Trước khi đẩy xe về nhà, trên đường Lâm Vong lại gặp thủy lang, xung quanh đây nhà nào mua nước của hắn hắn đều quen thuộc, nhà ai uống nhanh hết nước, nhà ai kém hơn một chút, trong lòng hắn đều nhớ đại khái. Lâm Vong thấy hắn liền vui vẻ, nghĩ mình đỡ mất công đi tìm, vì vậy liền gọi: “Thủy lang!”.

Thủy lang vẫn nhớ Lâm Vong, mỉm cười với Lâm Vong: “Tiểu ca, lại cần nước à”.

Lâm Vong gật đầu, rồi nhìn thùng trên xe hắn: “Lần này cần nhiều hơn chút”.

Thủy lang nghe vậy càng cười vui vẻ hơn, muốn bán hết sớm một chút, sớm dđược về nhà, vì vậy liền cùng Lâm Vong đi về, vừa đi còn vừa nói: “Lần này tiểu ca cần bao nhiêu?”.

“Khoảng hai mươi tiễn đi”.

Thủy lang nghe xong sửng sốt một chút, bình thường người ở khu vực ngõ Dương Nhữ rất ít mua nhiều nước như vậy liền một lúc, hắn nhìn xe nước của mình, nghĩ rằng vừa đủ, chỗ còn lại đúng khoảng hai mươi tiễn.

Chỉ chốc lát, hai người đã đi đến đầu ngõ Dương Nhữ, Lâm Vong đẩy xe quay người lại nói: “Ngươi chờ một lát, ta đẩy xe về trước đã”.

Thủy lang đồng ý, Lâm Vong đẩy xe vào ngõ nhỏ, xe này lớn nhỏ vừa vặn, trong con hẻm chật hẹp cũng không cảm thấy khó đi, tới cửa nhà, mở hai cánh cửa ra, đẩy thẳng chiếc xe nhỏ vào phòng, sau đó Lâm Vong mang hai cái thùng gỗ mới mua đi ra.

“Nhà Vương Lực, giúp ta trông nhà một lát được không? Ta đi mua nước, sẽ về ngay”. Lâm Vong lớn tiếng nói với tiểu ca nhà Vương Lực.

Giữa hàng xóm khó tránh khỏi phải giúp đỡ nhau, nhà Vương Lực mặc dù cũng thích cùng người khác tám chuyện bát quái về Lâm Vong, nhưng lúc này vẫn sảng khoái nhận lời.

Lâm Vong mang theo thùng gỗ đi tới đầu ngõ, đến bên cạnh thủy lang, cậu để thùng xuống đất nói: “Múc cho hai thùng nước”.

Lâm Vong mua thùng để tiện xách theo, nhỏ hơn thùng trên xe thủy lang gần một nửa, thủy lang trực tiếp dỡ thùng trên xe xuống đất, sau đó để hai cái thùng cùng một chỗ, rồi múc nước vào cho Lâm Vong, Lâm Vong không muốn để hắn múc quá đầy, mỗi thùng chứa độ bảy tám phân.

Múc nước xong, Lâm Vong hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.

“Hai mươi tiễn”.

Lâm Vong cười lắc đầu: “Hai thùng nước của ta căn bản chưa đầy hẳn, so với lần trước, không đến hai mươi tiễn”.

Thủy Lang biết quả thực là vậy, hắn không ngờ Lâm Vong tính kỹ như vậy, liền cũng cười xòa: “Một thùng của ta bán hai mươi tiễn, quên mất vừa nãy múc cho ngươi thùng nhỏ, ngươi cũng thấy đấy, nước còn thừa cho ngươi hết, vậy là mười tám tiễn”.

Lâm Vong nghĩ chỗ nước này cũng đến mười tám tiễn, nhưng cậu vẫn nói: “Ta mua giúp ngươi nhiều nước như vậy liền một lúc, ngươi cũng có thể về nhà sớm, rẻ hơn chút nữa đi”.

Thủy lang cười khổ một tiếng: “Vậy bớt thêm một tiễn”.

