Lâm Dịch hoảng thần về đến nhà đã là hơn chín giờ tối. Lâm Vân cùng Dịch Nhàn đi làm vẫn chưa về, trong nhà tĩnh lặng hòa lạnh lẽo, đèn cũng không mở. Không biết có phải vì tâm lý hay không, Lâm Dịch cảm thấy nhà tối tăm như vậy cũng tốt
Lâm gia kiến trúc phong cách châu âu, có một cái cầu thang xoắn ốc. Hiện tại lầu hai chính là Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ ở, phòng của hai người đều gần ngay cầu thang
Lâm Dịch đi lên cầu thang, ban đêm yên tĩnh, bước chân đi trên sàn gỗ tạo ra tiếng động, trong căn biệt thự trống trải rõ ràng phá lệ vang động. Cô dựa vào thành cầu thang, loạng choạng trở lại phòng mình. Nhìn thấy ánh sáng nhợt nhạt trong căn phòng đối diện đột nhiên tắt ngắm, biết Chương Thiển Ngữ đang ở bên trong, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng thời lại có chút cảm thấy không công bằng
Lâm Dịch không biết quan hệ của chính mình cùng Chương Thiển Ngữ rốt cuộc là cái gì. Cảm tình với nàng phi thường mâu thuẫn cùng day dứt, có đôi khi cô muốn thoát đi, nghĩ muốn tránh thật xa thật xa, như vậy cô nhìn không thấy, cũng cảm thụ không được, không có bất kỳ liên hệ gì với nàng, lòng cô có lẽ sẽ bình tĩnh lại, có lẽ sẽ không vì rối rắm quan hệ của hai người mà cả đêm thao thức không thể ngủ được, sẽ không còn mất ngủ vì cái thói quen ôm nàng vào lòng mỗi đêm, sẽ không phải mỗi khi thức dậy, nhìn vào gương, tập cách mỉm cười thật tự nhiên trước mặt nàng.....
Hơn nữa hôm nay, Hạ Tử Thành đột nhiên xuất hiện làm cho cô tâm loạn như ma. Nhưng vẻ lạnh nhạt của Chương Thiển Ngữ lại làm cho lòng cô nhói đau, có một sự buồn bực nói không nên lời
Bằng vào cái gì em có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, bằng vào cái gì em liền tự tay quyết định hành trình của tôi?!
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch ngược lại không vội trở về phòng mình, cô đi đến trước cửa phòng Chương Thiển Ngữ, một tay đỡ tường một tay gõ cửa thật mạnh, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, nắm tay thật chặc bắt đầu gõ cửa liên tục
Cửa từ bên trong mở ra, Lâm Dịch tay dựa cửa liền mất thế, cả người ngã sấp xuống, vừa lúc đổ ập vào người Chương Thiển Ngữ
" Phu...... Lâm tỷ tỷ......" Chương Thiển Ngữ kinh hô, ôm lấy người thiếu chút nữa ngã sấp Lâm Dịch, đập vào mặt chính là mùi rượu nhàn nhạt từ người cô: " Ngươi uống rượu?!"
Lâm Dịch vẻ mặt thống khổ lắc đầu, thấp giọng thì thào tự nhẩm, hai tay bất lực quơ quơ, tới khi quơ được người trong lòng, ngực an tâm, tâm lý cũng dần an ổn xuống
" Thiển Ngữ...... Thiển Ngữ......" Cô nỉ non, vùi đầu vào cổ nàng nức nở hô tên nàng, cũng không biết muốn nói gì chỉ là đơn giản kêu mà thôi
Chính là, ở ban đêm mông lung cùng hắc ám này, cô lại đối với người đang ôm trong lòng nổi lên thật sâu dục vọng. Nàng ở trong lòng cô, tóc dài được cột ra đằng sau, cần cổ tinh tế, môi đỏ hồng tiên diễm ướt át, mỗi một tấc da tấc thịt đều phát ra nồng đậm mùi thơm cơ thể quen thuộc, tất cả đều thật sâu hấp dẫn cô
Nhẹ nhàng mềm mỏng hôn xuống ven cổ Chương Thiển Ngữ, lưu xuống một ấn ký hồng sắc, tay phải qua lại vuốt ve eo nhỏ mềm mại của nàng
" Thiển Ngữ......"
