Lâm Vong vội vã đi về nhà, lúc trở về phát hiện trên cửa nhà cách vách móc một cái khóa lớn, rõ ràng nhà Vương Lực vẫn chưa về, nghĩ đến Vương Lực ban ngày ở tiệm sắt làm việc cả ngày, buổi tối lại phải ra ngoài buôn bán nhỏ, mệt chết đi sống lại thì không khỏi cảm thán. Lâm Vong đi đã lâu, khó tránh khỏi miệng khô lưỡi khô, liền tự rót cho mình một chén nước, vì ban nãy đã ăn đá bào, bây giờ lại uống nước nên thấy âm ấm, chẳng sảng khoái chút nào.

Trong lòng Lâm Vong đã có chủ ý nên có chút hưng phấn, nhất thời cũng không thấy mệt nhọc, cậu đi quanh phòng mấy vòng, dự định chờ đến sáng thì đem y phục đi cầm cố, sau đó mua vài món đồ, nhớ đến tình trạng cùng đường lúc này, cậu hận không thể chia một tiễn thành hai, nhất thời lại hơi hối hận vì vừa nãy mua đồ uống ở chợ đêm.

Nghĩ một lát, cảm giác hưng phấn dần dần hạ xuống, cuối cùng Lâm Vong cũng thấy mệt mỏi, cậu lên giường nằm, không lâu sau liền mơ màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy cách vách truyền đến một chút âm thanh, chắc nhà Vương Lực đã về rồi.

Sáng sớm, Lâm Vong thức dậy, dù đã ngồi dậy nhưng thân thể vẫn còn uể oải, cậu thay bộ y phục bằng vải thô mới mua, thứ y phục rẻ tiền này thực sự không giống y phục tốt, bộ y phục thân thể này mặc ban đầu cũng không rõ là loại vải gì, mặc lên mềm mại thoải mái, còn bộ lần trước cậu mua hơi thô ráp, nhưng cậu cũng không để ý chút chuyện nhỏ này, chỉ là lòng thầm cảm thán một tiếng, ngược lại nhờ vạt áo bộ đoản đả này ngắn mà đi lại làm việc càng thêm linh hoạt.

Lâm Vong ra bờ sông súc miệng rửa mặt, sau khi trở về gấp gọn bộ y phục mới thay, kẹp dưới cánh tay rồi đi ra ngoài, hàng xóm thấy cậu thay một bộ y phục vải thô, còn bộ tốt thì cầm trong tay, nghĩ một chút là biết có chuyện gì, nhưng vị tiểu ca luôn không vừa mắt Lâm Vong cố ý chào hỏi cậu: “Tiểu ca, sáng sớm đã cầm y phục đi đâu vậy?”.

Ban đầu Lâm Vong hoàn toàn không định loanh quanh ở chỗ này, nên có người chủ động làm quen khiến cậu rất vui, cười đáp: “Ra ngoài một chuyến thôi”.

“Ta bảo này tiểu ca, lẽ nào bộ y phục này có chỗ nào không ổn? Nếu có thì tự chỉnh sửa một chút là được rồi, hà tất phải đến tiệm may làm gì, tiểu ca không quen làm mấy việc này thì để chúng ta giúp cho, lấy ít tiền hơn tiệm may kia mà tay nghề cũng tốt lắm”.

Người kia nói xong, xung quanh có người cúi đầu cười, Lâm Vong không nghĩ nhiều, nhưng phát hiện bầu không khí có gì đó không bình thường, cậu ngẫm lại lời đối phương nói một lượt, dường như mang theo hàm ý mỉa mai. Tâm trạng tốt đẹp của Lâm Vong biến mất hơn nửa, ngẩng đầu muốn phản bác mấy câu, nhưng chợt thấy thân thể gầy khô, khuôn mặt ảm đạm của bọn họ, đến mấy người đang ở trong nhà, lúc này cũng phải ra ngoài vui vẻ một chút, không khỏi lại cảm thấy bọn họ có chút đáng thương, sống ở tầng dưới cùng của xã hội, xung quanh có người nào khá hơn mình liền không vừa mắt, vậy là dựa vào việc làm tổn thương người khác tìm niềm vui cho mình.

Lâm Vong không nói nhiều, trong lòng mặc dù còn hơi tức giận nhưng không biểu hiện ra, bình thản bước qua bọn họ, đúng lúc này đâm sầm vào một nam nhân mới tắm xong đi ngang qua, nửa người trên để trần, lúc Lâm Vong đi qua cố ý nhìn mặt cậu thêm vài lần, rồi ngoác miệng cười, vô tư nói: “Tiểu ca, chào buổi sáng!”.

