thiển Ngữ lại đột nhiên đưa khăn lên lau môi cô, Lâm Dịch liếc thấy trên chiếc khăn tay trắng của nàng là chút son đỏ diễm lệ còn vương lại
Vết son của Chu Viện!
Lâm Dịch tim thót một chút, vội vàng giải thích: " Thiển Ngữ, đây là...."
" Hư!" Chương Thiển Ngữ đem ngón tạy đặt lên mơi cô, không cho cô nói, tiếp tục lau môi cô
Lâm Dịch gấp muốn chết, sợ nàng hiểu lầm cái gì liền muốn giải thích, lại không nghĩ tới khuôn mặt Chương Thiển Ngữ đột phiên áp sát, sau đó Lâm Dịch liền cảm thấy môi nóng lên, ấm áp mềm mại cùng xúc cảm quen thuộc lan tràn, đồng thời hai tay nàng ôm lấy cổ cô, cả thân thể ôm sát lại.
Tuy là Chương Thiển Ngữ chủ động, nhưng ở phương diện này nàng thật sự ngốc đến quá phận, chỉ biết hôn môi Lâm Dịch còn lại không biết làm gì hơn. Cảm thấy nàng hơi xấu hổ, Lâm Dịch ngây người rất nhanh liền biến mất, phản khách thành chủ, đoạt đi quyền chủ động, không chút do dự hôn lấy đôi môi Chương Thiển Ngữ, tinh tế khiêu khích và câu dẫn, đầu lưỡi linh hoạt lập tức tiến vào, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương của nàng, yêu nó,quấn quýt mà nồng nhiệt
Chương Thiển Ngữ tâm tình kích động, bị Lâm Dịch nhiệt tình quấn lấy liền không kiềm được ôm siết lấy cổ cô đáp lại, toàn thân mềm nhũn không một chút khí lực. Nàng cảm thấy ngay lúc nàng muốn xụi lơ ngã xuống thì Lâm Dịch liền ôm sát lấy eo nhỏ của nàng, đem thân hình mềm mại của nàng ôm chặt vào lòng.
Vừa kết thúc một nụ hôn dài, Lâm Dịch mới rời khỏi môi của Thiển Ngữ, hít sâu, một tay đỡ lấy eo nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt đang đỏ bừng, vừa nhìn tới ánh mắt mê hồn phảng phất một tầng thủy vụ của Thiển Ngữ, cô tâm tình kích động, không thể kiềm chế lại một lần nữa hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ dừng ở bờ môi mềm của Thiển Ngữ, khẽ liếm.
" Thiển Ngữ......" Lâm Dịch động tình gọi.
Đây là lần thứ hai hôn môi sau khi hai người biểu lộ tâm ý đến nay, tuy không phải không muốn, nhưng do Lâm Dịch vẫn lo lắng Thiển Ngữ vì bọn trẻ mới chấp nhận mình, sợ nàng không thể chấp nhận chuyện cô là một người con gái, cho nên đến nay đối với Chương Thiển Ngữ đều luôn rất ôn nhu thể thiếp, cũng không dám có hành động quá phận, sợ ánh mắt nàng nhìn cô chán ghét cùng phản cảm, dù sao cô nhớ rõ lúc trước nàng rất bài xích cô thân mật.
Chương Thiển Ngữ nằm trong lòng Lâm Dịch, thở gấp, tay không tự chủ được nắm chặt lấy vạt áo của cô, có chút khó thở nói: " Về sau, không cho thân mật cùng nữ nhân khác !" Nghĩ nghĩ, nàng nói thêm " Nam tử cũng không được !"
Tuy ý của nàng là muốn hung dữ uy hiếp Lâm Dịch, nhưng mà biểu hiện của nàng lại phảng phất hương vị vừa giận vừa yêu, khiến cho Lâm Dịch trong lòng lửa nóng, lại cúi xuống hôn lấy môi nàng, nhiệt tình lẫn mãnh liệt, lửa nóng lan tràn đến cổ Chương Thiển Ngữ, hôn quấn lấy vành tai nàng, Lâm Dịch động tình nhẹ liếm
Chương Thiển Ngữ chỉ cảm thấy ấm áp và ẩm ướt, vành tai bị người mút lấy, như xúc điện lại như cảm giác ngứa lan tỏa toàn thân, kích động nhịn không được thân ngâm thành tiếng, liền vội cắn môi để âm thanh không thoát ra ngoài.