Lâm Dịch hàm chứa khéo léo vành tai của Chương Thiển Ngữ thấp giọng nỉ non nói, thanh âm mềm nhẹ như làn nước, nhiệt khí tỏa ra đánh vào Chương Thiển Ngữ lỗ tai, làm cho nàng một trận run rẩy
Lâm Dịch nâng cằm của nàng, hơi cúi người xuống hôn vào môi mọng của nàng, khẽ khai mở miệng nàng để cô có thể quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, mùi rượu tràn ngập mê say làm cho nàng trầm luân đến không thể tự kiềm chế
Chương Thiển Ngữ tại thời khắc Lâm Dịch hôn lên môi nàng, liền đột nhiên mất đi ý thức hành động cùng thể lực, ánh mắt mở to quên phản ứng. Cảm giác được cô cùng thân thể ập tới từng trận cảm xúc, xa lạ mà quen thuộc cảm giác ập đến, khiến nàng thiếu chút nữa xụi lơ xuống, nụ hôn lửa nóng cùng mãnh liệt cơ hồ bao phủ toàn bộ ý thức của nàng
Chính là, ngay lúc cánh tay cô chạm trúng phần mềm mại trước ngực của Lâm Dịch, đầu óc như bị tạt một gáo nước lạnh, tất cả ý loạn tình mê nháy mắt sạch sẽ biến mất
" Ba!!!"
Mê ly lúc ban đầu qua đi, Chương Thiển Ngữ đẩy mạnh Lâm Dịch ra, trên mặt có cực nhỏ dấu vết hoảng sợ, nàng trợn tròn mắt nói không nên lời: " Lâm....Lâm tỷ tỷ.... Ngươi...đây là...đây là muốn làm cái gì?!!....."
Lâm Dịch bị một cái tát kia đánh tới, mơ mơ màng màng hơi có chút thanh tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Chương Thiển Ngữ liền nói không nên lời
Chương Thiển Ngữ thần sắc phức tạp nhìn bàn tay của chính mình: " Lâm...Lâm tỷ tỷ, ngươi và ta đều là nữ tử. Sao lại....sao lại...."
Có lẽ là đêm tối mang đến cho con người ta dũng khí, cũng có thể là rượu che mắt, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên nảy lên dũng khí. Nắm chặc lấy tay Chương Thiển Ngữ , ánh mắt thanh tỉnh, giọng nói quyết liệt:
" Thiển Ngữ, tôi thích em!"
" Làm sao có thể được?! Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?" Chương Thiển Ngữ kinh hãi lui lại từng bước, lắc lắc mình muốn tránh khỏi tay của Lâm Dịch : "Hai nữ tử, đây thật là chuyện hoang đường!"
" Hoang đường?" Lâm Dịch ngẩn ra, giống như là bị người khác tạt một chậu nước lạnh lên người
Chương Thiển Ngữ trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống: " Lâm tỷ tỷ, ngươi....chị quên những điều chị vừa nói đi được không?! Em cũng sẽ coi như chưa nghe thấy gì, chúng ta hay giống như trước kia, chúng ta vẫn là chị em tốt."
Chị em sao?
Thì ra là như vậy, nguyên lai là như vậy, lại như một con dao cực sắc bén, hung hăng đâm vào lòng cô. Thật lâu sau, Lâm Dịch hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:" Vừa rồi...... Thực xin lỗi, là tôi say, em đừng để ý!"
Cảm giác được sự xa cách của cô, Chương Thiển Ngữ đau lòng tột độ, lại tận lực bình tĩnh nói:" Chị uống nhiều, em đi phân phó phòng bếp làm một chén canh giải rượu......" Nói tới đây liền nhận ra, nơi này...đã không còn là Đại Tống nữa rồi
Lâm Dịch cũng ý thức được điều này, miễn cưỡng cười nói:" Không nghiêm trọng như vậy, tôi về tắm rửa rồi ngủ một giấc là tốt. Không còn sớm, em cũng nhanh nghỉ ngơi đi!"