Lúc này Lâm Vong mới gật đầu, đưa cho hắn mười bảy tiễn. Lâm Vong lấy nắp thùng đậy kín, mỗi tay một thùng, xách lên. Thân thể này vốn dĩ chưa từng phải làm qua việc gì nặng nhọc, sau khi Lâm Vong xách thùng lên, suýt nữa thì không nhúc nhích nổi, thủy lang là một hán tử ở nông thôn, đầu óc đơn giản, thấy thế còn nhiệt tình hỏi: “Có cần ta xách giúp ngươi không?”.

Trái lại Lâm Vong cảm thấy ngại, vừa rồi mình mặc cả với người ta một đồng, người ta còn tốt bụng muốn giúp đỡ, nhưng lại nghĩ cũng không thể cứ dựa vào người khác mãi, vì vậy mỉm cười từ chối, cậu cắn răng, hít sâu một hơi rồi xách nước về nhà, cũng may nhà cậu cách đầu ngõ không xa lắm, chỉ mấy bước chân, sau khi thả thùng xuống, hai cánh tay cậu mỏi nhừ, nâng lên không ngừng run rẩy.

Lâm Vong ngồi xuống nghỉ ngơi, lăn qua lăn lại một hồi liền cảm thấy hơi đói, cậu đi đến cạnh bếp lò, lấy bánh trôi còn thừa từ buổi trưa trong nồi ra, cũng không nóng, liền trực tiếp cắn một miếng, nhất thời cảm thấy thứ trong miệng thật cứng, giống hệt như đang cắn nhựa vậy, rất khó nhai, hoàn toàn khác với hương vị ăn lúc trước.

Cậu nhai mấy chục lần, mỏi cả quai hàm mới nuốt trôi thứ trong miệng, Lâm Vong nhìn bánh trôi trong tay, vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại thế này?”.

Lâm Vong nhéo nhéo bánh trôi trong tay, bánh trôi sau khi nguội trở nên cứng đanh, không hề dính và mềm chút nào, Lâm Vong đem bánh trôi thả vào nồi lần nữa, nhóm lửa hâm nóng, bánh trôi sau khi hấp lại mới khá hơn một chút, nhưng không có mùi vị lúc mới làm xong, vẫn có chút khó nuốt.

Có thể gạo nếp đen là như vậy, Lâm Vong nhìn mấy cái bánh trôi còn thừa, hơi buồn bực, nghĩ lần sau lúc ăn phải làm ít hơn một chút, ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu, nhưng gạo nếp đen ăn rất nhanh no, cậu ăn hai cái là đủ, thật khó tính trước được.

Ăn cơm xong phải hoạt động một lúc, tránh cho thức ăn trong dạ dày không tiêu hóa, lúc này trời đã tối, nhà nào cũng đang bận nấu cơm, Lâm Vong nằm trên giường, muốn ngủ trước một giấc ngắn, vừa bắt đầu cậu cũng không ngủ được, dần dần, nghe thấy tiếng thái rau theo quy luật ở cách vách, thoáng cái liền thiếp đi.

Lâm Vong ngủ không tính là quá sâu, thỉnh thoảng cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, khi cậu nghe thấy tiếng lục tục tới lui trong ngõ hẻm, Lâm Vong lập tức tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy.

Vẫn còn hơi lim dim, Lâm Vong từ trên giường bước xuống đi vào bếp, giờ bắt đầu chuẩn bị cho một món ăn nhỏ, thực ra không phải Lâm Vong lười, cố hoãn đến cuối cùng mới làm, mà là thứ này vốn dĩ cực kỳ đơn giản, Lâm Vong lại muốn duy trì nhiệt độ, vì vậy trước khi ra ngoài đã bắt đầu làm.

Lâm Vong lấy nước mới mua đổ vào nồi lớn đun lên, một bên rút dao, định xắt táo thành miếng nhỏ, cậu vốn là trù sư, đao công vô cùng tốt, nhưng tay của thân thể hiện giờ vừa nhỏ lại vừa mềm, cầm con dao sắt nặng hơi vất vả, lúc dùng tất nhiên hết sức bất tiện, cũng may là xắt miếng, mấy cái là xong, cậu nghĩ nếu sau này phải cắt thái tinh tế hơn, sợ là có chút gay go. Sau khi cắt táo xong, Lâm Vong đem đặt riêng vào hai thùng, chờ nước sôi liền rót thẳng vào thùng, cầm nắp đậy lại, vậy là nước táo giải rượu đã xong. Lâm Vong thích nghiên cứu về ẩm thực, nước táo giải rượu này là hồi trước cậu học được trên ti vi, nói trong táo có chất gì đó có thể giải rượu, bớt buồn nôn, cách làm lại rất đơn giản, cứ đậy nắp lại như vậy một lúc là được. Lâm Vong nghĩ bất kể trời nóng hay lạnh, mọi người sau khi uống say, nhất là sau khi bị nôn, được uống thứ gì đó ấm một chút tương đối thoải mái.

Sau khi làm xong, động tĩnh trong ngõ hẻm cũng nhỏ dần, Lâm Vong mở cửa, đầu tiên là đẩy xe ra cửa, tiếp theo đem thùng gỗ xách lên xe, khóa kỹ cửa, rồi đẩy xe về phía đầu ngõ.

Đẩy xe chất đồ và đẩy xe trống không giống nhau, tuy nói đây là xe chở hàng, nhưng không phải là xe ba gác, mà là xe goòng, có điều bốn vách cũng không cao lắm, còn chưa cao bằng nửa cái thùng gỗ, Lâm Vong lại là lần đầu tiên đẩy xe, nên chung quy vẫn sợ xe xóc nảy, làm đổ thùng gỗ, ban đầu cậu đi thật chậm, lát sau nắm được bí quyết, dần nhanh hơn một chút.

So với lần trước đi người không mất nhiều thời gian hơn, Lâm Vong ra ngoài muộn, đi lại chậm, lúc cậu tới chợ đêm chính là khoảng thời gian chợ náo nhiệt nhất, thế nhưng đã hết chỗ cho cậu dừng lại để rao hàng. Lâm Vong không thể không cẩn thận tránh khỏi đám người, đi thẳng về phía trước, không dừng lại, không gào thét, cũng không nói tìm vị trí, có người hiếu kỳ nhìn theo, nhưng ở chợ đêm hàng hóa cực kỳ đa dạng, chẳng ai quan tâm đến Lâm Vong, mọi người cùng lắm là nhìn nhìn, nhưng không có ai mở miệng hỏi thăm.

Đi sâu vào trong tửu lâu, kỹ viện cỡ lớn ngày càng nhiều, quầy hàng rong dần dần ít đi, người tới đây đều là những kẻ có tiền, ăn uống hay đánh bạc ở trong lâu, lúc đi ra không phải say khướt thì là ôm ấp oanh oanh yến yến, cũng chẳng có lòng dạ nào mà nhìn ra ngoài này, Lâm Vong rất dễ dàng tìm một vị trí đẹp.

Ngốc nghếch đứng đó một lúc, cũng không thấy người nào từ lâu vũ đi ra, trong lòng Lâm Vong không khỏi có chút bồn chồn, lại vì việc mình sắp sửa rao hàng mà cảm thấy lúng túng.

Lại đợi một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy trước cửa lâu truyền tới động tĩnh, vài tiếng hí của con la, thỉnh thoảng xen mấy lời phân phó, Lâm Vong nắm chặt tay vịn của xe, chỉ chốc lát, đã thấy một chiếc xe la chầm chậm chạy tới.

Lâm Vong hắng giọng, há miệng, gào: “Nước giải rượu, nước giải rượu đây, nước giải rượu vừa ngọt vừa ấm đây”.

Lúc xe la đi ngang qua mặt Lâm Vong cậu càng ra sức mời gọi, tiếc rằng chiếc xe kia không chút chần chừ lướt qua người cậu, trong nháy mắt, Lâm Vong có chút nản lòng, suy sụp rũ vai, nhất thời không gọi nữa, nhưng mấy giây sau, chiếc xe la kia dừng lại, sau đó quay đầu xe ngoành lại, lúc này, Lâm Vong mới xốc lại tinh thần.

Chiếc xe la dừng trước mặt Lâm Vong, đánh xe là một gia đinh, hắn một tay cầm roi, ló đầu ra hỏi: “Nước giải rượu à?”.

Lâm Vong gật đầu như giã tỏi.

“Dùng nước gì nấu vậy?”.

“Là nước mua từ thủy lang, các công tử đều giàu sang, sao dám dùng nước sông hay nước giếng”.