Cảm giác Lâm Dịch càng ngày càng hôn xuống dưới, chỉ trong chốc lát liền hôn tới xương quai xanh, đầu vai trắng nõn bị người đó hôn mà cũng dần hiển lộ ra ngoài, thậm chí càng có xu thế rơi xuống, mắt người nọ lại càng trở nên thâm thúy. Lòng của nàng run rẩy, thân thể vì động tình mà nóng bỏng. Chương Thiển Ngữ ánh mắt mê ly, thủy mâu ướt át, nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi mới làm cho chính mình miễn cưỡng thanh tỉnh, nhẹ đẩy vai Lâm Dịch, nói đứt quãng: " Chị..... chị tắm trước đã, em đã chuẩn bị nước cho chị..."
Lâm Dịch không lập tức buông ra Chương Thiển Ngữ mà ôm lấy nàng, khuôn mặt tựa trên vai nàng hít thở để lửa nóng trên người giảm bớt. Lúc này Lâm Dịch mới thấy áo sơ mi trên người mình nhăn lại, còn đầu vai trắng nõn của nàng thì hiện lộ ra dấu vết, thậm chí còn có hồng ấn. Lâm Dịch có chút xấu hổ, không dám nhìn Chương Thiển Ngữ mà đi tìm đồ ngủ chuẩn bị tắm rửa.
Khi tiến vào phòng tắm, Lâm Dịch liền cảm thấy khó hiểu Chương Thiển Ngữ làm sao biết khi nào cô trở về để chuẩn bị nước nóng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, trong lòng liền rất cảm động, Chương Thiển Ngữ luôn ôn nhu thể thiếp như thế
Sáng sớm, ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh tràn vào, trên giường lớn khiết bạch, hai thân thể ôm lấy nhau mà ngủ, ngủ đến ngọt ngào. Thân mình bị ôm chặt khiến Chương Thiển Ngữ tỉnh giấc, nhìn người kia đều đều thở mà ôm mình ngủ, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn cô hồi lâu. Vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn kia, trong lòng cảm khái: Khuôn mặt như thế, làm nam tử tuấn dật vô song, làm nữ tử thanh nhã tuyệt luân, đúng là không có gì khó hiểu, cũng không có gì đột ngột, như một lẽ tất nhiên vậy.
Chương Thiển Ngữ ánh mắt nhìn người đang ngủ, không nhịn được tiến lên hôn hôn môi cô, rồi một lần nữa lại dụi vào trong lòng ngực cô, cảm giác được chỗ khác thường trên cơ thể, nghĩ tới điều gì nàng bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn môi mà chui càng sâu vào trong lòng cô. Lúc này đây, Chương Thiển Ngữ cảm giác được tay người ấy còn ôm ở bên eo mình chợt động, nàng vội vàng nhắm mắt lại, hô hấp bình tĩnh lại làm bộ như đang ngủ.
Quả nhiên, người bên cạnh một lúc sau liền tỉnh, Chương Thiển Ngữ cảm giác được ánh mắt nóng rực của người ấy đang nhìn nàng, lại nghĩ đến bản thân hiện đang không mặc gì, trong lòng liền xấu hổ, cực lực ức chế mới không làm cho mặt đỏ lên. Người ấy động tác cực kỳ nhẹ nhàng và cẩn thận, sợ làm nàng tỉnh giấc, tiếp theo đó là âm thanh mặc quần áo. Chương Thiển Ngữ lén mở mắt liền nhìn thấy bờ vai trắng nõn, mặt liền nóng lên. Chỉ một lát người kia liền mặc quần áo chỉnh tề, mắt thấy người ấy muốn quay lại, Chương Thiển Ngữ vội nhắm mắt. Cảm giác khuôn mặt nóng lên, người ấy nhẹ nhàng hôn môi nàng rồi lại rời đi.
Chương Thiển Ngữ mở hé mắt, thấy người ấy đến bên nôi của hai đứa trẻ, thật cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ rồi thay tả cho chúng, sau đó lại hôn con trai con gái một lần, lúc này mới mở cửa phòng ra ngoài. Không bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng chén bát, có vẻ là người ấy đang nấu bữa sáng.
Chương Thiển Ngữ ôm lấy gối ngồi dậy, khóe miệng nhịn không được mỉm cười, ngửi được mùi thơm từ phòng ăn phát ra, nàng cảm thấy ngọt như được ăn mật đường,
Người này, khi còn là phu quân của nàng hay cả hiện tại, đối với nàng luôn ôn nhu chăm sóc như vậy chưa từng đổi thay.
Nàng kéo lấy mền che lấy thân thể, đi đến bên cạnh nôi của bọn trẻ, cúi xuống vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của con trai và con gái mình.
" Bảo bảo, mẫu thân thật không phải là một cái mẫu thân tốt !" Nàng nỉ non, sau đó lại cười: " Bất quá cũng may hai con có một người phụ thân tốt, không, cũng nên nói là có một người mẹ tốt ?" Nghĩ nghĩ, nàng lại cười.
Cúi đầu hôn hai bảo bảo, Chương Thiển Ngữ tìm quần áo mặc vào, sau đó tiến vào phòng rửa mặt, rửa mặt xong liền mở cửa sổ ra, đứng bên cạnh cửa sở mà ngắm ánh ban mai sáng lạn đang chiếu vào khu vườn nhỏ phía dưới, so với ban đêm liền mang lại một cảm giác khác nhau, nghĩ đến người ấy còn bận rộn bên ngoài, Chương Thiển Ngữ khóe môi mỉm cười, càng phát ra ấm áp
Lại đứng đó một lúc lâu, Chương Thiển Ngữ chậm rãi lấy lại tinh thần, cười khẽ lắc lắc đầu, xoay người ra cửa phòng.
Đi vào phòng bếp, tựa vào cửa phòng, Chương Thiển Ngữ mê muội nhìn bóng dáng vẫn đang bận rộn trong bếp kia, nhìn cô mở tủ lạnh lấy sửa bỏ vào lò vi sóng hâm lại cho nóng, rồi chiên trứng gà cùng rửa một chút rau củ sạch trong bồn rửa chén.
Chương Thiển Ngữ cảm thấy được trong lòng ấm áp, nghĩ nếu thời gian dừng lại thì tốt biết bao, tâm tình lại có chút hoảng hốt, nàng nhẹ bước vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy người kia, hai má dụi vào lưng cô.
Nàng cảm thấy thân thể cô khẽ run lên, liền quay đầu hôn vào khuôn mặt nàng, thanh âm ôn nhu: " Tỉnh dậy rồi sao?"
" Ân." Nhẹ nhàng một tiếng, tiếng nói ôn nhu cực kỳ, làm cho người ta nghe xong không kiềm được tâm hồn rung động.
Lò vi sóng bên cạnh 'Ding' một tiếng, Lâm Dịch buông Chương Thiển Ngữ ra, tới mở lò vi sóng lấy ra ly sữa ấm đưa cho nàng: " Em uống chút sữa đi."
Chương Thiển Ngữ không nhận lấy mà ngược lại giơ tay đặt lên hai má cô, mắt nhẹ nhàng chớp, rồi lại vươn tay ôm lấy cổ cô, mặt dụi vào lòng cô, cứ như vậ ôm bảo trì không khí ấm áp yên tĩnh, không nói một lời.
Ăn xong điểm tâm, hai người hợp lực cho hai đứa bé ăn, rồi lại chơi đùa cùng bọn nhỏ một phen.
Lâm Dịch nhìn thấy hai đứa nhỏ chu miệng, đối với trò đùa chọc tụi nó cười của cô nhìn khinh thường, cô trong lòng khó hiểu, Hai đứa bé này thiệt không biết giống ai, mới có mấy tháng vẻ mặt đã có thể sinh động đến như vậy, cho dù có thông minh cũng không thể như vậy đi.
Nhìn sắp tới thời gian, Lâm Dịch mới thay đồ chuẩn bị đi làm. Chương Thiển Ngữ tiễn cô tới cửa, đưa cho cô hộp cơm trưa, Lâm Dịch nghiêng người hôn trán nàng nói: " Chị đi đây."
" Ân." Chương Thiển Ngữ đáp lại rồi mở cửa giúp cô.