Lâm Vong lần đầu tiên đi ra bán nước táo giải rượu, chỉ mang theo hai thùng lại thêm sợ chính mình đẩy xe sẽ làm ngã vẩy nên không trang bị đầy đủ, bán một lúc tới giờ thìn thì bán hết, lúc trở về vừa lúc chợ đêm cũng vừa tan, theo đoàn người đông đúc đi trở về, chính là về sau dù không có đèn đường cũng sẽ không cảm thấy sợ gì.

Về đến nhà khóa kỹ cửa, Lâm Vong chuyện thứ nhất làm chính là đếm tiền, cùng dự tính lúc trước của cậu không sai biệt lắm, cả đêm tổng cộng buôn bán lời sáu mươi tám tiễn, Lâm Vong trong lòng cuối cùng cũng có chút kiên định, cậu cười ngây ngô vài tiếng sau đó lại đếm tiền một lượt.

Lâm Vong lúc này có điểm phấn khởi, dù thân thể uể oải cũng không cảm thấy trở ngại gì, chính là cái bụng có chút đói, bánh trôi vẫn còn dư lại nhưng quá cứng, Lâm Vong cũng lười nấu, lúc này cởi quần áo nằm ở lên giường, không bao lâu liền ngủ thiếp đi, vì tâm tình tốt lúc ngủ cũng không mộng mị gì, ban đêm cũng không ai trở lại làm phiền,cậu liền ngủ thẳng đến khi trời sáng.

Lâm Vong sống một mình nên ngày thứ hai thức dậy so với người khác đều chậm hơn một chút, cậu giơ tay lên một cái, cảm thấy hai cánh tay có chút đau xót giống như từng bắp thịt trong cơ thể đều bị kéo ra, cổ thân thể này vốn làm thiếp, chưa từng làm việc kiếm sống nên có thể chưa thích ứng được, Lâm Vong ngồi ở trên giường ôm cánh tay xoa bóp một hồi tựa hồ mới có chút giảm bớt.

Rửa mặt xong Lâm Vong có chút không cam lòng trở về nhà hâm nóng bánh trôi ăn hai cái, lúc này còn dư lại ba, Lâm Vong thật có điểm ăn không nổi nhưng thứ này để càng lâu càng cứng mà cậu lại luyến tiếc không bỏ đi.

Sau khi cơm nước xong, chỉ đơn giản thu thập một chút, táo dùng đêm qua lúc này đều đã biến sắc, Lâm Vong mang ra bờ sông rửa một chút sau đó nấu nước táo tự mình uống.

Chuẩn bị cho tốt xong Lâm Vong khóa cửa, lại ra chợ mua đồ, giống như lần trước cậu mua một ít táo, lại mua cho mình một thân xiêm y vải thô để thay đổi, đúng lúc tìm kiếm thân ảnh của thủy lang, thủy lang luôn dọc phố thét to, chỉ chốc lát Lâm Vong đã tìm thấy hắn.

“Thủy lang!”

Thủy lang hôm qua mới bán cho Lâm Vong hai thùng nước lớn, nước đó nói như thế nào cũng đủ cho người bình thường uống mấy ngày làm hắn cảm thấy kỳ quái Lâm Vong tại sao lại gọi hắn lại.

“Thủy lang, bán cho ta một ít nước.”

Thủy lang tuy rằng trong lòng kỳ quái, lại không hỏi ra, chỉ trêu ghẹo nói: “Tiểu ca ngươi uống nước thật là nhanh.”

Lâm Vong nụ cười một chút, thủy lang lại hỏi: “Tiểu ca muốn bao nhiêu?”

“Vẫn giống như hôm qua.”

Thủy lang thật cao hứng, nghĩ ngày hôm nay có thể trở về nhà sớm, đồng thời ghi nhớ ngày mai mang nhiều nước một chút.

“Được rồi.” Thủy lang giòn giả đáp, sau đó cùng Lâm Vong đi trở về.

Thủy lang đẩy xe đứng ở đầu hẻm Dương Nhữ, Lâm Vong thì đi vào nhà để bớt đồ đạc, cũng cầm theo thùng gỗ đi ra. Kỳ thực ngày hôm qua mua nước cũng không có một mạch đều dùng hết, Lâm Vong vẫn để lại một ít để uống, phải nói là tối hôm qua tính không chu đáo, tối qua cậu đẩy xe bán nước táo giải rượu đã quên không mang theo nước uống cho chính mình, cậu thét to nửa ngày không bao lâu liền khát, cổ họng ngứa ngáy cuối cùng phải uống mấy chén, bằng không còn có thể bán kiếm mấy chục tiễn.

