Trong suốt mấy ngày đầu tiên, mức độ phấn khích của Nhan Niên có phần hơi quá đà. Cậu tức tốc đổi tên tài khoản của Tống Thủ thành “vợ yêu”, hễ rảnh rỗi là lại ngồi ôm di động, ngắm nghía bức ảnh đại diện ở vị trí ghim đầu trong wechat.
Ảnh đại diện của Tống Thủ là bức hình do mẹ Tống chụp trong một lần đi du lịch. Hồi ấy hắn còn gầy hơn bây giờ một chút, ảnh chụp ngược sáng, chỉ có bóng đen tạc vào hoàng hôn. Nhan Niên cũng mưu toan chụp một tấm tương tự để lén lút đặt làm ảnh đôi, khổ nỗi kĩ thuật nhiếp ảnh của bạn cùng phòng cậu quá tệ. Cậu đứng trên sân thể thao diễn đủ bảy bảy bốn chín tư thế dưới ánh chiều tà, nhưng kết quả chỉ nhận được một loạt bình luận “Đây là cái cục gì vậy?” và “Đống thù lù này là gì nữa thế?” Cuối cùng cậu đành hậm hực bỏ cuộc.
Hai người không có nhiều thời gian thậm thụt qua lại ở nhà. Dù sao thì dưới tầm mắt mẹ Tống, cả hai cũng phải tém lại ít nhiều, không được thoải mái như lúc ở trường. Vì vậy mẹ Tống buồn rầu phát hiện việc học hành của hai đứa nhỏ đột ngột nặng lên, càng ngày càng ít về nhà, thi thoảng lắm mới quây quần ăn một bữa. Bù lại, tình cảm giữa bọn chúng khắng khít hơn xưa nhiều, hầu như lúc nào cũng đi đi về về cùng nhau, vô cùng ra dáng anh em một nhà. Mẹ Tống thấy vậy thì yên tâm hơn hẳn.
Nhan Niên rất thích cắp sách chạy tới tìm Tống Thủ học bài. Hai người rúc vào nhau ôn bài trong một góc phòng tự học, chỉ cần quay đầu là Nhan Niên có thể trông thấy nửa bên gương mặt cương nghị của vợ yêu nhà mình.
Đây là cảnh tượng cậu đã mơ tưởng đến từ khi bắt đầu học cấp hai. Khi ấy Tống Thủ còn chưa đến thời kì nổi loạn tuổi dậy thì, nên vẫn để mặc mẹ Tống chụp lén mình. Thế là trong vòng bạn bè của mẹ Tống thường xuyên xuất hiện các loại ảnh chụp góc nghiêng khuôn mặt Tống Thủ, lúc thì cắm cúi đọc sách, chăm chú giải đề, lúc thì thoải mái coi truyện, nghiêm túc vẽ tranh. Nhan Niên đã nhìn trộm khuôn mặt ấy qua màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, để rồi ghi tạc nó vào nơi sâu nhất trong tâm trí.
Sau này vòng bạn bè của mẹ Tống dần vắng bóng hình ảnh Tống Thủ, chỉ còn lại vài dòng tin nhắn không liên quan. Nhan Niên đành dựa vào kho dữ liệu đã lưu trữ trong những năm trước đó mà ngày ngày mường tượng ra hình bóng vợ yêu. Vợ mình bây giờ đã cao thêm chút nào chưa? Đã mọc râu lún phún giống mình chưa nhỉ? Tóc có cắt ngắn như mình không đây? Những ảo ảnh ấy như dây leo hoang dã, sinh trưởng suốt bao năm dài tháng rộng. Thế rồi một ngày hè năm lớp mười hai nọ, đúng vào giây phút Nhan Niên nhìn thấy Tống Thủ, chúng bỗng úa vàng thành cỏ khô trong chớp mắt. Một đốm lửa nhỏ bùng lên thiêu chúng cháy đến chẳng còn dấu vết, Tống Thủ bằng xương bằng thịt hiện ra giữa tro tàn gió xuân, lại một lần nữa chiếm giữ khắp núi đồi đồng nội.
Khi Nhan Niên nhìn lén Tống Thủ trong giờ tự học, thỉnh thoảng cậu sẽ nhớ về những ngày xưa cũ. Bọn họ chưa từng lớn lên cùng nhau, nhưng đối với Nhan Niên mà nói, Tống Thủ chẳng bao giờ vắng mặt.
