Lâm Vong hiện tại cũng coi như là bận rộn không ít, vừa chọn phòng ở vừa thu thập mua sắm, mặc dù bây giờ cũng không phải quá muộn nhưng Lâm Vong nằm ở trên giường không bao lâu cũng ngủ thiếp đi, mơ hồ dường như đã qua một tiếng đồng hồ, chợt nghe bên ngoài bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, hơn nữa một ít âm thanh đinh đinh đang đang.

Lâm Vong ngày đầu tiên dọn đến, đối với xung quanh tương đối đề phòng, nên động tĩnh bên ngoài vừa mới vang lên cậu liền tỉnh, ngồi ở trên giường nghiêng tai lắng nghe, phát hiện hình như là có âm thanh người qua lại, phòng gỗ không thể cách âm, phía ngoài tiếng nói chuyện đều nghe được nhất thanh nhị sở*.

“Làm việc nhanh một chút, nếu không chổ tốt cũng không chiếm được người đâu.”

“Ôi chao, đồ đạc có cầm đủ hay không?”

“Đằng trước động tác nhanh một chút a, thế nào còn chưa đi?”

Lâm Vong cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không mặc thêm y phục liền mang giày vào đi tới cạnh cửa, cậu hơi đẩy cửa sổ ra một chút liền thất thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua cửa nhà hắn, có người đẩy xe, có người gánh hàng, hơn nữa không phải từ bên ngoài trở về, ngược lại là muốn đi ra ngoài.

“Không phải nói người cổ đại buổi tối không có hoạt động gì, trước kia đều ngủ sao?”

Lúc này, nhà cách vách cũng truyền đến động tĩnh, đôi phu thê dặn dò đem cửa khóa kỹ, nghe ra cũng là cần đi ra ngoài.

Lâm Vong thấy thế, nhanh chóng mở cửa ra, ló ra nửa thân thể, hỏi: “Vương lực gia* đã trễ thế này, các ngươi là muốn đi đâu?”

Vương lực đó chính là tướng công của tiểu ca giúp việc ở cửa tiệm thiết, hiện tại Lâm Vong nghe thấy hàng xóm đều gọi tiểu ca là “Vương lực gia” liền ghi nhớ kỹ, bất quá hắn thật ra lần đầu tiên thấy vương lực, thấy hắn vóc dáng mặc dù không cao, nhưng thân thể cường tráng, vừa nhìn thì biết cánh tay rất hữu lực.

Vương lực thấy Lâm Vong khoác xiêm y lỏng lẻo, lúc đó mắt liền híp lại, tuy rằng biểu tình không đến mức hèn mọn, nhưng là nhìn chằm chằm vào Lâm Vong: “Đây là tiểu ca mới dọn tới sát vách mà Linh ca nhi nói tới đi.”

Lâm Vong vừa nghe có chút phản ứng không kịp “Linh ca nhi” là ai, bất quá thoáng qua liền hiểu, Linh ca nhi hẳn là tên tiểu ca nhà hắn.

Linh ca nhi thân thủ bấm một cái vào tay Vương lực, âm dương quái khí nói: “Động tác còn không mau một chút? Sớm đi bán xong, sớm trở về ngủ, ngươi cả ngày hôm nay không mệt sao?”

Vương lực nghe vậy thở dài, hắn cầm gánh đồ nặng trên đất gánh lên vai, nói: “Ngươi khóa cửa đi.”

Linh ca nhi nghe vậy liền xoay người khóa cửa.

Lâm Vong bị gạt sang một bên có điểm xấu hổ, tiến cũng không được lùi cũng không xong.

Vương lực nhớ tới câu hỏi của Lâm Vong, biết cậu từ bên ngoài tới, lúc này mở miệng giải thích: “Linh ca nhi nhà ta tay nghề rất tốt, tự mình ướp chút hoa quả, buổi tối phía đông thành vô cùng náo nhiệt, có thể gánh cái này bán ở đó.”

Lâm Vong nghe vậy, có điểm hoảng hốt. Vẻn vẹn thời gian của một câu nói Linh ca nhi đã khóa kỹ cửa, cậu xoay người lại nhịn không được thúc dục lần nữa, Vương lực cùng Lâm Vong chào nhau một tiếng, lúc này gánh gánh hàng mà đi.

