“Hai năm không gặp, Nghi Phương đúng là chẳng thay đổi gì cả.” Dung Hoa nhàn nhạt nói, y chẳng thèm so đo với con gái.
“Hoàng huynh lại thay đổi nhiều đó chứ, từ hoàng tử cao quý, biến thành vợ người ta.” Công chúa Nghi Phương cũng chẳng biết điều, cho rằng Dung Hoa bị lời nói của mình làm cho nghẹn họng, nên cô ả càng nói nặng lời.
“Công chúa nói sai rồi, Dung Hoa vào vương phủ làm chính quân, nếu một ngày nào đó y muốn về cung ở, bản vương cũng sẽ làm chính quân của y, bản vương và Dung Hoa được chính bệ hạ ban hôn, cũng không phân cưới gả, công chúa ăn nói cho cẩn thận.” Thẩm Bạch Cảnh tiến lên một bước, che chở Dung Hoa ở phía sau, sắc bén phản bác.
Thẩm Bạch Cảnh tuy chẳng phải người lương thiện, nhưng ngày thường luôn tỏ vẻ quân tử, nếu không phải công chúa Nghi Phương bất kính với Dung Hoa, hắn cũng chẳng thèm cãi với nữ nhân.
“Ngươi……” Công chúa Nghi Phương bị chặn họng, xoay người trở mặt, nói cười vui vẻ nói đùa cùng tiểu thư, nghe các nàng nịnh hót.
“Ngươi đừng nghe cô ta nói bậy, ta chưa từng muốn ngươi giống nữ tử.” Thẩm Bạch Cảnh nhẹ giọng giải thích.
“Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Dung Hoa nhướng mày hỏi.
“Ta muốn ngươi làm những chuyện ngươi thích, muốn ngươi không lo không nghĩ, dù cho ngươi làm cái gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh nghiêm túc nói, hắn thật lòng muốn Dung Hoa sống thật với bản thân, hắn càng muốn Dung Hoa mở lòng với hắn.
“Đa tạ Vương gia.” Dung Hoa như đang suy nghĩ gì đó, chỉ đáp một câu.
Thẩm Bạch Cảnh không chắc rằng Dung Hoa có tin tấm chân thành của hắn không, nhưng hắn không nóng vội, Dung Hoa vốn có tình với hắn, hắn cũng có đủ kiên nhẫn chờ Dung Hoa tin tưởng hắn.
Đối với Thẩm Bạch Cảnh, quá trình này cũng là một kiểu cảm thụ.
“Cuối cùng Lục đệ cũng chịu ra khỏi vương phủ, quả nhiên Dập vương phủ là nơi nuôi người rất tốt.” Dung Viễn hoàn toàn chẳng để Dung Hoa vào mắt, mở miệng ra là đâm thọc ngay.
“Đoan Vương nói đùa, bản vương nghe nói, trong phủ của ngươi mới là nơi nuôi người hoàn hảo.” Thẩm Bạch Cảnh là tướng quân từng ra chiến trường, tay cầm binh quyền, sát phạt quyết đoán, trên người đầy mùi hung ác, hắn tắm máu tươi mà thành danh, khiến người không rét mà run, chẳng qua ngày thường hắn không thể hiện ra mà thôi.
Lời nói như dao cắt làm Dung Viễn câm miệng.
Dung Viễn cũng thích nam sắc, trong phủ có vô số nam sủng, còn thường hay đến hẻm pháo hoa, nhưng hắn không can đảm và quả quyết giống Thẩm Bạch Cảnh, hắn chưa bao giờ cho bất kì nam sủng nào một danh phận, thậm chí còn đang tìm kiếm Vương phi, hiện tại hắn vẫn được coi là trưởng tử, ý đồ của hắn cũng chẳng thể giấu nổi ai, hắn tham luyến sắc đẹp nhưng vẫn muốn tranh đế vị.
Cũng chẳng trách Dung Viễn, thật ra trong mắt các hoàng tử, thậm chí là cả triều thần đều không coi trọng Dung Hoa, y đã thành hôn, huống chi đó còn là nam tử, chắc chắn sẽ không có con vợ cả, người như vậy, đã mất tư cách tranh đế vị từ lâu.
Chẳng qua là có rất ít người kiếm chuyện trắng trợn như vậy với Dung Hoa, ít nhiều gì y cũng còn sự tin yêu của hoàng đế, nếu không có cơ hội trở thành đối thủ, vậy hà cớ gì phải trở mặt thành thù.
“Bản vương thấy hình như Lục đệ gầy không ít, lại kén ăn à? Trong phủ bản vương mới tuyển thêm một đầu bếp, tuy đệ ưa đồ thanh đạm, nhưng đầu bếp này nấu món cá hầm ớt vô cùng ngon, nếu Lục đệ không chê, ngày mai vi huynh sẽ đưa người sang.” Dung Lễ lại quay đầu cười nói với Thẩm Bạch Cảnh, “Phiền Dập vương rồi, Lục đệ của bản vương thường ngày khuôn phép quá.”
____________
Dii có lời muốn nói: Tui từ bỏ đm lũ reup mất dạy thượng thừa quá chửi tai này nó sang tai kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT