Đêm nay Lâm Dịch một đêm không ngủ, vẫn luôn để ý người trên giường. Đến ngày hôm sau thừa dịp trời chưa sáng Chương Thiển Ngữ cũng chưa tỉnh, Lâm Dịch liền đi đến cửa hàng gần bệnh viện mua quần áo, thay đi bộ lễ phục cùng giày cao gót trên người. Nghĩ đến cả đêm Chương Thiển Ngữ cũng chưa ăn gì nên liền đến quán ăn mua cháo và bánh bao mang về bệnh viện.
Lúc Lâm Dịch cầm cháo đi về gần tới phòng bệnh của Chương Thiển Ngữ liền mơ hồ nghe thấy có tiếng tranh chấp bên trong, cô lo lắng vội vàng chạy vào phòng.
Mở cửa bước vào liền nhìn thấy Chương Thiển Ngữ ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch liều mạng lắc đầu, trên mặt toàn là nước mắt. Mà trước giường là Dịch Nhàn cùng vị nữ bác sĩ tối qua, bộ dạng nói không nên lời
" Phu quân......"
Chương Thiển Ngữ vừa nhìn thấy Lâm Dịch, như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ khô, giãy giụa muốn xuống giường. Lâm Dịch lo lắng thân thể của nàng nên liền vội chạy qua muốn ấn nàng ngồi xuống, ai ngờ Chương Thiển Ngữ vừa đụng đến liền nắm chặt lấy vạt áo cô, rưng rưng cố gắng nói thành lời.
" ...Đứa bé..... Đừng bỏ nó....Xin chị...Để nó lại....Để nó lại.....!!...."
Chương Thiển Ngữ thương tâm khóc nấc lên, trong miệng không ngừng lặp lại những lời này, chỉ chốc lát Lâm Dịch liền cảm thấy trước ngực một mảnh ẩm ướt. Tuy không biết rốt cuộc là sao lại như vậy nhưng nhìn nàng thế này trong lòng cô cũng rối loạn, tâm đau lòng đến mức nhỏ máu. Chỉ có thể dùng cánh tay còn lại xoa gáy nàng, miệng an ủi: " Không bỏ, không bỏ!! Em đừng lo lắng, con sẽ tốt thôi, em cũng sẽ tốt thôi. Đừng nghĩ nhiều, như vậy đối với con không tốt!"
Lâm Dịch nói lời an ủi Chương Thiển Ngữ, nhìn thấy bác sĩ cùng với Dịch Nhàn hình như không đồng ý với lời của cô, sợ hai người lại nói điều gì kích thích tới Chương Thiển Ngữ nên liền liếc mắt một cái, Dịch Nhàn cũng bác sĩ hiểu ý, ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Trong phòng Chương Thiển Ngữ vẫn chưa hoàn hồn lại vì chuyện lúc nãy, Lâm Dịch buông bịch cháo trong tay, hai tay ôm nàng vào lòng, trong miệng không ngừng an ủi. Lâm Dịch biết nàng áp lực đã lâu lắm rồi, từ trước tới nay nàng luôn đem mọi việc để trong lòng. Khi đó cho dù gặp phải chuyện gì kinh thế hãi tục cũng có cô xử lý, còn nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, không chịu lộ ra chút nào yếu đuối. Nhưng sau khi 'Trượng phu' của nàng biến trở lại thành con gái, tất cả ủy khuất cùng yếu ớt nàng chỉ có thể chôn sâu trong lòng, tới hiện tại có được đứa bé liền khiến mọi thứ bùng nổ.
Thật vất vả cảm xúc của Chương Thiển Ngữ bình lặng lại, nàng đẩy Lâm Dịch muốn né ra, nhưng mà Lâm Dịch vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không để cho nàng cách xa
Đúng là người bệnh, gầy đến mức dễ dàng cảm nhận đến xương sườn của nàng, Lâm Dịch trong lòng cảm thấy chua xót: " Chị sẽ kêu bác sĩ phải bảo toàn đứa bé. Em cũng phải tốt lên, như vậy con mới khỏe mạnh được, biết không?!"