Thủy lang đổ đầy thùng nước rồi đóng khít hai thùng gỗ của Lâm Vong lại, Lâm Vong đưa tiễn rồi tự mình mang theo thùng gỗ trở về, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, cảm giác xách cũng không quá cố sức như ngày hôm qua, vả lại nước trong thùng sóng sánh nhưng cánh tay trái lại không hề đau.

Đồ đạc đã mua xong, nước cũng mua xong, Lâm Vong ngồi một mình trong phòng, nhất thời không biết nên làm cái gì, trước đây ở nhà chơi máy vi tính hoặc là ở trong nhà bếp bận rộn cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, còn không tính sao trời liền tối, hiện tại không có thứ gì để tiêu khiển hoạt động, cũng không có gì chuyện gì đáng quan tâm, cũng hiểu được hiện tại một ngày đêm hình như có hai ngày trước dài như vậy. Kỳ thực cổ thân thể này biết một chút may vá, túi thơm tự tay thêu kia rất đẹp, chính là Lâm Vong chán ngấy cái loại thủ công này, vừa nghĩ tới chính mình cầm kim may xe chỉ luồn kim, chính cậu có thể giật mình, cậu cũng tự biết không có cái tính nhẫn nại kia.

Lâm Vong ngồi ở trên băng ghế, một tay chống cằm tay kia thì không ngừng gõ bàn, Lâm Vong không phải là người tâm tư tinh tế, nhưng thời gian dài không cùng ai nói chuyện tựa hồ cũng có chút tịch mịch. Vì vậy sau khi đến thế giới này hắn luôn lẩm bẩm, trong lòng chuyện gì cũng đều nói ra.

“Bán nước giải rượu chỉ là chuyện nhất thời, cũng không thể lâu dài được, cái này đơn giản rất nhanh có người sẽ học theo, phải nghĩ ra món ăn vặt đặc biệt khác...”

“Ở đây dưa và trái cây rau củ tuy rằng nhiều hơn ở hiện đại, thế nhưng thức ăn muốn làm lại cần nguyên liệu phong phú, muốn làm nhiều cũng không đủ...”

“Ai, nhất thời cũng nghĩ không ra...”

Lâm Vong qua loa suy nghĩ lung tung, trong đầu xuất hiện các loại món ăn, sau cùng bởi nguyên liệu nấu ăn hạn chế các món nấu ra đều không ngon, trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không ra thứ gì đặc sắc.

Lại ngồi một hồi chỉ cảm thấy trong đầu có chút loạn, Lâm Vong quyết định đi ra dạo phố, nhìn thử xem ở đây buôn bán những thứ gì, dường như không có loại nước uống giải rượu như của Lâm Vong, đột nhiên nghĩ ra được điểm quan trọng.

Lâm Vong cầm mười mấy tiễn, khóa kỹ cửa xong rồi đi ra ngoài.

Không giống với mấy lần trước đi mua đồ, lần này Lâm Vong mới thật sự là đi dạo, bởi vì vấn đề tiền bạc tạm thời có biện pháp nên trong lòng cũng không còn phiền muộn như trước, một số quầy hàng rong đơn giản cậu đều phải dừng lại xem qua một chút, hoặc là hỏi vài câu.

Ngu thành không hổ là thủ đô thứ hai, đường phố sầm uất phồn hoa, người bán hàng rong dọc phố thét to vô số kể, buôn bán cái gì đều có, nhất là thức ăn, đa dạng phong phú, tên gọi cũng nghe rất vui tai, Lâm Vong lúc này mới là chân chính thả lỏng tâm tư mà đi dạo, mà cũng bỏi vì nhìn hoa cả mắt.

Lâm Vong đi dạo một hồi, có chút đói bụng, nhiều hơn là thèm ăn, cuối cùng nhịn không được ở một gian hàng nhỏ trước mặt dừng lại, đó là sạp bán mì, chủ sạp còn đang thét to: “Mì xuân phong*, mì tế liễu*, mì rau thơm*, mì gà sợi lạnh* đây~ ”

Kèm theo tiếng thét to của chủ sạp từng đợt hơi nước cùng mùi thơm ngát bốc lên, Lâm Vong trong miệng không tự chủ phân bố ra không ít nước bọt, cậu nuốt xuống, đều đã cho qua ba viên bánh trôi đen còn dư lại, giờ khắc này cậu nghĩ bột viên để ăn khuya cũng không sao.

Chủ sạp thấy Lâm Vong dừng lại nghỉ chân, vội vàng hỏi: “Tiểu ca, đến một tô mì không? Hơi lạnh ăn thoải mái.”

Lâm Vong lau đi mồ hôi trên đầu, hai chân đã tự giác bước qua tìm chỗ ngồi: “Đến một chén mì gà lạnh.”

“Ngươi chờ một lát!” Chủ sạp nhanh nhẹn nấu mì, không bao lâu thì xong rồi, sau đó hắn cho qua hai lần nước lạnh, lại để vào trong chén, cho thêm gà xé sợi và cái gia vị khác, trước sau không quá năm phút mì thịt gà lạnh đã ở tại trước mặt Lâm Vong.

Lâm Vong vừa đến liền gọi món ngay cả giá đều quên hỏi, hắn tưởng món ăn cũng đã làm xong không có khả năng trả về, hơn nữa giá ở sạp mì nhỏ có thể đắt quá? Bất quá chỉ nhiều hơn mấy tiễn nên Lâm Vong cũng không lập tức hỏi giá mà liền cầm đũa lên, nhanh chóng ăn một miếng.

Vốn quen ăn mấy viên bột làm Lâm Vong nghĩ mì gà lạnh chính là mỹ vị nhân gian, sợi mì cho qua nước lạnh rất dai, gia vị dường như có chút dấm chua giúp ăn ngon miệng, chỉ là thịt gà sợi quá ít, cùng với nói là “Sợi”, không bằng nói là “Bọt xốp”.

Mì gà lạnh cách làm mặc dù đơn giản nhưng ăn lại hết sức ngon miệng, mùi vị có điểm giống bì lạnh* ở hiện đại, nghĩ vậy Lâm Vong chợt giật mình, chén bị đẩy ra một khoảng, người ngồi đối diện cậu bị làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu ý vị nhìn Lâm Vong.

Phát giác đối phương kinh nghi nhìn mình, Lâm Vong lúng túng nở nụ cười một chút sau đó một lần nữa đem chén kéo đến trước mặt, cúi đầu ăn mì, thế nhưng lúc này cậu cũng đã ăn không ra mùi vị trong miệng, trong đầu càng không ngừng nghĩ đến chuyện bì sợi. (kinh nghi: ngạc nhiên nghi ngờ)

Mới đi dạo một chút các sạp mì đã không ít người, nhưng quả thực không có bán bì lạnh, cũng có thể có cách làm, thế nhưng không gọi bì lạnh, Lâm Vong nhớ lại một chút ký ức của cổ thân thể này, ngạc nhiên phát hiện không có cách làm như thế, mì sợi chính là mì sợi, nhiều lắm hoặc kéo sợi hoặc cán ra thành hình dạng khác nhau, trộn thêm với gia vị.

Lâm Vong vì nghĩ được một ít chủ ý toàn bộ thể xác và tinh thần đều bay lên, cậu hai ba cái đã ăn xong còn mì trong chén, vén màn rời đi. Để xác định một lần hắn lần này đặc biệt tìm các tiệm mì khác, đi dạo thẳng đến buổi chiều, lúc này khẳng định quả thực không có bán bì sợi.

Lâm Vong tâm tình sung sướng quay trở về nhà, lúc này bụng lại đói, cậu hâm nóng bánh trôi, ăn no rồi chung quy cảm thấy bánh trôi này càng để lâu càng cứng, cũng chỉ có thể ăn trong thời gian ngắn.

Cơm nước xong, Lâm Vong thu dọn xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi, cũng giống như hôm qua chờ đến lúc bên ngoài truyền đến tiếng động cậu mới tỉnh dậy, cắt táo nấu nước chỉ chốc lát đã làm xong nước táo giải rượu, lần này cậu làm ba thùng, đồng thời đem cho chính mình một bình nước, sau khi chuẩn bị xong cậu liền đẩy xe đi ra.

——————

(*):

- mì xuân phong:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play