Lâm Vong quả thực là dùng nước mua về để nấu, mặc dù khi luộc táo, mùi vị nước nguyên bản sẽ bị che lấp, nhưng cậu nghĩ đám công tử này từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, cực kỳ sành ăn, mười phần chắc tám là sẽ nếm ra, vì vậy hà tất phải giở trò lừa bịp.

Người nọ nghe vậy gật đầu, hỏi tiếp: “Nhưng trà giải rượu dùng thuốc gì nấu ra?”.

Lâm Vong lắc đầu: “Dùng táo nấu, mùi vị thơm dịu, đỡ buồn nôn, giải rượu, không lạnh mà ấm áp vừa miệng, người uống rượu uống vào sẽ rất thoải mái”.

Giọng Lâm Vong hơi lớn, người trong xe cũng nghe thấy, chỉ nghe thùng xe vang lên mấy tiếng gõ cộc cộc, tên đánh xe hiểu ý, liền nói: “Cho một chén”.

“Có ngay”. Lâm Vong vui vẻ, múc cho hắn một chén, sau đó đưa tới, tên đánh xe nhận lấy, rồi đưa vào thùng xe.

Khi Lâm Vong ra ngoài mới đun nước, hiện tại thời tiết đang nóng, đi đoạn đường này chỉ nguội đi một chút, ban nãy Lâm Vong nóng ấm áp thực ra chỉ là cho xuôi tai, nước này nóng đến nỗi bây giờ còn có chút bỏng miệng, nhưng bỏng miệng cũng có chỗ tốt của bọng miệng, uống vào bụng cảm thấy rất ấm áp, quả thực là thoải mái.

Tên đánh xe thò nửa người vào thùng xe, lát sau, hắn lấy chén ra, trên mặt cũng mang theo nụ cười: “Công tử nhà ta nói uống được, thêm một chén nữa”.

Lâm Vong nghe xong câu này, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lại múc thêm một chén, chén thứ hai, người nọ uống chậm hơn, khoảng một phút sau, tên đánh xe trả chén, đồng thời hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.

Giá thành của hai thùng nước táo giải rượu không quá hai lăm, hai sáu tiễn, có thể rót ra khoảng bốn năm mươi chén, vì vậy giá thành một chén không quá nửa tiễn, ban đầu, Lâm Vong nghĩ một chén bán một tiễn, nhưng nghĩ lại, đám công tử này, nếu đã tới tửu lâu kỹ viện thì hẳn sẽ không quan tâm nước giải rượu là một tiễn hay hai tiễn, vì vậy Lâm Vong rất sảng khoái nói: “Hai tiễn một chén”.

Quả nhiên, tên đánh xe nghe xong một chút phản ứng cũng không có, trực tiếp móc ra bốn tiễn đưa cho Lâm Vong, Lâm Vong nhận tiền, đây là lần đầu tiên sau khi cậu tới thế giới này kiếm được tiền, không giống như lần trước bán túi thơm dọc đường, lần này là tiền cậu tự mình kiếm được.

Có lần đầu tiên thành công, Lâm Vong phấn khích không thôi, càng thêm ra sức rao hàng. Lâm Vong nhìn không sai, phỏng đoán lúc trước cũng rất chuẩn xác, người tới đây ăn chơi đàn điếm, phần lớn đều uống say khướt, sau khi ra ngoài đón gió sẽ càng thêm khó chịu, lúc này nếu nghe thấy tiếng rao bán nước giải rượu, lại nghe nói là ngọt, liền không kìm lòng nổi, hơn nữa sẽ muốn một chén.

Có lúc có cả đám bốn năm người đi chung, mua liền một lúc bảy tám chén, chưa hết một tiếng, nước táo giải rượu của Lâm Vong đã bán hết sạch, lúc đầu cậu còn để ý đếm số chén, về sau có khi đông người, liền quên mất đã đếm đến bao nhiêu, nhưng cậu đoán chừng có thể lãi khoảng sáu bảy chục tiễn không thành vấn đề.

Sau khi bán xong, Lâm Vong vui vẻ thu dọn đồ đạc, lúc này người ở chợ đêm gần như đã giải tán hết, loáng thoáng nghe thấy tiềng đàn từ trong lâu truyền ra, uyển chuyển êm tai, Lâm Vong giậm chân theo nhịp, trở về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play