Chương Thiển Ngữ vừa nghe, nước mắt lại rơi xuống, tiếng nói cũng khàn đi vì khóc: " Nhưng mà...Bác sĩ nói....nói em nên bỏ đứa bé đi...." Một câu mà phải ngắt quãng vài lần mới nói xong.
" Tin tưởng chị, sẽ không có chuyện gì. Em không không biết sao, bác sĩ toàn là thích xem nặng vấn đề. Huống hồ y học hiện đại như vậy, bảo toàn đứa bé không phải vến đề lớn. Một cái bệnh viện nhỏ như thế này không có bác sĩ tốt thì chúng ta chuyển sang bệnh viện lớn hơn, tìm bác sĩ giỏi hơn. Mọi chuyện sẽ không sao, em phải cố gắng khỏe mạnh, như vậy con mới tốt được!"
" Thật vậy sao?!"
" Thật sự!"
" Chị đừng gạt em, em cái gì cũng không có, chỉ còn có con mình thôi!"
Lâm Dịch chớp mắt, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống: " Không có lừa em, em không chỉ có con mà còn có chị nữa. Chị sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."
" Chị không phải của em, chị sẽ rời bỏ em!"
" Sẽ không!"
" Chị sẽ kết hôn với người con trai khác!"
" Chị đã thành thân với em, sẽ không thành thân với ai khác nữa!"
" Chúng ta đều là con gái."
" Không sao cả, con gái cũng có thể một chỗ cùng với nhau."
" Đây là trái với luân thường đạo lý, sẽ bị người đời thóa mạ."
" Không cần quan tâm, có em bên chị là đủ rồi."
" Dì và chú sẽ không đồng ý."
" Họ sớm muộn sẽ hiểu cho chúng ta!"
......
Cứ như vậy một hỏi một trả lời, Chương Thiển Ngữ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lâm Dịch lấy nước ấm tinh tế lau đi vết nước mắt trên mặt nàng cùng đôi mắt sung đỏ vì khóc, đút cháo cho nàng ăn, dọn dẹp xong tất cả đợi nàng ngủ rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Suốt khoảng thời gian đó, Dịch Nhàn ở bên ngoài, xuyên qua song cửa thủy tinh nhìn thấy mọi chuyện bên trong, trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ, hình như có chút không hợp lý. Hơn nữa khi nhìn thấy hai người bên trong ôm nhau gắt gao, trong lòng bà có chút bất an, lại không nói rõ được là vì sao.
Lâm Dịch vừa bước ra liền nhìn thấy ngoài hành lang Dịch Nhàn đang nói chuyện với bác sĩ, cô liền tiến tới gần
Sớm hôm nay Dịch Nhàn tới bệnh viện, trong lòng cũng lo lắng cho Chương Thiển Ngữ. Bà tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, thầm nghĩ nàng vốn không phải là người hư hỏng như vậy liền sợ nàng đã gặp phải chuyện gì không tốt. Sau lại thấy nàng cảm xúc vững vàng bình tĩnh, bà liền muốn thăm dò chuyện đứa bé nên mới nói cho Chương Thiển Ngữ biết chuyện nàng đang có thai. Nhưng mà không nghĩ tới khi Chương Thiển Ngữ biết liền phản ứng thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng có thể thấy được nàng rất vui vẻ vì chuyện mình có thai, có thể nói chính là cực kỳ kích động, cười đến không dừng được nước mắt.
Dịch Nhàn bị phản ứng của nàng dọa sợ, không biết là đứa bé của kẻ nào mà lại khiến cho nàng kích động như vậy. Sau đó bà cũng có dò hỏi, nhưng Chương Thiển Ngữ trả lời rất kỳ lạ, khiến bà như lọt vào sương mù, không phân biệt được thật giả. Sau đó bác sĩ nói thân thể Chương Thiển Ngữ không thích hợp để có con, Dịch Nhàn cũng khuyên vài câu, không nghĩ tới Chương Thiển Ngữ lại phản ứng kịch liệt như vậy.
" Talia, Tiểu Ngữ thế nào rồi?! Con có thuyết phục được con bé không?!"
Lâm Dịch nhìn mẹ cô, lại nhớ tới Thiển Ngữ, thâm tâm chỉ có thể lặng lẽ nói với bà câu 'Thật xin lỗi!': "Mẹ, Thiển Ngữ nói phải giữ đứa bé lại, con tôn trọng quyết định của em ấy!"
Dịch Nhàn nhíu mi, hơi giận nói: " Con sao lại để cho con bé quyết định như vậy?! Con có biết làm vậy sẽ hủy tương lai của nó không?!"
Đứa bé, chính là con của cô cùng Chương Thiển Ngữ, vừa nghe đến Dịch Nhàn muốn bỏ đứa bé Lâm Dịch liền cảm thấy giận dữ, nói: " Tính cái gì mà tính, Thiển Ngữ muốn thế nào liền làm như vậy. Cuộc sống của em ấy, con sẽ phụ trách!"
Dứt lời, Dịch Nhàn mắt trừng lớn, cảm giác quái dị trong lòng càng mãnh liệt, Talia đang nói cái gì đây?!
Lâm Dịch cũng phát giác mình làm hơi quá, tuy cô đã quyết định được mọi chuyện nhưng cũng không nên sớm là bại lộ ý nghĩ của mình như vậy, miễn cho việc tạo thành trở ngại không cần thiết. Cũng may, nữ bác sĩ lên tiếng.
" Về chuyện của bệnh nhân, hai vị đến văn phòng của tôi để cùng thảo luận đi!"
Bác sĩ đến kiểm tra người bệnh thì liền thấy Dịch Nhàn, tưởng bà là mẹ của Chương Thiển Ngữ nên liền nói cho bà biết việc thân thể Chương Thiển Ngữ không thích hợp để mang thai. Hơn nữa tâm lý của cô cũng nghĩ rằng, cha mẹ đối với việc con gái còn nhỏ mà mang thai nhất định sẽ rất tức giận, còn có cô bé chắc chắc cũng sẽ không vì đứa bé này mà hủy tương lai của mình, cho nên cũng không có gạt Chương Thiển Ngữ. Khi nói cho nàng biết chuyện, thật sự cũng nằm trong dự đoán của cô, Dịch Nhàn thật tình khuyên nhủ Chương Thiển Ngữ bỏ đứa bé. Nhưng cô lại không nghĩ tới, cô bé kia phản ứng lại kịch liệt đến như vậy, vô luận vì bất cứ lý do gì cũng không muốn bỏ con. Sau đó chị của cô bé cũng xuất hiện, và thái độ của cô ta thì càng kỳ lạ hơn.
Bác sĩ mở lời, Lâm Dịch cùng Dịch Nhàn liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đi theo. Vừa vào văn phòng bác sĩ, cô liền mời hai người ngồi ở ghế sô pha, cô đi đến bàn làm việc lấy ra một tập hồ sơ bệnh án đưa cho Dịch Nhàn.
" Dựa trên phần báo cáo này thì tim van của bệnh nhân không tốt. Nếu trị liệu thì phải dùng thuốc đặc trị, nhưng lại thuốc này lại mang tác dụng phụ ảnh hưởng đến thai nhi, sẽ làm cho đứa bé phát triển không bình thường. Cho nên, ta đề nghị người bệnh tốt nhất nên bỏ đứa bé."
Nghe nữ bác sĩ nói chuyện, Lâm Dịch trầm xuống, giật lấy phần báo cáo trong tay Dịch Nhàn liền thấy tất cả đều là những thuật ngữ y học cô xem không hiểu, không xem nữa mà trực tiếp hỏi bác sĩ: "Còn nếu nhất định phải giữ lại đứa bé thì sao?!"
Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói: " Nếu giữ lại đứa bé, đến khi thai quá lớn áp lực lên trái tim sẽ càng nhiều, có thể khiến cho người mẹ bị đột quỵ gây nguy hiểm đến tính mạng."
Bác sĩ nói không to lại như sấm rền vang bên tai Lâm Dịch, trong nháy mắt suy nghĩ của cô như đình trệ. Nhưng mà, ông trời hình như còn thấy đả kích cô chưa đủ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của bác sĩ lại vang lên.
" Hơn nữa, bệnh nhân có chứng máu khó đông, nếu thai quá mười tuần thì không thích hợp làm thủ thuật phá thai. Nói cách khác, đến khi thai quá lớn, khi đó trái tim dù không chịu đựng nổi muốn phá thai cũng đã không thể nữa rồi! "
Lần này, Lâm Dịch hoàn toàn lặng người, một tia hi vọng cuối cùng cũng không còn.
" Hiện tại đã là tuần thứ chín, vẫn nên sớm khuyên nhủ Tiểu Ngữ là tốt nhất, dù thế nào người mẹ vẫn quan trọng hơn."
Lâm Dịch không để ý tới lời Dịch Nhàn nói, hít sâu một hơi đem đau đớn áp chế vào tận đáy lòng, nói ra hi vọng cuối cùng: " Bác sĩ, giữ lại đứa bé, mẹ con bình an cơ hội là bao nhiêu?!"
Nữ bác sĩ mở to mắt nhìn Lâm Dịch, cô nghĩ cô đã nói rất rõ ràng rồi, người này sao còn hỏi như vậy?!
Nhìn thấy Lâm Dịch vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, bác sĩ cũng nghiêm túc theo: " Muốn mẹ con đều bình an thì chỉ có không tới 30 phần trăm cơ hội, dựa trên góc độ y học, tôi đề nghị không nên làm như vậy."
Không tới 30 phần trăm, không tới ba thành cơ hội, nói cách khác chính là có thể mất đi cả hai mẹ con....
Lâm Dịch nhắm mắt lại, tảng đá trong lòng lại nặng thêm vài phần, đủ loại ý nghĩ xẹt qua đầu. Cuối cùng, cô mở mắt, ánh mắt kiên định chưa từng có, thấp giọng nói: " Mẹ con đều phải bảo toàn!!"
Nữ bác sĩ cùng Dịch Nhàn tròn mắt nhìn Lâm Dịch, không thể tin tưởng cô sẽ lại quyết định như vậy.
Chỉ có Lâm Dịch biết, nếu đứa bé mất đi, Chương Thiển Ngữ cũng có thể không còn. Đây là chống đỡ cuối cùng để nàng tồn tại trên đời này, nếu ngay cả điều này cũng biến mất, vậy nàng cũng sẽ không còn lưu luyến gì nữa. Cho nên, cô phải bảo vệ ý niệm cuối cùng của Chương Thiển Ngữ. Chỉ có như thế, cô mới có cơ hội bên nàng một đời.
================================
Hina: Lần nào đọc đến hai chữ 'Phu quân' của Thiển Ngữ mình đều khóc, dù mạnh mẽ bao nhiêu tới cuối cùng vẫn chỉ là một nữ tử, cũng sẽ có thời khắc phải vỡ tan và rơi lệ......
Mỗi khi đọc QT bộ này cũng ước ai edit khúc này cho mình đọc, cuối cùng thì cũng edit được tới tận đây, vui tóa :)). Giờ mà mình trốn chắc nhiều người chém lắm hen....
Anw, từ giờ 1 tuần 2 chương.... ^^...còn khoảng 28 chương nữa là End, một chặng đường 'ngắn' muốn chết vs kẻ lười này