Edit: trinhdiephuongdi aka Dii

____________________

“Dung Hoa, ta không nói thế để làm vui lòng bệ hạ, ta rất nghiêm túc.” Thẩm Bạch Cảnh nắm lấy tay Dung Hoa, “Không vội, ngày tháng còn dài, dần dà ngươi sẽ hiểu.”

Dung Diễn nghe nói Dung Hoa tiến cung, cũng không chờ được tới yến hội, vội vàng đến đây. Trong cung, hắn là huynh trưởng tốt với Dung Hoa nhất, hai người cùng nhau lớn lên bên cạnh tiên hoàng hậu, hắn chịu ơn che chở này, mẹ đẻ của hắn chỉ là một quý nhân tầm thường, còn vì lúc sinh hắn bị khó sinh nên mất đi, nếu không phải tiên hoàng hậu mang hắn về cung nuôi dưỡng, sợ là năm tuổi đã bị bệnh mà chết không ai biết.

Tiếc là tiên hoàng hậu mất sớm, hắn không thể tẫn hiếu, đành phải chăm sóc Dung Hoa gấp bội, y là cốt nhục duy nhất của tiên hoàng hậu.

“Lục đệ.” Hai năm không gặp, Dung Hoa vào Dập vương phủ ở, hắn là hoàng tử không tiện đi thăm, chỉ có thể thỉnh thoảng sai người tặng một số thứ tới, vì thế mà bị tấu lên trên, nói hắn kết bè kết cánh, Dung Hoa biết được nên không cho Dung Diễn liên hệ với mình nữa.

“Ngũ ca, lâu rồi không gặp.” Dung Hoa cười nói.

“Ngũ ca.” Thẩm Bạch Cảnh chắp tay nói, tuy hắn là vương khác họ, nhưng chung quy vẫn là Vương gia, còn có chiến công hiển hách, dù thế nào cũng không cần hành lễ, nhưng nếu là huynh trưởng thì cũng nên làm, Thẩm Bạch Cảnh nhớ kiếp trước sau khi Dung Hoa tự sát, Dung Diễn để một đứa con trai của mình làm con thừa tự của Dung Hoa, có thể thấy hắn thật lòng tốt với Dung Hoa.

Dung Diễn cũng sửng sốt một chút mới phản ứng lại, sau đó đáp lễ, “Dập vương khách khí quá.”

Vốn dĩ Dung Diễn có một đống thứ muốn muốn hỏi Dung Hoa, nhưng bị Thẩm Bạch Cảnh hành lễ nên chẳng nói nên lời.

“Ngũ ca yên tâm, ta sống rất tốt.” Dung Hoa hiểu rõ suy nghĩ của Dung Diễn, an ủi nói.

Dung Diễn lại nghĩ trong lòng, tốt gì mà tốt, nhưng ngoài miệng lại nói chuyện khác, “Ta vẫn luôn nhớ mong đệ nhưng tiếc là không thể đi thăm, hiện giờ xem ra không thể tin lời đồn hoàn toàn, Vương gia cảm thấy thế nào?”

Thẩm Bạch Cảnh nghe ra ẩn ý trong lời Dung Diễn, hai năm lạnh nhạt và lời bàn ra tán vào của người trong thiên hạ đều là sự thật.

“Lời đồn đãi tuy ngoa nhưng lại là sự thật, thế nhưng, những lời đồn sau này có thể tin được.” Ngay trước mặt Dung Diễn, Thẩm Bạch Cảnh nắm lấy tay Dung Hoa, hắn sẽ khiến tất cả mọi người thấy được tấm lòng hắn dành cho Dung Hoa.

Dung Hoa tránh né, không chịu mở ngón tay ra, nhưng trái lại còn bị nắm chặt hơn, nghĩ đến việc huynh trưởng mình còn đang nhìn, đỏ mặt cúi đầu, giận dữ nói, “Ban ngày ban mặt, sao lại làm càn như thế.”

“Ngươi với ta cưới hỏi đàng hoàng, bản vương nắm tay chính quân của mình, có gì không thể.” Thẩm Bạch Cảnh nói rất đúng lý hợp tình.

Dung Hoa xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn Dung Diễn, cho nên không nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt hắn.

“Nếu như thế, về sau mong Vương gia chăm sóc nhiều hơn cho lục đệ.” Dung Diễn cũng bắt đầu ôn hòa hơn với Thẩm Bạch Cảnh, nhỏ giọng nói, “Trông nó lạnh lùng thế thôi, thật ra lại là người mềm lòng nhất.”

“Bản vương biết.” Thẩm Bạch Cảnh nghiêng đầu nhìn người đang cúi gầm mặt, vành tai y đỏ ửng, từ kiếp trước hắn đã biết.

Dung Hoa ngại ngẩng đầu, Thẩm Bạch Cảnh đành dời đề tài, “Tiệc sinh nhật của công chúa Nghi Phương sắp bắt đầu rồi, Ngũ ca cùng đi đi.”

“Được.” Dung Diễn gật đầu.

Công chúa Nghi Phương đã tới tuổi gả chồng, nếu không hòa thân, tất nhiên sẽ tuyển phò mã, lần này ai cũng ngầm hiểu, đây là lấy sinh nhật để tuyển người cho công chúa.

“Ồ, đây không phải là Lục hoàng huynh sao? Đúng là lâu rồi không gặp, thế nào, gả vào Dập vương phủ nên cả cửa cũng không ra, rốt cuộc là do quy củ của vương phủ nghiêm khắc, hay là do hoàng huynh không còn mặt mũi để gặp người khác?” Lời nói của công chúa Nghi Phương mang theo trào phúng khinh thường rõ ràng với Dung Hoa.

Hết chương 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play