Lâm Vong nghiêng đầu sang một bên, không nhìn thẳng thân thể của đối phương, một chữ “Chào” suýt nữa thốt lên, lại nghĩ đến chuyện hiện giờ mình là tiểu ca, không phải người khác nói gì mình cũng đáp lại được, như vậy có vẻ dễ dãi, liền cúi đầu không đáp.

Xung quanh có mấy tiểu ca hừ một tiếng, còn có một người khinh thường ném một câu: “Đắc ý cái gì, chưa từng thấy nam nhân chắc”.

Nửa bụng tức giận của Lâm Vong hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bất đắc dĩ, cậu muốn kêu một tiếng, cậu là đàn ông, đến nhìn một người chào hỏi cậu mà cũng bị ăn dấm chua là sao?

Rời khỏi ngõ Dương Nhữ, Lâm Vong cảm thấy thoải mái hẳn. Ngu Thành này đương nhiên không thể chỉ có một tiệm cầm đồ, cậu đi một hồi, từ xa đã thấy cách gầm cầu khá gần là biển hiệu “Điển Giải”, cậu rảo bước, qua cầu, đi thẳng đến tiệm cầm đồ.

Tiệm cầm đồ này và tiệm hồi trước cậu đến kết cấu na ná nhau, có lẽ giá cả cũng xấp xỉ, ngồi sau quầy là chưởng quỹ, thực ra nếu để ý nhìn mấy lần, có thể thấy khí chất của các chưởng quỹ không giống nhau, Lâm Vong đi thẳng đến người trông bình thường nhất trong số đó.

“Xin lỗi, tôi muốn cầm bộ y phục này, không chuộc lại”.

Lâm Vong thực sự đoán đúng, người nọ là Tam chưởng quỹ của tiệm cầm đồ, hình như cầm cố mấy thứ đồ dùng hàng ngày đều tìm đến ông ta, người nọ nhận bộ y phục, đầu tiên là xem chất vải và chế tác, sau đó cầm bộ y phục giũ ra, tỉ mỉ kiểm tra xem mặt trên có chỗ rách nào không, tất cả đều ổn, ông ta nói: “Chất vải không tồi, chế tác cũng khéo, tám trăm tiễn”.

Lâm Vong thầm nghĩ tiệm cầm đồ lần trước nói không kém một đồng, nhưng lòng cậu cũng không quá thất vọng, lại hỏi: “Có thể nhiều hơn một chút không?”.

Người nọ cười một tiếng, lắc lắc đầu: “Nhiều nhất là tám trăm”.

Lâm Vong vốn dĩ cũng muốn cầm bộ y phục, thấy giá cả giống như giá dự tính, liền gật đầu, sau đó viết vào ngân phiếu, ký tên chấp thuận.

Từ tiệm cầm đồ đi ra, mang theo tám xâu tiền đồng nặng trịch, số tiền này thực sự là vốn liếng cuối cùng của cậu, nếu tiêu hết thì sẽ không tìm được thứ gì để cầm cố nữa, nhất thời càng cảm thấy tầm quan trọng của số tiền này.

Trước hết Lâm Vong đến chợ rau, mua hay không mua, dường như đến hàng nào cậu cũng phải hỏi giá một lượt, tâm trạng ngày hôm nay khác ngày hôm qua rồi, hôm qua nghĩ còn một bộ y phục có thể cầm, tuy biết là nên tiết kiệm, nhưng cảm thấy còn có đường lui, hôm nay thì có cảm giác áp bách, chỉ mua một chút củi gạo, những thứ tất yếu trong cuộc sống cũng phải cân nhắc mãi.

Hôm qua mua một số đồ dùng hàng ngày rồi, nhưng củi gạo dầu muối thì chưa, hôm nay đúng lúc cậu nhìn thấy giá thị trường của rau củ quả, thế là Lâm Vong đến chợ thực phẩm, không nhìn thứ gì khác, đầu tiên là chạy đến cửa hàng lương thực.

Trong cửa hàng lương thực bày không ít chủng loại, dễ thấy nhất là gạo và bột, tất nhiên, gạo ở đây không trắng bằng gạo ở hiện đại, màu hơi vàng, bột cũng vậy, trừ hai thứ này, còn có đậu đỗ các loại, màu vàng óng là gạo kê*, cùng một ít bột Lâm Vong không rõ lắm.

Lâm Vong thích ăn cơm gạo, vì vậy câu hỏi đầu tiên là hỏi giá gạo: “Chưởng quỹ, gạo bán thế nào?”.