Chương Thiển Ngữ nhìn cô một cái, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại
Một cánh cửa, lại như ngăn cách hai thế giới, Lâm Dịch thất lạc cùng tịch mình nhìn cánh cửa khép chặc kia, lại không hề biết Chương Thiển Ngữ vừa đóng cửa lại, thân thể cũng không thể khống chế được dựa vào cửa chầm chậm khụy xuống
Thiển Ngữ, tôi thích em......
Thiển Ngữ, tôi thích em......
Thiển Ngữ, tôi thích em......
Cho dù hiện tại thân phận của cô ấy là nữ tử, nàng vẫn như cũ chìm đắm vào ánh nhìn của cô, vì một câu nói, vì một động tác mà rung động, đây là sự thật không thể nào chối cãi. Nàng cố gắng, nghĩ muốn đối đãi với Lâm Dịch như một người con gái độc nhất vô nhị trong lòng nàng, nhưng nàng phát hiện, nàng làm không được
Hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có nhiều ký ức đến như thế.
Thiếu niên tuyệt sắc khuynh thành bên rừng cây thành Biện Kinh
Thiếu niên thám hoa chí khí phóng khoáng cưỡi ngựa diễu hành
Sau khi thành thân, ôn nhu chu đáo tân phu quân
......
Trái tim dần dần bắt đầu đau đớn, nàng nhắm mắt lại, thở gấp, cố gắng đuổi đi một màn lại một màn nhớ lại kia
Chuyện hôm qua phải để lại hôm qua!
Nếu đã muốn làm quyết định, thì đừng để chuyện kiếp trước nhiễu loạn
Chương Thiển Ngữ âm thầm cảnh cáo chính mình, tay trái vuốt tóc, tay phải ôm lòng ngực có chút không khỏe
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường, thẳng lưng, hơi cắn răng nằm xuống, mơ mơ màng màng tiến nhập mộng đẹp
Trong mơ, nàng gặp lại tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, huynh đệ tỷ muội. Còn có công công, bà bà, Tiểu Bích, Nhị Nha....cuối cùng, nàng gặp lại phu quân của nàng - Tô Bác Nghệ
Hắn mặc y phục màu xanh, tuấn lãng phong lưu, giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn đang múa kiếm ở rừng hoa. Nàng thấy hắn nhìn nàng ôn hòa cười, đưa tay hướng về phía nàng, nàng đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, nghĩ muốn kể cho hắn nghe về những chuyện hoang đường nàng gặp gần đây. Nhưng khi nàng chạy về phía hắn, đưa tay ra muốn ôm hắn, thì trong nháy mắt hắn biến thành 'cô ấy'
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng chuyển đổi, Chương Thiển Ngữ phát hiện chính mình quỳ gối trước từ đường nhà Chương gia, phụ thân, mẫu thân, tổ phụ đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt chán ghét cùng khinh bỉ quát lên: " Dám cùng một nữ tử ở cùng một chỗ, ngươi tại sao dám làm ra việc vô sỉ như vậy, vi phạm luân lý lẽ thường!!"
Tâm nàng đau đớn, cố gắng giải thích nói: " Không phải như vậy, nàng là phu quân, là Tô Bác Nghệ, là người nắm tay ở cùng với nữ nhi suốt ba năm trời."
" Ngươi là tiểu thư khuê các, hành động cử chỉ đoan nghiêm, tại sao lại có thể làm ra việc thương phong bại tục, đại nghịch bất đạo như vậy!!"
Phụ thân vẻ mặt lãnh khốc nói:" Ta mặc kệ ngươi cùng nàng trước kia phát sinh chuyện gì, nhưng từ hôm nay trở đi phải cùng nàng cắt đứt đoạn nghiệt duyên này!!"
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không gì tránh khỏi, cố gắng chống lại không muốn thỏa hiệp: " Nữ nhi sớm đã chung tình với nàng, thề nguyền sinh tử, cầu phụ thân thành toàn cho chúng con....."
" Câm mồm! Không được nhắc chuyện vô sĩ này nữa!! Hai người nữ nhân....." Mẫu thân vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường " Đừng nói đến hai cái nữ tử giả phượng hư hoàng là bao nhiêu xấu hổ!! Cho dù ngươi không để ý mặt mũi chính mình, ngươi cũng phải nghĩ tới bộ mặt của Chương gia. Việc này nếu truyền ra ngoài, ngươi muốn Chương gia như thế nào sống yên ổn?! Ngươi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông, đối mặt với phụ thân ngươi, đối mặt với các huynh đệ tỷ muội như thế nào đây?!"
Bỗng nhiên, trong giấc mơ, tất cả mọi người rời nàng mà đi
Phụ thân, mẫu thân, Tiểu Bích, Nhị Nha...... Tất cả đều bao phủ trong bóng đêm.
Cuối cùng một người rời đi, lại là Lâm Dịch.
Thì ra, người cuối cùng rời đi, lại là người làm cho ta cảm giác đau lòng nhất
Lâm Dịch rời đi, làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được tê tâm liệt phế đau đớn cùng bài sơn hải đảo chua xót
Trong bóng đêm, nàng rốt cuộc chống đỡ không được, tuyệt vọng khóc lớn.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa từng không kiểng nể gì mà khóc lớn như vậy, khóc đến hôn thiên địa ám, khóc đến đau đớn tâm can!
Chương Thiển Ngữ khóc đến khàn cả giọng, cố gắng giãy giụa rốt cuộc mở mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ, theo bản năng đưa tay lên lau mới biết là nước mắt
Nhìn một vòng, vẫn là căn phòng xa lạ khiến ý thức nàng rõ ràng nhận biết được đây là tám trăm năm sau. Nàng cảm thấy có chút may mắn, thời đại này phòng cách âm thật tốt, nàng khóc đến kinh thiên động địa như vậy, bên ngoài vẫn là không nghe thấy gì
Chương Thiển Ngữ nằm ở trên giường, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, thân thể giống như trải qua hành hạ tra tấn thật lâu, không dậy nổi một chút sức lực. Không biết vì sao, giờ phút này nàng nhớ tới khi ấy ở Linh Ần tự cầu một quẻ nhân duyên
" Ngộ đem thần nữ chỉ tương vương, vẫn còn có ngày các tây đông"
Aa, Chương Thiển Ngữ tự giễu nhếch môi cười, đây không phải là lầm nhận 'Thần nữ' thành 'Tương vương' sao?!
Từ trước tới nay, trên người phu quân có rất nhiều điểm cùng người thường bất đồng. Tinh thông ngoại ngữ, nhận thức văn hóa nước ngoài, còn có rất nhiều phương pháp làm việc chưa từng thấy qua, tất cả mọi thứ, tinh thông cùng hiểu biết, những điều này hết thảy đều đến từ một linh hồn của tám trăm năm sau
Một nam nhân làm sao có thể ôn nhu tôn trọng một nữ nhân như vậy, đối với những chuyện tư mật của nữ nhân lại càng hiểu biết
Nhớ tới đêm tân hôn ấy, thái độ của hắn đối với mình kính nhi viễn chi, vẫn đều không đoán được tại sao. Hiện tại ngẫm lại, thì ra cũng vì hắn là một cô gái mà thôi
Một nữ nhân cùng một nữ nhân thành thân, làm sao có thể thân cận được?!
Một nữ nhân vì một nữ nhân khác động tâm, đây là chuyện hoàng đường thế nào!!
Chính là, vì sao là nàng, vì sao cố tình lại là nàng phải kinh lịch chuyện hoang đường này?!
Điều này thật là đáng sợ!
Đây là chuyện không nên xảy ra!!
Vô luận nguyên nhân hậu quả, chỉ có thể là, một chuyện xưa hoàn toàn không nên phát sinh. Điều nàng có thể làm đó là nhanh chóng chấm dứt hết thảy