Học xong, cả hai cùng đi ăn. So với việc ra ngoài ăn cơm thì Nhan Niên thích đến nhà ăn với Tống Thủ hơn nhiều. Nhìn vợ yêu quẹt thẻ mua cơm cho mình, trong đầu Nhan Bã Đậu chỉ còn lại toàn là tư tưởng bất chính: “Được bao nuôi thích quá đi mất!” Sau đó, cậu sẽ sung sướng bưng khay thức ăn chất đầy mấy món tùy tiện gọi mà không suy nghĩ, tìm chỗ trống ngồi đối diện với Tống Thủ rồi cùng ăn cơm. Nếu lúc này mà có vài ba đàn em đi qua lễ phép chào hỏi: “Chào anh Tống ạ!”, “Chào hội trưởng Tống ạ!”, Nhan Niên ăn càng thêm ngon miệng.
Tống Thủ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người có thể vì hắn mà hạnh phúc đến vậy. Dường như Nhan Niên chẳng khi nào làm hắn hết ngạc nhiên, đồng thời cũng luôn mang lại cho hắn một cảm giác dễ chịu lạ thường. Hắn thích nhìn Bé Mít Đặc vui vẻ sóng vai bên cạnh mình, ăn xong sẽ dẫn cậu dạo bộ khắp trường. Gần chưa có đường ngang ngõ tắt nào mà cả hai chưa từng bước qua.
Mỗi lần đi cùng Tống Thủ, não và những thứ liên quan trên đầu Nhan Niên hoàn toàn biến thành vật dụng trang trí, ngũ quan vô dụng, chân bước lung tung, lọt hố đụng tường không gì không thể. Lâu dần, Tống Thủ cũng luyện ra ngón cầm nã thủ chuyên dùng để thộp cổ, từ bất kì góc độ nào cũng có thể túm gáy Nhan Niên lôi về với tỉ lệ chính xác tuyệt đối.
Như bây giờ chẳng hạn. Trên tay hắn là mớ trái cây mới mua, chỉ còn lại ngón út không vướng bận, vừa vươn qua kéo người sang bên, một quả bóng rổ tức thì bay sượt qua mặt Nhan Niên.
Nhan Niên còn chưa kịp phản ứng, Tống Thủ đã lạnh lùng trừng mắt về phía bên kia. Chạy tới nhặt bóng là một chàng trai vóc dáng cao lớn. Y cầm bóng lên tay, xoay người ngó Nhan Niên từ đầu đến chân mấy lượt với vẻ hứng thú, đoạn hừ mũi một tiếng định bỏ đi. Tống Thủ gọi giật lại: “Lí Kiến Sinh!”
Thanh niên kia bực dọc quay lại: “Cần gì thưa lớp trưởng?”
Nghe đến đây Nhan Niên đã bắt đầu tức giận. Cậu thủ thế như một chú chó con xù lông, sẵn sàng lao ra cắn người bất cứ lúc nào. Tống Thủ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, mặt không biểu cảm yêu cầu Lí Kiến Sinh: “Xin lỗi đi.”
“Đã trúng vào người đâu nào?” Lí Kiến Sinh thờ ơ.
“Cậu làm cậu ấy sợ.” Mặt Tống Thủ vẫn không đổi sắc. Nhan Niên phối hợp hết sức ăn ý, đưa tay ôm ngực, vẻ mặt suy sụp.
Lí Kiến Sinh liếc cậu vài lần rồi tặc lưỡi: “Xin lỗi ngài ạ!” Nói đoạn, y xoay lưng định rời đi, nhưng dường như lại sực nhớ ra điều gì, bèn nhếch miệng cười nói: “Lớp trưởng cũng ra gì phết nhỉ, sao, chơi chán Phương Nại rồi nên bây giờ đổi người mới hả?”
Nhan Niên còn chưa kịp hiểu y đang nói gì, Tống Thủ đã tiến lên hai bước, một chân đá người kia ngã sấp mặt, kế đến đè chặt y xuống đất. Đây là lần đầu tiên Nhan Niên thấy hắn nổi giận. Tống Thủ cúi đầu nhìn gã thanh niên nằm sõng soài trên đất, hai mắt đỏ kè, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, mày lặp lại lần nữa thử xem!”
-Hết chương 9-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT