Dịch Nhàn tới khi rời khỏi bệnh viện vẫn không hiểu nổi con gái cùng Chương Thiển Ngữ hai người này bị cái gì đây, làm sao có thể quyết định như vậy? Chương Thiển Ngữ có giữ lại đứa bé hay không bà cũng chẳng quan tâm lắm, rốt cuộc hai người quan hệ không sâu đậm gì. Nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng tuổi còn nhỏ mà đã bị chuyện như vậy làm ảnh hưởng tới tương lai nửa đời sau. Chính là thái độ của Lâm Dịch mới đáng để hoài nghi .
Thấy đi gần tới cửa bệnh viện, Dịch Nhàn nghĩ nghĩ vẫn là dừng lại một chút. Con bé còn rất trẻ, nuôi một đứa bé không dễ dàng đến như vậy.
" Talia, con thật sự sẽ không khuyên Tiểu Ngữ nữa sao? Bác sĩ nói nếu giữ lại đứa bé sẽ có nhiều nguy hiểm. Hơn nữa cha của đứa bé còn không biết đang ở đâu, đến lúc đó sinh con ra rồi chẳng lẽ để Tiểu Ngữ một mình nuôi con lớn lên sao?!"
" Mẹ, cả nhà Thiển Ngữ chỉ còn một mình em ấy, đứa bé hiện tại chính là mạng sống của Thiển Ngữ, là thân nhân duy nhất trền đời này của em. Nếu không có đứa bé, em ấy sẽ điên mất!"
Nhớ tới cuộc đối thoại không rõ ràng của Chương Thiển Ngữ buổi sáng, Dịch Nhàn nghi ngờ: " Con bé Tiểu Ngữ này mẹ nhớ không lầm thì năm nay mới mười chính, sao lại kết hôn sớm như vậy?!"
Lâm Dịch kinh ngạc nhíu mày : " Em ấy nói với mẹ như vậy sao?!"
" Ừm, nó nói đứa bé là con của chồng mình. Lúc đó nó bao nhiêu tuổi, còn chưa tới tuổi được phép đăng ký kết hôn mà!" Dịch Nhàn cảm thán nói, liếc nhìn Lâm Dịch: " Lâu như vậy còn chưa thấy chồng con bé bao giờ. Hiện tại Tiểu Ngữ lại có thai, cũng phải báo cho anh ta biết chứ?! Đứa bé này quan trọng với Tiểu Ngữ đến như vậy, chắc là con bé cũng rất yêu chồng mình...."
Lâm Dịch vẻ mặt bình tĩnh, thuận miệng nói: " Chắc có lẽ.."
Dịch Nhàn tinh tế nhìn cô vài lần lại nhìn không ra được điều gì. Vừa nói chuyện xong thì cũng đã gần đến bên xe của bà, hôm nay bà có công tác không thể chậm trễ được chỉ có thể nhanh chóng rời đi. Lâm Dịch đứng một chỗ tiễn, từ trong kính chiếu hậu thấy thân ảnh của cô càng lúc càng nhỏ, lại nhớ tới xưng hô kỳ lạ cùng với hình ảnh hai người ôm nhau, sắc mặt Dịch Nhàn trở nên trầm trọng.
" Chỉ mong là mình nghĩ nhiều!" Bà thì thào tự nói
Quẹo tay lái, xe rời khỏi bệnh viện hướng ra đường lớn.
Lâm Dịch vẫn nhìn cho đến khi xe của Dịch Nhàn rời đi mới quay đầu trở về phòng bệnh. Lúc trở lại thì thấy Cố Kỳ cũng ở đó, đang cùng nói chuyện với Chương Thiển Ngữ, bình hoa đầu giường còn cắm một bó hoa bách hợp, nhìn cũng biết là ai mang tới. Cô liếc nhìn người kia một cái, môi hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ người này đến cũng sớm quá đi.
Cố Kỳ không hiểu tại sao cô gái này từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cho tới bây giờ đều chưa từng tỏ ra dễ chịu, cũng không biết là mình đắc tội cổ ở chỗ nào nhưng vẫn đứng dậy chào cô một cái.
Lâm Dịch gật đầu với anh ta một cái, sau đó tới bên cạnh giường, vươn tay sờ trán Chương Thiển Ngữ: " Có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?!"
Chương Thiển Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu.
" Em khát không? Muốn uống chút nước chứ?!" Nói xong nhìn môi nàng có chút khô nên liền không đợi nàng trả lời cô liền lấy cho nàng một ly nước ấm, một tay đỡ lấy gáy của Chương Thiển Ngữ, đỡ nàng uống nước.
Chương Thiển Ngữ nhìn thấy trong phòng còn có Cố Kỳ nên có chút mất tự nhiên. Nhưng mà nàng hơi khát nên cũng không cự tuyệt ý tốt của Lâm Dịch.
Cố Kỳ xấu hổ khi người con gái mới bước vào kia xem anh như người vô hình, ở trước mặt anh hỏi han ân cần Thiển Ngữ. Không biết tại sao, anh mơ hồ cảm thấy địch ý từ người kia.
Lâm Dịch giúp Chương Thiển Ngữ uống xong ly nước, lây khăn tinh tế lau đi vài giọt còn đọng lại trên khóe môi nàng, lại hỏi một chút về thân thể của nàng hiện tại, cuối cùng mới quay sang nói với Cố Kỳ: " Đa tạ Cố thiếu gia đến xem Thiển Ngữ!"
Cố Kỳ vội lắc đầu: " Đó là chuyện phải làm mà, Chương tiểu thư là bằng hữu của tôi, hơn nữa hôm nay đến cũng có một chuyện muốn nói cùng Chương tiểu thư."
Chương Thiển Ngữ cười yếu ớt, ôn nhu nói: "Cố tiên sinh mời nói."
Cố Kỳ lấy từ trong bóp tiền ra một cái phong bì đưa cho Chương Thiển Ngữ, Lâm Dịch nhìn cái phong bì hơi dày kia liền mơ hồ suy đoán. Đợi cho Chương Thiển Ngữ nhận lấy nó, mở phong bì ra liền thấy một xấp tiền bên trong mới chứng thực suy nghĩ trong lòng cô. Cô nghi hoặc nhìn Chương Thiển Ngữ, thì liền nghe thấy tiếng Cố Kỳ vang lên.
" Đây là tiền lương tháng trước em công tác ở kỳ xã, tổng cộng là ba ngàn năm trăm đồng, em coi lại. Tôi cũng xin cho em ba ngày nghỉ rồi, em về sau....?!"
Cố Kỳ ẩn ý hỏi, tối hôm qua anh cũng ở đây nên liền biết hiện tại tình huống của Chương Thiển Ngữ là không tiện để đi làm.
Lâm Dịch không chưa kịp hiểu ra Chương Thiển Ngữ có đi làm khi nào thì liền nhìn thấy nàng khi nghe Cố Kỳ nói xong, ánh mắt nhìn về phía cô như là hỏi ý kiến. Cô đành đem suy nghĩ của mình đè xuống, thay Chương Thiển Ngữ trả lời vấn đề của Cố Kỳ.
" Chuyện này qua hai ngày nữa sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."
Cố Kỳ cũng cười với Chương Thiển Ngữ, nói: " Không gấp, bọn trẻ đều rất thích em, tôi nghĩ chúng nó đều rất hi vọng em tiếp tục dạy chúng!"
Nghe vậy vẻ mặt Chương Thiển Ngữ ôn nhu đi rất nhiều: " Bọn trẻ rất đáng yêu, em cũng rất thích ở một chỗ với chúng!" Như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nàng nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, vẻ mặt càng tỏ ra nhu hòa, toàn thân như tỏa ra một vầng sáng ấm áp khiến người ta như đắm chìm vào trong đó.
Cố Kỳ ngẩn người nhìn nàng, một lúc lâu sau mới phục hồi thần trí. Kế tiếp có chút không yên lòng, nói vài câu lặt vặt với Chương Thiển Ngữ xong liền rời đi.
Đợi cho Cố Kỳ đi rồi, Lâm Dịch cầm phong bì tiền kia, ánh mắt khó hiểu nhìn Chương Thiển Ngữ.
Chương Thiển Ngữ biết cô trong lòng có nghi vấn, liền giải thích nói: " Tháng trước Cố tiên sinh nói muốn em trở thành cô giáo của bọn trẻ trong kỳ xã, dạy chúng cách chơi cờ, em không nghĩ gì liền đáp ứng. Không nghĩ tới anh ta lại đưa tiền lương cho em, đây chắc 'tiền bồi dưỡng' của đám nhóc này đưa tới!"
[*] Nguyên văn là 'thúc tu'
Lâm Dịch giật mình, cô biết Chương Thiển Ngữ giỏi cờ, hiện tại có rất nhiều gia đình hứng thú với việc này, rãnh rỗi thường học cầm kỳ thi họa. Nhưng mấy giáo viên tay ngang như vậy chắc chắn không thể giỏi bằng Chương Thiển Ngữ được.
" Đây không phải là tiền bồi dưỡng từ đám học sinh đưa tới, mà ở hiện đại gọi là tiền lương. Tiền lương chính là tiền hàng tháng, còn nhớ trước kia chị có nói với em không?! Em đi dạy đám nhóc học cờ chính là đi làm, là một công việc mưu sinh. Không tin được em mới tới đây hai tháng đã tìm được việc làm rồi nha!"
Lâm Dịch nói câu cuối liền có chút cảm khái. Có một vài người chính là như vậy, ở bất cứ đâu đều sẽ không mai một, ngay cả Chương Thiển Ngữ không hiểu biết thế giới này đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự sinh tồn của nàng. Nói đúng ra, chỉ cần nàng muốn nàng liền có thể thành danh nổi tiếng, cầm kỳ thi họa bất kể loại nào, trên đời này rất ít người có thể vượt qua nàng. Nếu mà không tính những thứ này, thì chỉ riêng Kinh sử tử tập, Tứ thư Ngũ kinh, nàng cũng đọc không ít. Cho dù là ông ngoại của cô - Dịch giáo sư, ở phương diện này chắc chắn vẫn không bắt kịp được nàng.
Suy nghĩ đã quá xa vơi, Lâm Dịch liền thu hồi ý nghĩ, ngắm nhìn khuôn mặt gầy yếu của Chương Thiển Ngữ. Tháng trước cô quá bận nên xem nhẹ nàng, nay nhìn lại không ngờ nàng đã gầy đến như vậy, tay vô thức liền vuốt ve mặt nàng, đau lòng nói: " Đừng gầy hơn nữa nha em, em mà còn ốm nữa chắc chị không nhận ra được em mất!"
Trải qua buổi sáng náo loạn, Chương Thiển Ngữ dường như đã nghĩ thông suốt, không hề né tránh Lâm Dịch ngược lại cũng nắm lấy tay Lâm Dịch, cảm thụ độ ấm của bàn tay kia, ánh mắt long lanh: " Em về sau không gọi chị là Lâm tỷ tỷ nữa mà gọi là ' A Dịch' được không?!"
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Dịch liền phát ra kinh hỉ, sợ là minh nghe lầm nên gắt gao nhìn chằm chằm mắt nàng, lại phát hiện nơi ấy là gập tràn tình ý sâu đậm, cô lập tức kích động đến muốn rơi nước mắt.
Dường như là quá hạnh phúc và bất ngờ, trong một lúc cô vừa cười lại vừa khóc nói: " Được.... Được... Đều được...Cái gì cũng đều được!!"
Nhìn thấy Lâm Dịch vừa cười lại vừa khóc, ngốc lăng lăng không biết phản ứng ra sao cho đúng, Chương Thiển Ngữ thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Lâm Dịch, tiến lại gần ôm lấy cô, ngả đầu lên vai cô, ôn nhu nói: " Dịch, lòng em từng quyết, sẽ coi chị chỉ như chị em trong gia đình. Nhưng mà không phải, em làm không được. Chị hoàn toàn khác với chị em của em, chị là người em yêu!!"
Lâm Dịch toàn thân cứng ngắc, thân thể mềm mại của nàng ôm lấy cô, hơi thở đang quấy nhiễu chính là hơi thở của Chương Thiển Ngữ, làm cho cô như muốn ngất đi. Cho dù trong vòng tay là thân thể ấm áp của Chương Thiển Ngữ nhưng cô vẫn không thể tin tưởng cảm giác của chính mình, không thể tin được điều mình nghe thấy, cô biết rõ trong lòng cô đối với sự thực này là sợ hãi đến như thế nào.
Cảm giác được Lâm Dịch người cứng đờ, đoán chắc Lâm Dịch nhất định thấy nàng đột nhiên thay đổi liền ngạc nhiên đến sửng sốt. Chương Thiển Ngữ lớn đến thế này cũng chưa từng chủ động làm chuyện như vậy, da mặt rất mỏng. Nhưng dù vậy, nàng vẫn thả lỏng ngẩng đầu, ngượng ngùng hôn Lâm Dịch. Một cái chạm nhẹ liền muốn rời đi, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hơi kéo quần áo Lâm Dịch để cô buông lỏng nàng ra. Không ngờ vừa nãy còn sững sờ, mà giờ Lâm Dịch sức mạnh kinh người, Chương Thiển Ngữ vừa muốn buông tay Lâm Dịch liền gắt gao ôm lấy, cúi đầu xuống hôn nàng: " Thiển Ngữ....."
Ôm chặt trong lòng chính là thân thể người con gái vừa tiêm gầy vừa mềm mại, mùi hương ấm áp cùng ôn nhuyễn như bủa vây các giác quan của cô. Người ta thường nói chết vì ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng chỉ sợ là không ai có cơ hội cảm nhận đến cảm giác của Lâm Dịch giờ phút này, tâm tình rối loạn, toàn giống như sôi máu kích động. Lâm Dịch khống chế không được chính mình run rẩy, lại giống như ở trong giấc mộng hưng phấn .
Đây chỉ là một nụ hôn phi thường ôn nhu cùng nhẹ nhàng, như một đóa hoa hòng chạm nhẹ vào môi, nhưng Lâm Dịch lại rất cẩn thận hôn Chương Thiển Ngữ, sợ hãi vấy bẩn sự hoàn mỹ, vừa trầm mê vào một nụ hôn ngọt ngào
Vài ngày tiếp theo, Lâm Dịch mỗi ngày đều đến bệnh viện cùng Chương Thiển Ngữ. Buổi sáng mua cháo mang vào, nhìn Chương Thiển Ngữ ăn xong lại cùng nàng nói chuyện tán gẫu, kể cho nàng nghe về những câu truyện cười trên mạng, lại mua đến mấy quyển sách dành cho các bà mẹ để cô cùng nàng nghiên cứu xem phụ nữ có thai thì nên chú ý việc gì.
Thật ra thì Lâm Dịch tìm vị nữ bác sĩ kia để hỏi thăm về bệnh tình của Chương Thiển Ngữ rất nhiều. Hơn nữa cô cũng yêu cầu phải giữ bí mật với Chương Thiển Ngữ, cô không muốn nàng ưu tư quá nhiều. Tuy mỗi lần nói chuyện với bác sĩ xong tâm trạng cô liền nặng nề hơn nhiều, nhưng ở trước mặt Chương Thiển Ngữ cô cũng phải giả như không có việc gì. Có đôi khi Chương Thiển Ngữ cũng nghi ngờ cô vì sao lại bắt nàng uống thuốc, dù gì hiện tại nàng đang có thai, uống thuốc là không tốt.
Nhưng mà tài diễn kịch của Lâm Dịch thật sự rất tốt, cho dù là nàng cũng không nhìn ra điều gì bất ổn, ngay cả bác sĩ còn nói là vì tốt cho đứa bé trong bụng nên nàng cũng không nghĩ sâu. Nếu mà Chương Thiển Ngữ biết tiếng Anh thì nàng nhất định sẽ phát hiện ra được, những liều thuốc kia đều là thuốc trợ tim.
Sau khi suy nghĩ kỹ mọi chuyện, bác sĩ quyết định trong thời kỳ Chương Thiển Ngữ mang thai phải sớm cho nàng sử dụng các loại thuốc trị bệnh tim mạch. Dĩ nhiên, những loại thuốc này phải không ảnh hưởng tới thai nhi, dù như vậy thì hiểu quả không được cao nhưng cũng chỉ có thể làm thế mà thôi.
Vài ngày qua Dịch Nhàn bận đến hôn thiên địa ám, tới khi kết thúc được vụ án khó kia thì liền nhớ tới chuyện của Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ, chỉ nghe Lâm Dịch nói chồng của Chương Thiển Ngữ muốn rước nàng về. Thế nên để Chương Thiển Ngữ ở Lâm gia đến hết tháng thì sẽ dọn ra ngoài.
Theo như lời Lâm Dịch nói thì lúc trước Chương Thiển Ngữ có xích mích với chồng của nàng nên mới bỏ đi, hiện tại người kia biết Chương Thiển Ngữ có thai thì hai người cũng đã hòa giải.
Việc này Dịch Nhàn nửa tin nửa ngờ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, tự nhiên sao lại muốn dọn đi?! Bà thầm nghĩ người chồng kia là do Chương Thiển Ngữ bịa ra, chứ làm sao thực sự có một người như vậy?!
Chương Thiển Ngữ ở bệnh viện kia vài ngày. Bởi vì chuyện ở bữa tiệc mừng thọ, Lâm Vân cũng tìm tới Lâm Dịch, hỏi cô vì sao lại cự tuyệt Hạ Tử Thành ở bữa tiệc. Việc này khiến cho quan hệ hai gia đình cũng trở nên không thoải mái. Tuy chuyện Chương Thiển Ngữ ngất xỉu không có nhiều người chú ý tới, nhưng Hạ gia vẫn rất không hài lòng biểu hiện của cô .
Lâm Dịch trực tiếp nói rõ cho Lâm Vân biết, cô với Hạ Tử Thành đã sớm chia tay.
Lâm Vân rất ngạc nhiên, hỏi nguyên nhân thì thấy Lâm Dịch không muốn nói nên cũng không hỏi kỹ hơn. Chỉ là Lâm Dịch nghe nói hạng mục hai nhà hợp tác có thể không thành công, lúc trước lại đầu tư rất nhiều tài chính nên công ty của Lâm Vân hình như tổn thất rất nặng. Hội đồng quản trị cũng có ý kiến với Lâm Vân, cho nên mấy ngày nay ông rất bận rộn, bình thường cũng vài ngày không trở về nhà.
Sau khi biết chuyện này, Lâm Dịch mới cảm nhận được Lâm Vân yêu thương cô đến nhường nào. Cỡ gia đình như bọn họ, nào có mấy bậc cha mẹ sẽ vì con gái không thích mà chiều theo đây?! Nhưng cũng vì vậy, nghĩ tới tương lai mình sẽ làm cho họ thất vọng, Lâm Dịch áy náy rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể thầm niệm với cha mẹ một câu " Thật xin lỗi!!". Bởi vì hiện tại, bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay cô gái đã khắc sâu trong lòng kia.