Chưởng quỹ thấy Lâm Vong hỏi vậy, không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần, sau đó chỉ vào trước mặt nói: “Đây là gạo loại ba, tám mươi tiễn một đấu, tám tiễn một thăng (1 thăng = 1/10 đấu), đây là loại hai, mười tiễn một thăng, loại này loại một, đắt hơn nhiều”.

Mặc dù Lâm Vong không biết một đấu được bao nhiêu, nhưng cậu là trù sư, suy cho cùng vẫn ước chừng được một thăng có bao nhiêu gạo, trong lòng cân nhắc một chút, lại so với sức ăn của mình. Nếu nói tám tiễn một thăng không đắt, nhưng một thăng gạo cũng chỉ đủ cho mấy bữa, đối với Lâm Vong hiện giờ coi như hơi phí phạm.

“Bột thì sao?”.

“Bột cũng chia thành ba loại, loại ba năm tiễn một thăng, loại hai sáu tiễn một thăng, loại một đắt nhất”.

Mỗi lần chưởng quỹ đều không nói rõ loại một rốt cuộc bao nhiêu tiền, chắc hẳn trong lòng ông ta cho rằng Lâm Vong không mua nổi loại một, có điều đối phương cũng không đoán sai, cậu quả thực không mua nổi loại một.

Lâm Vong mặt ủ mày chau, bột này cũng chẳng rẻ.

Chưởng quỹ kia rất biết nhìn người, thấy Lâm Vong như vậy liền biết cậu không có tiền, làm ăn muốn không mất lòng nhau, ông ta không thể tỏ ra khó chịu hay coi thường, mà chỉ vào một loại khác nói: “Loại gạo nếp đen này rẻ, mỗi thăng gần ba tiễn, làm cơm nắm cũng rất được”.

Lâm Vong nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy chỗ đó bày một loại bột màu xám tro, cụ thể không biết dùng lương thực gì xay ra, thoạt nhìn không mịn lắm, hình như nghe nói là gạo nếp xay, nhưng chẳng biết có phải không, ba đồng một thăng, thực sự quá rẻ.

“Được, lấy một thăng gạo nếp đen”. Lâm Vong muốn tiết kiệm tiền, liền chọn loại rẻ nhất, nhưng lại sợ mình không nuốt được nên cũng không dám mua nhiều, chưởng quỹ nghe vậy liền lấy cho cậu một thăng gạo nếp đen, thái độ trước sau vẫn nhã nhặn.

Lương thực có thể ăn đồ rẻ, nhưng muối thì không thể thay thế được, hơn nữa giá muối đã được quy định sẵn, thống nhất sáu mươi tiễn một cân, Lâm Vong cắn răng cũng mua.

Sau đó là dầu, ở đây có đủ loại đồ ăn dùng đến dầu, đắt thì mấy trăm tiễn một cân, rẻ cũng phải mấy chục tiễn, Lâm Vong lại mua loại rẻ nhất. Trừ dầu ăn ra, đèn cũng dùng đến dầu, Lâm Vong không thể ngày ngày mò mẫm, nên cũng muốn mua một ít.

Người bán rong thấy Lâm Vong định mua, liền ra sức giới thiệu: “Đây là dầu cây ô cựu, dùng tốt nhất đấy, nhưng ba mươi tiễn một cây”.

Lâm Vong liên tục lắc đầu.

Người bán rong thấy thế, liền biết Lâm Vong muốn hàng rẻ, vì thế chỉ vào một loại khác nói: “Loại này là dầu cây ngô đồng, người bình thường dùng nhiều nhất là loại này, bốn mưỡi tiễn một hũ nhỏ”.

Nếu không phải Lâm Vong nghĩ có lúc cũng cần thắp đèn, đến dầu cũng không thèm mua, còn quan tâm gì đến thối hay không thối cái gì, cuối cùng, nhịn đau mua một hũ nhỏ.

Sau khi mua một bó củi và một số thứ linh tinh hôm qua quên chưa mua, đều là mấy thứ vặt vãnh cả.

Mua xong mấy thứ này, Lâm Vong sẽ không mua thêm gì nữa, lúc này cậu còn thừa hơn năm trăm tiễn, cậu muốn dùng số tiền này làm vốn, lúc đi dạo quanh mấy hàng hoa quả. cuối cùng lại mua vài quả táo cùng mấy cái thùng gỗ, Lâm Vong thực sự không mang nổi, thế là gọi một chiếc xe, đem đồ đã mua chở về nhà.

——-

(*):

– gạo kê: tốt cho dạ dày, do gạo kê dễ bị hấp thu vào cơ thể, nên được các chuyên gia dinh dưỡng gọi là “gạo chăm sóc sức khỏe”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play