Lâm Vong vào nhà, lại không lập tức ngủ, mà là đứng ở bên cửa sổ nhìn, cậu thấy người lui tới đều là chọn hoặc đổi một vài thứ, xem ý tứ những thứ này đều là muốn đi phía đông thành mua bán một ít.

Cậu thấy những thứ này đâu còn ngủ được, đầu tiên là ở trong phòng đi lại hai vòng, muốn nhìn một chút cuộc sống về đêm của nơi này, cũng suy nghĩ đến chuyện tự mình làm chút buôn bán nhỏ, mặc quần áo tử tế xong, cũng khóa cửa đi ra.

Chỉ trong chốc lát trong ngõ hẻm cũng không ít người đi lại, trong lúc nhất thời trái lại lại vô cùng an tĩnh, Lâm Vong ra ngõ nhỏ, đi tới đường lớn, trên đường không có một bóng người, hình như không náo nhiệt vừa rồi đều là Lâm Vong mơ thấy, điều này làm cho cậu có điểm hoảng hốt.

Vừa rồi Vương lực nói là phía đông thành náo nhiệt, Lâm Vong liền tăng nhanh cước bộ hướng thành đông mà đi, khẩn cản mạn cản, cuối cùng cũng thấy người, còn có từ phương hướng khác tới, đều chọn đông chọn tây, Lâm Vong trong tay trống không, rất nhanh đã vượt qua bọn họ. (khẩn cản mạn cản: đuổi theo không ngừng)

Lại đi một hồi, trên cây cầu từ xa xa đã nhìn thấy trước mắt một đoạn ánh đèn quanh co, trực tiếp đem dòng sông nhuộm một tầng kim quang, khi đến gần chỉ thấy là một cây gỗ cao hơn một trượng, mặt trên treo chậu thiết, thiết trong chậu vẫn còn đỏ lửa, chiếu sáng cả khu phố.

Kiến trúc chung quanh nơi này và sau hẻm Dương Nhữ nơi Lâm Vong ở rất khác nhau, cao có thể có đến bốn tầng lầu, nhà đồ sộ, đại môn rộng lớn, ở trước cửa treo hoa kết bằng lụa cùng mấy dải lụa màu rũ xuống, trên ngạch treo rèm lụa, ánh đèn mông lung, tiếng cười đùa khắp một mảnh, rất có nhiều tiểu ca đứng ở cửa, mỗi người mỗi vẻ.

Bỏ qua các nhà lầu, hai bên đường phố quầy hàng bày đủ thứ đồ đặc sắc, có món ăn dân dã, ăm nhẹ, cháo, nước ướp lạnh, ca hát tạp kỹ, múa lụa, cờ lớn, huấn luyện ưng, chó ngay cả huấn luyện cá đều có. còn có bày hàng ở vỉa hè, bán một ít đồ chơi, đủ loại màu sắc sinh động, hoặc là gào to rao bán, ném tiền đồng, ném phi tiêu, ném thẻ vào bình rượu, đi vào chỗ sâu hơn còn có người dựng liều diễn hí khúc, kể chuyện, biểu diễn tạp kịch.

Một nơi phồn hoa thịnh thế, Lâm Vong quả thực không biết đem mắt nhìn về phía nào, nhìn thấy cái này mới mẻ, ngay lập tức lại bị khác hấp dẫn.

Người đi trên đường tới tới lui lui, có mấy người đi bên cạnh Lâm Vong, lúc này một cỗ không khí nồng đậm vây quanh hắn, làm hắn cảm giác mình chính là một âm hồn không thuộc về ở đây. Hắn muốn về nhà, cái ý niệm này so với hắn mới tới thế giới này thì còn cường liệt hơn, ép Lâm Vong thiếu chút nữa thở không nổi.

“Tiểu ca, xin lỗi.” Một nam nhân gánh hàng đụng phải Lâm Vong, người trước mặt vẻ mặt áy náy khoát tay áo, nói câu xin lỗi, dưới chân phủi nhẹ liền đi tiếp.

Lâm Vong hoàn hồn, cậu có điểm thất hồn lạc phách, không mục đích mà tiếp tục đi, cuối cùng cũng đem tâm tình âm u dứt bỏ, ở trong đám người như thoi đưa, nhìn các loại quầy hàng.

“Tiểu ca, có muốn tới hay không chơi ném gậy, hai tiễn ném một lần.”

“Tiểu ca, nếm thử quả ướp mật ong chúng ta tự làm, rất ngọt đó.”

“Nước mơ, nước mơ mát lạnh đây.”

Có thể bởi vì Lâm Vong đi một mình lại là tiểu ca, nên luôn bị gọi lại chào hàng một phen.

Chợ đêm này trên bán nhiều loại món ăn nhẹ, Lâm Vong rất ít thấy món ăn cho bữa chính, ngọt chua mặn cay, lạnh nóng, như đường cát hạnh phiến*, hoa tuyết lạc*, băng tuyết đậu xanh*, rượu mơ, mứt quả anh đào, củ cải gừng cay*, kê ti phấn*, chỉ là liếc mắt nhìn hoặc là nghe một chút tên đã khiến người ta nhịn không được mà chảy nước miếng.

Lâm Vong một bên chống lại cám dỗ, tới một hàng nước đường tuyết lê, tên nghe thật hay, kỳ thực chính là nước lê cho thêm chút đá bào ở trên, chỉ mới uống một ngụm nhất thời toàn thân mát lạnh, cả người đều bình tĩnh.

Con đường này cũng rộng rãi, lui tới ngoại trừ người đi đường còn có cả nhà đi xe lừa, trên xe có chủ nhân xe ngồi hoặc là có tiểu ca ngồi trong xe, thường nghe từ bên trong truyền ra phân phó khen ngợi này nọ gã sai vặt, âm thanh khen ngợi kia xem ra thật là cả một đại gia đình.

Càng đi vào trong, cá sạp nhỏ càng ít mà các tửu lâu lớn càng thêm lộng lẫy xa hoa.

Lâm Vong đi dạo đến mất khái niệm thời gian, đến khi phía xa vang lên tiếng gõ mõ giờ Tý, đoàn người mới chậm rãi tản đi, nhưng vẫn có một ít người vẫn chưa rời đi, hoặc là vây quanh xiếc ảo thuật trầm trồ khen ngợi, hoặc là vén cánh tay áo ném tiền cược món đồ khác.

Lâm Vong lúc này có điểm phấn khởi quá mức, mặc dù cảm giác được tứ chi có chút nặng nề nhưng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu muốn nhìn cũng đủ lâu rồi, cũng cần phải trở về. Vì vậy lúc này xoay người theo biển người trở về.

Ai nói cổ đại không có hoạt động gì ban đêm? Chợ đêm nơi này quả thực so với hiện đại còn náo nhiệt hơn. Lâm Vong ở trong đầu suy nghĩ cách buôn bán, chung quy tính toán bản thân cũng có chút tiền lãi, hắn am hiểu nấu nướng, vốn là dự định hướng đến thức ăn cao cấp phát triển, bất quá hôm nay nhìn chợ đêm bán thức ăn nhẹ, nói thật là có điểm đả kích tự tin của hắn.

Lâm Vong có tâm sự trong lòng đi cũng chậm, bỗng nhiên từ bên cạnh cậu chạy qua một chiếc xe ngựa, Lâm Vong sau khi đi tới thế giới này chưa từng thấy qua xe ngựa, vốn nghĩ là thế giới này không có ngựa chứ, bây giờ nghĩ lại khẳng định người bình thường căn bản không có mua không nổi.

Chỉ nghe từ xe kia truyền đến vài câu thanh âm: “Thúy ca nhi, ngươi thật đẹp.” “Nôn, chậm một chút, ta sắp ói ra rồi.” “Mau mau nhanh lên, tiểu mỹ nhân đều không kịp đợi đi.”

Người ở bên trong nói giọng nói không rõ ràng lộn xộn, nhưng lại làm khó xa phu bên ngoài, một hồi nhanh một hồi chậm.

Lâm Vong nghe người nọ không cố kỵ mà kêu la, rõ ràng cho thấy uống nhiều rồi, nhất thời phúc chí tâm linh, trong lòng nảy sinh một chủ ý. (phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra)

————

(*):

– Đường cát hạnh phiến:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play